• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sa Hạ

Ứng Thải Mị kiểm tra những viên thuốc mà thái y viện trình lên, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó bóp một chút bỏ vào trong miệng, lúc này mới đưa cho Hoắc Cảnh Duệ nằm trên giường.

Ánh mắt Hoắc Cảnh Duệ sáng quắc, con ngươi đen láy tràn ngập vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, không hề do dự nhận lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng.

Ứng Thải Mị có chút không được tự nhiên, mím môi trừng hắn một cái, hỏi: "Hoàng thượng cười cái gì?"

Hoắc Cảnh Duệ nuốt xuống viên thuốc, nhìn nàng chằm chằm: "Trẫm đang nhìn ái phi có bao nhiêu quan tâm trẫm, lúc này mới cẩn thận như vậy."

"Hừ." Ứng Thải Mị quay mặt qua một bên, không vui nói: "Nếu không phải hoàng thượng không chú ý đến thân thể, thì sao thiếp phải bận tâm?"

"Đích thực là trẫm sai, kính xin ái phi đại nhân đại lượng, chớ so đo." Hoắc Cảnh Duệ khoác lên vai nàng, mỉn cười: "Có thuốc của ái phi, trẫm sẽ khỏi hẳn rất nhanh. Đến lúc đó, ái phi sẽ không tịch mịch về đêm nữa."

Ứng Thải Mị liếc nhìn hắn một cái, đẩy hắn ra đứng thẳng người dậy, nhìn thấy người nằm trên giường mang theo vẻ mặt mệt mỏi rã rời, đành phải thở dài ngồi xuống, đỡ Hoắc Cảnh Duệ nằm xuống: "Hoàng thượng nhanh nằm xuống nghỉ ngơi, trong thuốc có chút an thần, trước ngủ một giấc đi."

Hoắc Cảnh Duệ gật đầu, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, chỉ kịp kéo lấy cánh tay Ứng Thải Mị, lúc này mới ngủ thật say.

Ứng Thải Mị buồn cười, hoàng thượng sinh bệnh thật giống như một đứa bé, sợ không ai bên cạnh.

Bất quá hoàng cung xa hoa rộng lớn, lại thiếu đi nhân khí. Người ở đây, hoặc tự tàn sát bị thương, hoặc là lợi dụng nhau như thế nào để giẫm lên đối phương mà thượng vị, là lồng giam hoa lệ tràn ngập máu và âm mưu.

Từ nhỏ hoàng thượng đã sinh hoạt ở đây, sợ là cô đơn và khó chịu, không tìm được một người mà mình có thể an tâm.

Khó có được Ứng Thải Mị cảm khái một phen, cầm tay Hoắc Cảnh Duệ, yên lặng ngồi bên cạnh giường, ba ngón tay đặt trên cổ tay hắn, mạch đập bình ổn, lúc này mới yên lòng.

Thanh Mai thất hồn phách lạc trở lại Di Xuân điện, hít một hơi thật sâu, ổn định sự đau thương cùng khổ sở dưới đáy lòng, lau khô nước mắt, rửa mặt thật sạch sẽ, lúc này như không có chuyện gì quay lại điện phụng mệnh.

Ứng Thải Mị thoáng nhìn thấy hai mắt nàng sưng đỏ, chung quy không nói gì. Biết Thanh Mai đã đến Đào Nguyên điện báo cho sư phụ một tiếng, liền gật đầu: "Công tử Đào Nguyên điện có tốt không?"

"Hồi chủ tử, khí sắc vị công tử kia rất tốt, Bạch Mai cũng...... Đều tốt." Đáy lòng Thanh Mai thầm than, Bạch Mai xác thực rất tốt, được mặc đồ mới, trang điểm hoạt bát, chỉ tiếc đã yêu một người không nên yêu.

Ứng Thải Mị không để ý trên mặt Thanh Mai lóe lên sự buồn bã, phất tay để cho đại cung nữ lui xuống: "Phân phó phòng bếp mang một chút thức ăn thanh đạm đến, lại thêm một chút canh."

Công dụng của thuốc an thần không mạnh, đến tối hoàng thượng có thể tỉnh dậy dùng vài món.

Thanh Mai phái người đến báo cho đầu bếp, liền nhìn thấy thái giám tổng quản vội vàng chạy vào: "Nương nương, có ngoại thần cầu kiến hoàng thượng."

"Hoàng thượng còn đang nghỉ ngơi không ai nhìn thấy hay sao?" Ứng Thải Mị có chút không vui, Hoắc Cảnh Duệ vừa mới bãi triều được mấy canh giờ, đại thần liền vội vàng đến gặp mặt, chẳng lẽ có một chút việc nhỏ cũng phải để Hoắc Cảnh Duệ ra mặt xử lý?

