Hoàng đến nâng tay mình lên, đặt lên bàn tay mềm mại ở trên vai hắn, bất động thanh sắc nắm lấy ngân châm ở kẽ tay của Ứng Thải Mị, nhàn nhạt cười: " Ái phi không cần lo lắng, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, sẽ không để ngươi khó xử."
" Nga, hoàng thượng nói nghe một chút?" Chiêu thứ nhất chưa thành, Ứng Thải Mị lười biếng thu tay, tựa hồ người muốn dùng ngân châm đâm vào gáy hoàng đế lúc nãy không phải là nàng.
" Trẫm muốn ái phi động khẩu, chớ để các phi tần hậu cung có cơ hội liên thủ." Hoắc Cảnh Duệ dịch ra, vẫn nắm tay nhỏ bé của nàng như cũ, ở trong lòng bàn tay vuốt ve.
Ứng Thải Mị rũ mắt, trong lòng hiểu rõ ý của hoàng đế.
Tuyển tú sắp tới, lúc đó có thêm biểu muội của hoàng hậu, hậu cung liền có ba vị cùng tộc. Trong đó có hai vị, thái hậu cùng hoàng hậu nắm giữ quyền lực, không biết vị biểu muội này thế nào, nhưng cơ bản hậu cung là thiên hạ của các nàng, Hoắc Cảnh Duệ sao không lo lắng?
Chỉ là loại chuyện phiền toái này, ai nói nhất định nàng sẽ làm?
Trong lòng Ứng Thải Mị không cam tâm tình nguyện, nàng tiến cung chỉ vì che giấu hành tung, chậm rãi chữa thương, nếu trở thành chim đầu đàn thì làm sao có thể bình yên sinh hoạt trong cung?
Đắc tội thái hậu với hoàng hậu làm sao nàng có thể toàn thân trở ra.
Lại nói Ứng Thải Mị làm việc cho hoàng đế, cũng không biết đến cuối cùng hắn có bỏ đi quân cờ là nàng hay không. Nếu có, lúc đó mình phải làm gì bây giờ?
Đều là sẽ chết, nàng càng tình nguyện đi ngay bây giờ, còn dễ chịu hơn bị người ta lợi dụng sau đó vứt qua một bên, giẫm đạp tàn nhẫn.
" Hoàng thượng. ta vì sao phải giúp người?"
" Đan điền của ngươi bị hao tổn, sợ là lúc trước bị trọng thương. Phải khôi phục nhanh một chút, có kỳ lân châu thì sẽ khôi phục nhanh hơn." Hoắc Cảnh Duệ ghé sát mấy phần, dán lên tai Ứng Thải Mị, khe khẽ cười: " Gần đây vật phẩm tiến cống vừa hay có một viên kỳ lân châu cực phẩm."
Nàng nhíu mày, tuy không thích hoàng đế dụ dỗ, lại không thể không nói, xác thực kỳ lân châu hấp dẫn nàng rất lớn.
Kỳ lân châu nghe nói có thể khởi tử hồi sinh, Ứng Thải Mị chẳng những có thể nhanh chóng khỏi hẳn, còn có thể đem kỳ lân châu đưa cho sư phụ....
Trong lòng nàng tính toán chi li, không cảm thấy hoàng đế thật sự nghĩ cho mình: " Hoàng thượng rốt cuộc muốn thiếp làm thế nào? Thiếp bây giờ văn không tinh võ không giỏi, sợ là muốn cô phụ một mảnh kỳ vọng của hoàng thượng."
Ứng Thải Mị vô tội nháy mắt, ai bảo tối qua Hoắc Cảnh Duệ đột nhiên tiến vào làm đan điền của nàng hao tổn, mấy ngày gần đây không thể dùng nội lực, muốn tự bảo vệ mình cũng khó khăn. Nếu bảo mình ám sát thái hậu với hoàng hậu, chỉ sợ hữu tâm vô lực.
Hoàng đế lại cười, đôi con ngươi đen láy lấp lánh rực rỡ, hiện lên một tia lưu quang, càng làm cho dung mạo thêm tuấn tú, khóe môi cong lên như đang câu dẫn, nhìn thấy sự lo lắng dưới đáy lòng của Ứng Thải Mị:
" Yên tâm, chuyện nguy hiểm trẫm rất luyến tiếc để ái phi làm."
