Lâm Diễn ừ một tiếng, không đáp lại, chỉ nhìn chăm chú vào đôi nam nữ đối diện.
Vừa gọi tên Chu Thanh Thanh, anh mới bắt đầu ý thức được bản thân đã hơi mất kiểm soát. Anh nổi giận là vì “Heo cưng nhà mình lại dám gặp gỡ riêng với tên đàn ông đang có ý đồ với cô ấy, hơn nữa lại còn vui vẻ thắm thiết với nhau như thế!” Nhưng anh đột nhiên nhận ra, chính anh hôm nay cũng giống như vậy, đi gặp “người phụ nữ khác”, trong mắt người ngoài, có lẽ bọn họ cũng là một đôi rất dịu dàng thắm thiết…
Có lẽ, có một số việc, cũng đến lúc phải nói rõ ràng. Đối với Lam Lan, cô gái anh đã yêu suốt bảy năm, trước đó anh vẫn hơi đắn đo, chưa xác định…
Sau ba năm xa cách, sáng hôm nay vừa gặp lại, Lam Lan đi thẳng vào vấn đề với anh: “A Diễn, em đã trở về. Trở về vì anh. Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé?”
Cảm giác của anh lúc đó rất phức tạp, có một chút sảng khoái khi trả thù – hồi trước lúc em rời bỏ anh, em có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Nhưng anh không hề dao động, ngày trước bọn họ chia tay, dù sao cũng không phải là vì không yêu, mà vì cô dứt khoát muốn đi Pháp theo đuổi giấc mơ trở thành nhà thiết kế thời trang của mình, còn anh, không muốn đuổi theo, cũng không muốn hứa hẹn một tương lai chưa biết chắc…
Anh không đưa ra một câu trả lời rõ ràng, chỉ hờ hững chuyển đề tài.
Nhưng đối với một vài cử chỉ tự nhiên, thân mật của cô, ví dụ như thích khoác tay anh khi đi đường, lý do là: “Em đang đi giày cao gót, sợ mất thăng bằng sẽ bị ngã.” Anh cũng chẳng có cách nào từ chối.
Có điều, tiếp xúc quá gần với cô, khiến anh hơi có cảm giác áy náy – giống như có hành động thân mật với “người phụ nữ khác” là rất có lỗi với cô bé ngốc nhà anh… Vì vậy, sau đó anh dần dần không mặc kệ nữa, kéo ra một khoảng cách nhất định với cô, không muốn để cô khoác tay mình.
Ban đầu, anh đối với Chu Thanh Thanh, chỉ là không ghét, về sau, cũng chỉ là hơi thích mà thôi… Từ lúc nào, cô bé ngốc kia lại có một vị trí trong tâm tưởng anh, trở nên quan trọng như vậy? Anh nghĩ, anh cần phải sắp xếp lại cẩn thận những suy nghĩ của mình.
Nhưng giây phút này, rốt cục anh đã xác định, bản thân không còn muốn dây dưa gì với Lam Lan nữa – cho dù cô thật sự vì anh mà quay về, thế thì sao? Lúc trước đã lựa chọn bỏ đi, bây giờ cần gì phải trở về?
Em nghĩ rằng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chính là vì chờ đợi em sao? Thật xin lỗi, một khắc khi em dứt khoát quay lưng đi ngày đó, cũng đã định giữa chúng ta là không thể. Trong cuộc đời anh, đã xuất hiện một người con gái khác mà anh muốn trân trọng và bảo vệ.
Nếu như cô chưa quay về, có lẽ anh sẽ vẫn còn giữ một chút gì đó không cam lòng và nhớ nhung cô, nhưng bây giờ, đến một chút nhớ nhung cuối cùng đó cũng không còn, anh không phải người thích đắm chìm trong quá khứ, anh cầm lên được cũng bỏ xuống được.
Chính trong tình huống nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Chu Thanh Thanh với một người đàn ông khác, anh bắt đầu phải xác định chắc chắn tình cảm của mình – anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy Chu Thanh Thanh đứng bên cạnh, dây dưa với đàn ông khác. Đây, có lẽ chính là yêu? Tình yêu này, có lẽ vẫn chưa đủ sâu, thế nhưng, anh đã bắt đầu không thể buông tay.