Ngón tay của Ứng Thải Mị được Hoắc Cảnh Duệ đưa tới gần môi cọ xát, lưu lại một chút ấm áp, ái muội: " Ái phi chỉ cần làm cho quan hệ giữa các nàng xuất hiện vết nứt, như vậy là đủ rồi."
Ứng Thải Mị nhíu mày, vậy là muốn nàng biến thành một tảng đá, ném vào hậu cung ngoài mặt như hồ nước yên lặng?
" Chuyện này không có khả năng hoàng thượng không chọn được người thích hợp để làm." Nàng cũng không tin, hoàng đế không có người làm mà lại kêu mình đi mạo hiểm?
Hoắc Cảnh Duệ lắc đầu, nhìn Ứng Thải Mị với ánh mắt sáng quắt: " Phi tần hậu cung có thiên ti vạn lũ* quan hệ với tiền triều, chỉ có ái phi trong tối trẫm mới yên tâm."
Thì ra bởi vì phía sau nàng không có người, Ứng tướng quân đã chết trận, những người Ứng gia phẩm cấp quá kém, cơ hội liên minh với người khác cũng không có. Đúng là người lựa chọn trong tối thích hợp, hoàng đế cũng không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ có trọng thần tiền triều phía sau đâm hắn một đao.
" Hoàng thượng muốn thấy các nàng trở mặt thù hận, ta mới có được kỳ lân châu?" Ứng Thải Mị nghĩ nghĩ, nhịn không được bổ sung thêm một câu: " Hi vọng hoàng thượng giữ lời nói, cũng đừng làm cho thiếp còn chưa có thành công liền giống như Ứng mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn."
Hoắc Cảnh Duệ đem nàng ôm vào trong ngực, nheo mắt: " Ái phi yên tâm, cách mười ngày trẫm đem kỳ lân châu tới đây, thế nào?"
" Một lời đã định." Ứng Thải Mị ngước mắt cười, mười ngày một lần, vậy chưa tới một tháng nàng đã khỏi hẳn.
Xem ra hoàng đế đủ nóng lòng, chuyện này phải giải quyết trong một tháng.
Tuy nói ba người cùng gia tộc, thế nhưng lòng người luôn ích kỷ, Ứng Thải Mị không tin các nàng biểu hiện thân cận giống như bề ngoài.
- ----------------------------------------------------
Không mấy ngày nữa, tuyển tú do hoàng hậu chủ trì liền bắt đầu.
Ứng Thải Mị giờ mới hiểu được vì sao hoàng đế cố ý để cho hoàng hậu chủ trì tuyển tú lần này. Nhìn sắc mặt của thái hậu, tuy nói cười trên mặt nhưng đáy mắt lại thấy ý lạnh rất rõ ràng.
Xem ra hoàng đế hiểu được thái hậu nhúng tay vào rất nhiều chuyện của hắn, nên để cho hoàng hậu chủ trì tuyển tú, xem như là bước đầu tiên xử lý thái hậu.
Về phần khác là muốn nhìn Ứng Thải Mị.
Nguyên bản lấy phẩm cách của Ứng Thải Mị là không thể nào tham dự tuyển tú. Đáng tiếc Trinh phi lại triền miên trên giường bệnh, Trân chiêu nghi bị biếm vào lãnh cung, ở giữa lại không có nhiều người phẩm cấp tần phi, đơn giản tiện nghi cho Diệp chiêu nghi và Ứng Thải Mị.
" Ứng tỷ tỷ, năm nay các tiểu thư khuê các tuyển tú so với năm rồi còn nhiều hơn, nhìn từng người dung mạo tú lệ, mấy ngày nữa sợ là trong cung sẽ rất náo nhiệt." Diệp chiêu nghi cầm khăn tay che miệng, cúi đầu cười.
Ứng Thải Mị quét mắt nhìn về phía đám tú nữ, xác thực từng người so với từng người càng đẹp hơn. Nhìn ánh mắt hoàng hậu lóe lóe, cười rất miễn cưỡng liền biết trong lòng khẳng định không dễ chịu.