*
Ở bên này, Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy hai người trước mặt, cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó… vội trốn ra sau lưng Đường Thiếu Trác, tóm lấy cánh tay Đường Thiếu Trác, mặc niệm: “Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi…” – cô không thể ngờ rằng lại gặp Lâm Diễn ở đây, nhất là ở bên cạnh anh chính là cô gái xinh đẹp mới trông thấy lúc trưa. Đối diện nhau trong hoàn cảnh này, cô không thể không nhìn thẳng vào vấn đề ở chung của cô và Lâm Diễn, sau này sẽ phải tiếp tục như thế nào.
Nhìn thấy hành động đó của Chu Thanh Thanh, một nửa bên mặt còn lại của Lâm Diễn, cũng đen nốt.
Lửa giận vừa mới đè nén, giờ lại bắt đầu bốc lên ngùn ngụt không thể khống chế được, thúc giục Lâm Diễn phải dịch chuyển... bước nhanh về phía heo cưng nhà mình dám ở trước mặt anh mà trốn ra sau lưng “đàn ông khác”.
Đến trước mặt hai người đó, Lâm Diễn đang định giơ một tay “tóm” Chu Thanh Thanh, nhưng tên mặt trắng không hiểu sao nhìn rất chướng mắt kia lại chặn anh lại: “Này này, tiên sinh, hình như chúng ta không quen nhau, anh đang làm gì vậy?”
Lâm Diễn lạnh lùng đưa mắt liếc Đường Thiếu Trác: “Chúng ta đúng là không quen, nhưng, kẻ hèn này không có bất kỳ sở thích đặc biệt nào, không có ý định “làm gì vậy” với anh, vị đồng chí này, xin cứ yên tâm! Chu Thanh Thanh, đi ra cho anh!”
Nghe thấy câu nói đầu tiên của Lâm Diễn, Chu Thanh Thanh không nhịn được bật cười: “Phụt…” Lâm mỹ nam, sao anh nói chuyện khiến người ta mơ tưởng vậy? Cho dù anh không phải GAY, thực ra anh cũng rất có tố chất hủ nam nha!
Thực ra, đây hoàn toàn là Lâm Diễn gần mực thì đen, gần một kẻ hủ như Chu Thanh Thanh, ít nhiều cũng bị nhiễm một chút thói quen nói chuyện của cô, cũng giống Chu Thanh Thanh cũng thường có những câu cửa miệng mà “sư phụ” anh đã từng nói với cô… Hóa ra, qua ba năm, mưa dầm thấm đất, không chỉ cô, mà anh cũng đã quen với sự hiện hữu của một người bạn là cô, quen nghe cô nhắc đi nhắc lại đủ loại việc vặt vãnh phiền não, thói quen này, bây giờ thậm chí đã thâm nhập vào trong cuộc sống… Mà anh, cũng không bài xích sự tiếp diễn của nó.
Thế nhưng, lúc nghe Lâm Diễn chỉ định tên mình, Chu Thanh Thanh lập tức ý thức được, bây giờ không phải là thời điểm tốt để YY… Lề mà lề mề, từ sau lưng Đường Thiếu Trác lộ ra nửa người nhỏ nhắn, nửa cái đầu nhỏ thò ra, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “À… thật khéo, lại gặp nhau… Ha ha ha…”
Đối với cấp dưới không có chí tiến thủ của nhà mình, Đường Thiếu Trác bất lực ôm trán, Chu Thanh Thanh, cô đã cho tôi thấy được cái gọi là “Ngu xuẩn có thể không có giới hạn”.
Lâm Diễn nghe vậy thì nhướng mày, “lại gặp nhau”, “lại” là ở đâu?
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để truy hỏi, đại sảnh khách sạn không phải là nơi thích hợp để nói chuyện – bởi vì quá quen thuộc, hiểu rõ bản tính của đám người kia, ánh mắt sắc bén của Lâm Diễn đã nhìn thấy chỗ sáng chỗ tối, ba bốn năm sáu bảy tám người, đám cấp dưới nham hiểm giả vờ đi ngang qua, giả vờ lau nhà, giả vờ đánh đấm cho có khí thế… = =!
Xem ra, đây chính là ăn, no, dửng, mỡ, cần phải chỉnh, đốn, nghiêm, khắc! (╰_╯)#
Lâm Diễn cố gắng phô ra một gương mặt tươi cười, làm cho bản thân nhìn thật bình thản vô hại, “Đúng vậy, khéo thật! Đã “lại” chạm mặt, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau về nhà!”
Sau đó, đưa tay ra với Chu Thanh Thanh, ngón tay thon dài sạch sẽ khép lại, dáng vẻ đang rất kiên nhẫn, cứ thế duỗi ra trước mặt Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của Lâm Diễn, chẳng lẽ buổi trưa anh cũng nhìn thấy cô và Đường Thiếu Trác? Vậy tại sao lúc đó không chào hỏi, bây giờ lại muốn tới chào hỏi?
Thế nhưng, nhìn Lâm Diễn vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay ra, Chu Thanh Thanh càng cảm thấy do dự chần chừ, tại sao anh lại như thế, vậy là có ý gì?
Anh nói, “cùng nhau về nhà”. Anh cho rằng, đó là “nhà của chúng ta” sao?
Vẫn không nghĩ ra được đáp án, Chu Thanh Thanh cũng vô ý thức nhấc chân, từ sau lưng Đường Thiếu Trác chuyển ra phía trước…
Vì không đành lòng để anh đưa tay ra mà không được đáp lại.
Nhưng Chu Thanh Thanh vẫn kéo một góc ống tay áo của Đường Thiếu Trác, nhanh chóng quay sang mỹ nữ vẫn đang đứng bên đó nhìn sang đây, ấp úng hỏi: “Vậy, vậy, bạn gái của anh, làm sao bây giờ… Cứ như thế, bỏ người ta lại, hình như, không hay lắm…”
Đường Thiếu Trác củng cố thêm niềm tin với Chu Thanh Thanh, cũng nắm chặt lại cổ tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt động viên, “Này, cô không cần sợ anh ta! Nếu cô không có chỗ ở, đến chỗ tôi ở là được, nhà tôi cái gì cũng không nhiều, chỉ có phòng là nhiều nhất!”
Lâm Diễn vì cử chỉ và lời nói của Chu Thanh Thanh mà đột nhiên nhíu mày, cánh tay dài vươn ra kéo phắt Chu Thanh Thanh vào trong lòng mình, nhướng mày: “Bạn gái? Ai nói với em cô ấy là bạn gái của anh? Bạn gái anh không phải là em sao?”
“Bạn gái anh, không phải là em sao?” A a a, Chu Thanh Thanh chỉ cảm thấy, một tia sét đã bổ trúng người cô… mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Lâm Diễn chuyển hướng sang Đường Thiếu Trác: “Còn nữa, vị Đường tiên sinh này! Hi vọng anh có thể làm rõ thân phận của mình, anh chẳng qua chỉ là cấp trên kiêm bạn bè của Thanh Thanh mà thôi, hơn nữa mới quen không đến một tuần, tuyệt đối không thân thiết đến mức Thanh Thanh có thể đến nhà anh ở!”
Đường Thiếu Trác cúi đầu nhìn bàn tay đột nhiên trống trải của mình, hơi ngẩn ra, cũng hơi tức giận, từ trước tới giờ chỉ có Đường đại thiếu anh cướp phụ nữ từ tay người khác biết không?! Hôm nay lại cmn ngược lại!!
Lập tức sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, cười lạnh một tiếng, mỉa mai đáp: “Vậy xin hỏi, vị Lâm tiên sinh này, anh có quan hệ thế nào với Thanh Thanh? Theo tôi được biết, hai người quen nhau, cũng chưa đầy một tuần! Hơn nữa, nói tỉ mỉ ra thì thời gian tôi quen Thanh Thanh, vẫn còn sớm hơn anh một chút!”
Lâm Diễn cố đè nén sự mất bình tĩnh trong lòng – cô ngốc Chu Thanh Thanh này, tại sao đến cả chuyện không liên quan này cũng nói với thằng cha kia?