Nàng tiếp nhận chén trà Thanh Mai đưa tới, cúi đầu nhấp một miếng.
Mới vậy đã không dễ chịu, sau này sẽ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp tiến cung, mỗi người trở thành một phong cảnh mỹ lệ.
Bất quá làm sao so được đại lễ Ứng Thải Mị tặng cho hoàng hậu?
" Diệp muội muội, nghe nói biểu muội của hoàng hậu nương nương cũng vào cung, không biết là vị nào?" Ứng Thải Mị không đáp lại lời lúc nãy của Diệp chiêu nghi, chỉ nhàn nhạt hỏi, đáy mắt mang theo một hiếu kì.
Không biết vị tân biểu muội của hoàng hậu sẽ là một nữ tử như thế nào?
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, trong lòng Ứng Thải Mị suy nghĩ làm thế nào để ly gián được ba nữ nhân cùng gia tộc này.
Ánh mắt Diệp chiêu nghi lóe lên, nhưng vẫn nói chuyện với Ứng Thải Mị bình thường: " Nhìn mỹ nhân cao gầy đứng ở giữa hàng thứ nhất, đó là biểu muội của hoàng hậu nương nương."
Đúng là mỹ nhân khó gặp, không giống hoàng hậu đoan trang hiền thục, cũng không giống như Trinh phi nhu nhược, không giống Diệp chiêu nghi xinh đẹp động lòng người, quả thực là đẹp không gì sánh nổi.
Một đôi mắt phượng quyến rũ, dáng người thướt tha, chỉ cần đứng yên tĩnh nơi đó liền hấp dẫn ánh nhìn, ai cũng luyến tiếc dời tầm mắt.
Vị biểu muội của hoàng hậu này đúng là một vưu vật khó có được.
Ứng Thải Mị cảm thấy hứng thú cười cười, vưu vật như thế làm sao hoàng đế không sủng ái?
Mặc dù nàng cái gì cũng không làm, chỉ làm cho hoàng đế tuyên triệu biểu muội của hoàng hậu thị tẩm mấy lần, tất nhiên trong lòng hoàng hậu sẽ không thoải mái, nhất định sẽ để biểu muội không thể mang thai, thái hậu sẽ bất mãn với hoàng hậu.
Giả sử hoàng hậu với vị biểu muội này bị ly gián, chỉ vì gia tộc thái hậu nhất định sẽ dâng vị biểu muội của hoàng hậu lên, chuyện này có một chút không dễ làm rồi.
" Thật là một người xinh xắn, không hổ là biểu muội của hoàng hậu nương nương." Âm thanh của Ứng Thải Mị không nhỏ, bất động thanh sắc tâng bốc làm cho hoàng hậu nghe được, bên miệng tuy tươi cười nhưng cũng nhìn ra có mấy phần thật.
Cho dù có đẹp, nàng ta cũng chỉ là biểu muội mà thôi.
Chuyện hậu cung do hoàng hậu định đoạt, bây giờ hoàng thượng để nàng chủ trì tuyển tú, đủ thấy thái độ hoàng đế đối với nàng như thế nào, cũng cho thái hậu nghỉ ngơi một thời gian.
Chỉ là ảnh hưởng của thái hậu trong cung quá sâu, vẫn nên động chân, bằng không làm sao đứng trong tối lấy được vị trí cho biểu muội?
Đi mấy vòng, quả nhiên giữ lại biểu muội của hoàng hậu.
Vừa vào điện điều đầu tiên phải để cho hoàng thượng nhìn thấy, làm như vị vẻ đẹp của nàng ta thu hút, ánh mắt liền thất thần: " Ngươi tên là gì?"
" Hồi hoàng thượng, thần nữ là Uyển Như." Hai gò má của biểu muội hoàng hậu đỏ bừng, diu dàng trả lời.
" Uyển Như, tên thật sự rất hay. Sau này ngươi là Uyển chiêu nghi của trẫm." Hoàng đế miệng lời vàng ngọc, hoàng hậu không kịp ngăn cản, biểu muội liền trở thành Uyển chiêu nghi.
Con gái của Ứng tướng quân vào cung chỉ là mỹ nhân, biểu muội của hoàng hậu một phát làm chiêu nghi, đủ hiểu có bao nhiêu vui vẻ.
Khăn tay nắm trong tay áo của hoàng hậu muốn xoắn lại, chỉ có thể cười tiếp nhận lặng lẽ nuốt quả đắng vào bụng.
Trong lòng Ứng Thải Mị buồn cười, hoàng đế hạ thủ rất nhanh làm cho hoàng hậu không kịp ngăn cản, sắc mặt của thái hậu cũng dễ nhìn không ít.
Uyển chiêu nghi mới mẻ ra lò, thị tẩm năm ngày liên tiếp, sắc mặt của các phi tần hậu cung ngày càng khó coi hơn.
Ứng Thải Mị đi Nhân Minh điện thỉnh an, cũng nhìn thấy sắc mặt tiền tụy, đáy mắt đầy phẫn hận.
Nàng vẫn như trước mỗi ngày đúng giờ thỉnh an, cử chỉ cung kính, làm cho hoàng hậu thấy thuận mắt không ít.
Kể từ đó, hình tượng Ứng chiêu nghi quy củ mới có thể vững vàng khắc vào lòng hoàng hậu. Sau này mặc kệ có nói gì, lời của nàng hoàng hậu cũng sẽ tin vài phần.
Ứng Thải Mị cũng không làm gì dư thừa, lắc lư một thời gian hoàng hậu đối với nàng cũng hòa nhã không ít.
" Hoàng hậu nương nương, thiếp thân có dặn nấu canh gà nhân sâm để nương nương bồi bổ thân thể. Nương nương ở hậu cung làm lụng vất vả, thiếp lại vô năng, chỉ có thể làm một chút canh hiếu kính nương nương."
Nàng nói một phen, công khai địa vị hoàng hậu ở hậu cung hết sức quan trọng, biểu lộ hiếu kính theo tâm, nghe được trong lòng hoàng hậu hài lòng.
" Ngươi cũng vì ta, nhanh đến hậu điện dùng điểm tâm." Hoàng hậu đưa ra lời mời, Ứng Thải Mị tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
Cơ hội tốt ngay trước mắt, nàng sao có thể bỏ qua?
" Hoàng hậu nương nương, Uyển chiêu nghi vừa mới vào cung, liền thị tẩm năm ngày liên tiếp, cùng bằng với số ngày của nương nương, thực sự không để nương nương vào mắt." Ứng Thải Mị liền nói thẳng vào vấn đề, không một chút uyển chuyển.
Lão ma ma nhăn mày, nổi giận: " Nói bậy bạ gì đó, đó là biểu muội của nương nương, ý tứ của Ứng chiêu nghi là nói nương nương không thể dung người?"
Nếu truyền đi, không chỉ thái hậu mất hứng mà còn đắc tội với hoàng đế.
Ứng Thải Mị vội vã quỳ xuống, hai mắt rưng rưng: " Oan uổng a nương nương, thiếp thật tâm vì nương nương mà suy nghĩ."
Hoàng hậu không cho nàng đứng lên, đáy mắt lộ ra lãnh ý, nhàn nhạt nói:
" Theo ý kiến của ngươi, bản cung nên làm như thế nào?"
Ứng Thải Mị vội vã đáp: " Trong cung này, hoàng thượng sủng ái nhất là hoàng hậu nương nương, thứ hai là Trinh phi. Hoàng hậu nương nương rộng lượng đại nghĩa, tự chắc sẽ không tranh sủng làm cho hoàng thượng tăng phiền não. Chỉ là Trinh phi bị bệnh, Diệp chiêu nghi có vài phần tương tự như nàng..."
Hoàng hậu vừa nghe xong cũng rất kinh ngạc. Còn tưởng rằng Ứng Thải Mị chạy tới đây nói ẩu nói tả, là muốn cho chính mình cất nhắc nàng, ở trước mặt hoàng đế nở mặt nở mày, ai biết cư nhiên muốn tiến cử người khác.
Kể từ đó, hoàng hậu tin rằng Ứng chiêu nghi thật tâm thay nàng suy nghĩ.