Thế nhưng biểu hiện ra mặt lại vô cùng điềm tĩnh, liếc Đường Thiếu Trác, “Ai nói vậy? Chu Thanh Thanh sao? Anh cũng không phải không biết đầu óc cô ấy trước giờ vẫn hay mơ hồ! Tôi có thể rất khẳng định nói với Đường tiên sinh, tôi và Thanh Thanh, đã quen nhau ba năm. Về phần quan hệ giữa chúng tôi như thế nào, không cần phải bày ra cho người ngoài. Nhưng mà tôi tin là mọi người cũng có thể nhìn ra được!”
Dứt lời, anh liền kéo Chu Thanh Thanh vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác đi ra cửa.
Quản lý đại sảnh vội vàng chạy đuổi theo: “Lâm điện, vậy, vậy Lam tiểu thư bên kia, làm sao bây giờ…”
Lâm Diễn hơi ngừng bước, quay đầu lại, ném ra một câu thản nhiên: “Kim Thái mời cô tới để làm gì? Loại chuyện nhỏ nhặt này, cô xem rồi tự xử lý đi!”
Hai cô tiếp tân trong đại sảnh đều hai mắt tỏa sáng: “Lâm điện đúng là, quá quá quá… quá đẹp trai!” Cho đến khi phát hiện Lam Lan vẫn đang đứng trước bàn trực, mới lúng túng nói: “Khụ khụ, Lam tiểu thư, đây là thẻ phòng của cô, ‘phòng tổng thống’…”
Lam Lan trước đó vốn đang hơi vui vẻ một chút, giờ phút này mặt lại không biểu cảm, nhàn nhạt đáp: “Không cần, tôi về nhà được rồi.” Sau đó vẫn sải từng bước chân cao ngạo đẹp mắt, cũng đi ra cửa.
Hai cô tiếp tân: Khốn, có thể về nhà cô còn tới khách sạn làm cái gì @#¥%&*…! Ánh mắt nhìn theo bóng lưng Lam Lan, không khỏi có chút đồng cảm…
Đường Thiếu Trác đứng nguyên tại chỗ, cười khổ một hồi, nhìn bóng lưng Lam Lan rời đi, như đang suy nghĩ điều gì đó…
*
Thỉnh thoảng Chu Thanh Thanh lại lén liếc nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh, trong lòng quanh đi quẩn lại một câu: Những lời vừa rồi của anh là có ý gì, có ý gì, có ý gì?
Được rồi, cô bắt đầu thừa nhận, cô thật sự không thông minh! Cho nên, làm phiền hãy trực tiếp nói cho cô biết được không?
Lúc này, cô vẫn đang tự suy đoán vọng tưởng, dù sao, trước giờ cô vẫn chẳng bao giờ đoán đúng…
Cho đến khi bị hung hăng nhét vào trong xe, chỉ chốc lát sau, thân thể Lâm Diễn đột nhiên đè lên, Chu Thanh Thanh mới hoàn hồn, vô vị hỏi: “Làm, làm gì vậy?”
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối tăm, bãi đỗ xe to như vậy, ngoài họ ra không còn bất kỳ ai.
Trong không gian chen chúc chật hẹp trên xe, cơ thể bọn họ dán sát vào nhau, Chu Thanh Thanh thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của Lâm Diễn đang phả trên mặt cô… Tư thế quá mập mờ khiến Chu Thanh Thanh không thể không bất an, kêu khẽ: “Lâm, Lâm Diễn, anh đang đè vào em… Anh đứng dậy được không? Người anh nặng quá…”
Lâm Diễn nhẹ nhàng nói: “Suỵt, đừng nói gì!” Sau đó giơ tay lên, xoa hai má Chu Thanh Thanh, chậm rãi vuốt ve, ma sát, cuối cùng dừng lại ở một nơi – trên môi cô.
“Chu Thanh Thanh, những lời này, anh chỉ nói một lần… Cho nên, em hãy nghe cho kỹ!” Giọng nói trầm thấp êm tai của Lâm Diễn lại một lần nữa vang lên.
Chu Thanh Thanh nín thở, tập trung tư tưởng suy nghĩ… Lâm mỹ nam đây là, muốn, muốn tỏ tình sao? Đối tượng là cô? A a a! Cô thật sự không phải đang nằm mơ chứ?
Lâm Diễn hít sâu, sau đó nói liền một hơi: “Từ nay về sau, em là người của anh! Không cho phép tơ tưởng đến đàn ông khác! Không cho phép một mình ra ngoài với đàn ông khác – nhất là cái tên Đường heo nướng kia! Không cho phép suy đoán lung tung quan hệ giữa anh và phụ nữ khác, hoặc là đàn ông khác! Không cho phép nghĩ ngợi lung tung! Không cho phép về muộn! Có cái gì không rõ, phải trực tiếp hỏi anh!...”
Chu Thanh Thanh càng nghe sắc mặt càng đen, đây, đây là cái gì hả? Tại sao không có ba chữ mà cô đang chờ mong, ngược lại là một đống không cho phép cái này không cho phép cái kia, dù cho anh là “chủ thuê nhà” của cô, cũng không đến mức như vậy chứ?
Vì thế, Chu Thanh Thanh phẫn nộ, há miệng, cắn trúng ngón tay Lâm Diễn đang đặt bên môi cô… Bày tỏ sự bất mãn! = =
Lâm Diễn bị đau, theo phản xạ rút tay về, “Shhh…”
Chu Thanh Thanh cắn xong lập tức hối hận, cô, hình như cô không khống chế được, cắn hơi mạnh… Rõ ràng cô chỉ muốn cắn nhẹ một phát thôi mà! >_
Chu Thanh Thanh rất thành khẩn xin lỗi và nói rõ lý do của mình: “Xin, xin lỗi, anh không sao chứ? Em, em chỉ là nghe không hiểu rõ ý của anh… Tại sao em phải nghe lời anh?”
Lâm Diễn nhíu mày: “Xem ra, đúng là không nên cho em ở cùng Meo Meo một chỗ lâu, còn dám học thói cắn người… Được rồi, không nói nữa, dù sao em ngốc như vậy, nói cũng không thông… Vẫn là làm thì tốt hơn ~…”
Một khắc sau, Chu Thanh Thanh cảm thấy, có thứ gì đó mềm mại mà hơi lạnh, thay thế ngón tay thon dài ngọc ngà sạch sẽ của Lâm Diễn, phủ lên môi cô… Nhẹ nhàng ma sát…
Chu Thanh Thanh còn chưa kịp nhận thức sâu sắc thứ xúc cảm tuyệt vời uyển chuyển này, thứ mềm mại đó lại rời đi, chốc lát sau, bên tai truyền đến hơi thở nóng hổi, cùng với tiếng Lâm Diễn hơi khàn khàn cảnh cáo: “Dám cắn một lần nữa, em chết chắc!”
Chu Thanh Thanh cảm thấy hình như có gì đó không ổn, nhưng không còn sức lực ngăn cản, đành phải ngơ ngác đáp lời: “Hả? Vâng… Ưm ~…”
Môi, bị nặng nề mút lấy… Có cái gì trơn trượt ẩm ướt, linh hoạt cạy mở hàm răng cô, trượt vào, lướt qua lợi, lưỡi, hàm trên của cô… Sau đó cùng với đầu lưỡi của cô quấn quít, chơi đùa…
Cô đây là, bị hôn? Chu Thanh Thanh chỉ còn biết “ưm” “a”, rất muốn nói: Lâm mỹ nam, em có chuyện muốn nói, này! Cứ thế này em không thể hiểu rõ được? Anh không nói làm sao em biết? Hôn cũng chẳng thể hiện được điều gì? Chúng ta lên giường hai lần rồi, cũng không nói rõ được vấn đề gì cả…
Có lẽ nếu Lâm Diễn biết được cô gái nào đó đang nghĩ những gì, chắc sẽ muốn bóp chết cô! = =
Thế nhưng, Lâm Diễn không biết, cho nên, anh vẫn hôn rất hăng say. Một bàn tay to lén lút luồn vào vạt áo Chu Thanh Thanh, thăm dò, rồi chậm rãi di chuyển lên trên…