" Đứng lên đi." Ứng chiêu nghi ở hậu cung không có chỗ dựa, gia tộc chỗ dựa cũng không chắc, chỉ có thể ỷ lại chính mình, nhìn rất nhu nhược. Nhưng nói thẳng ra như vậy, đầu óc so với trước đây cũng thông minh hơn không bao nhiêu, làm cho hoàng hậu an tâm hơn rất nhiều.
" Tạ ơn nương nương." Ứng Thải Mị vẫn cúi đầu như trước, không nhiều lời nữa, giống như chờ hoàng hậu định đoạt.
Dù sao nàng cũng đã đạt được mục đích, hoàng hậu không có khả năng theo Uyển chiêu nghi tranh sủng. Thứ nhất là quá hạ giá, thứ hai là đối nghịch với thái hậu, thứ ba là sợ hoàng đế mất hứng.
Lúc này hoàng hậu chắc chắn sẽ không ban cho Trinh phi một chén canh. Trinh phi lại bò lên thành hoàng quý phi, cách nàng chỉ có một bước, mặc dù bệnh tật nhưng không nhất định sẽ không có con, nếu ôm đứa bé của ai nuôi, đó mới là uy hiếp lớn nhất.
Đến lúc đó không phải là tự bê đá đạp chân mình sao?
Phẩm cấp thấp, ngoại trừ Ứng chiêu nghi liền chỉ có Diệp chiêu nghi cùng Thúy tài tử. Thúy tài tử không thể lên được mặt bàn, từng phản bội chủ cũng không thấy được hoàng đế thích.
Ứng chiêu nghi quá nhu nhược, hoàng thượng trước đây cũng lãnh đạm; bây giờ cũng không sủng ái bao nhiêu.
Chọn tới chọn lui, vẫn là Diệp chiêu nghi thích hợp nhất. Không chỉ được hoàng đế thích, phẩm cấp đủ thấp. Điều quan trọng nhất chính là làm bộ làm tịch giống Trinh phi ba bốn phần.
Hoàng hậu tuy không thích, thế nhưng có thể khiến Trinh phi buồn nôn với Diệp chiêu nghi, nàng cam tâm tình nguyện.
Vừa nghĩ tới Trinh phi bệnh tật, lại nghe nói Diệp chiêu nghi tương tự nàng vài phần được hoàng đế sủng, phỏng chừng sẽ lửa giận công tâm, phải bệnh thêm mấy ngày.
Hoàng hậu ước gì Trinh phi bệnh không dậy nổi, tất nhiên là nhạc kiên kỳ thành**.
Lão ma ma ở phía sau thấy Ứng chiêu nghi đi xa, trong lòng thủy chung có chút bất an: " Chủ tử, Ứng chiêu nghi này thật sự quá kỳ quái, có phải hay không có bẫy?"
Có phi tần nào không vì giữ tâm hoàng đế mà không xuất ra thủ đoạn. Mà Ứng chiêu nghi lại đi ngược lại, không chỉ vì hoàng hậu bày mưu tính kế, mà còn tìm cơ hội cho các phi tần khác mời sủng.
Hoàng hậu phất tay một cái không cho là đúng: " Ứng chiêu nghi ở trong cung như đi trên miếng băng mỏng, chỉ có thể dựa vào bản cung, sao dám có tâm tư khác?"
Chân mày lão ma ma buông lỏng, rất nhanh liền đem việc này vứt sau đầu.
Ứng Thải Mị trở lại Di Xuân điện, chân mày lộ ra ý cười, mắt thấy nữ nhân hậu cung sắp cắn xé, còn đem Diệp chiêu nghi mình ghét nhất kéo vào, trong lòng nàng tràn đầy sung sướng.
Ngâm mình trong nước nóng, Ứng Thải Mị dựa vào thùng tắm, thoải mái rên hừ hừ.
Chỉ là nhìn thấy một mỗ nam nhân đầu trộm đuôi cướp quen thuộc nhảy cửa sổ vào lúc này, nàng liền thấy không thoải mái.
Còn chưa đủ mười ngày, sao hoàng đế lại tới?
*Thiên ti vạn lũ: ngàn mối tơ vò- mô tả tình cảm hoặc các mối quan hệ phức tạp.
** Nhạc kiến kỳ thành: vui mừng nhìn thấy thành quả.