Thái giám tổng quản lau mồ hôi, không biết là đang vội vàng nóng nảy hay là hoảng sợ: "Nương nương, ngoại thần tới bẩm báo, nói là Khánh vương gia.......Mất."

Ứng Thải Mị sửng sốt, nhớ lại đệ đệ ruột của hoàng thượng. Bởi vì vướng phải việc thông dâm với phi tần trong cung nên đã bị hoàng thượng cấm túc.

Lúc này chỉ mới có mấy tháng, sao Khánh vương gia lại chết?

Hay là có người xen ngang, tạo cho hoàng thượng phiền phức mới?

Ánh mắt của Ứng Thải Mị lạnh lẽo, đáy lòng của thái giám tổng quản vô cùng hoảng sợ: "Vì sao Khánh vương gia lại chết? Nô tài bên người hầu hạ như thế nào, không phải thân thể của vương gia vẫn rất khỏe mạnh hay sao?"

Nàng chưa từng quên vị Khánh vương gia này lúc kỳ săn thú năm ngoái, một mình bắt được một con hổ, thân thể rất khỏe, tuyệt đối không thể đột nhiên chết được.

Thái giám tổng quản ấp a ấp úng, ánh mắt có chút lóe lên, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Thế nào, chuyện của Khánh vương gia ta còn không thể biết?" Ứng Thải Mị đập bàn, không để ý Hoắc Cảnh Duệ nằm trên giường có thể bị đánh thức hay không, trong lòng cực kỳ không vui.

Hơn phân nửa người trong cung này đều thích nói một nửa, còn lại để nàng phải đoán, rất phiền.

Nhất định phải tìm thời gian thích hợp trị từng người, để cho bọn họ nói chuyện phải có thứ tự một tí?

Thái giám tổng quản run rẩy, bất đắc dĩ liếc nhìn hoàng đế đang ngủ trên giường một cái, ra hiệu cho Thanh Mai đi ra bên ngoài canh chừng, lúc này mới nhắm chặt hai mắt nói ra: "Bẩm nương nương, sau khi Khánh vương gia bị cấm túc, cả ngày không có việc gì làm, ngày ngày say rượu, vui đùa cùng cơ thiếp. Hoàng thượng từng phân phó, nói là Khánh vương gia là huynh đệ của hoàng thượng, tuyệt đối không thể có nửa điểm chậm trễ. Khánh vương gia có ba lần bốn lượt được nội vụ phủ đưa rượu ngon mỹ nữ đến phủ."

Hắn dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói tiếp: "Đêm qua Khánh vương gia lại say rượu, uống một lúc ba bình rượu mạnh, gọi hai mươi mỹ cơ đến đùa giỡn xong một đêm, cho tới trưa hôm sau thì tỳ nữ thiếp thân phát hiện Khánh vương gia nằm trên giường đã không còn thở."

Ứng Thải Mị nhíu mày, hơn hai mươi mỹ nhân vờn quanh, lại uống nhiều rượu mạnh như vậy, thân thể vị Khánh vương gia này có tốt đến mấy đều vị vét sạch.

Bất quá chết trên người mỹ nhân thật ra cũng phong lưu, cho dù xuống địa ngục cũng sẽ không tiếc nuối.

Nhưng mà Khánh vương gia bị cấm túc, cuối cùng lại chết trên người mỹ nhân, truyền ra cũng không phải là chuyện dễ nghe, thảo nào thái giám tổng quản lại ấp ấp úng úng, sợ là lo lắng hoàng gia sẽ bị gièm pha, sau đó hoàng thượng giận chó đánh mèo, chính là có người sẽ rơi đầu.

Ứng Thải Mị liếc nhìn Hoắc Cảnh Duệ vẫn còn đang ngủ trên giường, đối với chuyện này có mấy phần hứng thú: "Làm sao đến trưa mới phát hiện Khánh vương gia chết, nha hoàn thiếp thân hầu hạ bên cạnh đều ngủ như chết hết rồi hay sao?"

Thái giám tổng quản nhịn không được xoa mồ hôi lạnh trên trán, chuyện nhà hoàng gia thật đúng là khó nói, nói sai một câu thì đầu cũng sẽ dọn nhà, cân nhắc rồi lại cân nhắc: "Hồi nương nương, từ sau khi Khánh vương gia bị cấm túc liền nản lòng thoái chí, bất kể là bên ngoài tặng mỹ nhân hay là mỹ tỳ trong phủ đều sẽ nạp hết vào phòng. Bình thường tới trưa mới dậy, buổi chiều lại tiếp tục trêu chọc."

Ứng Thải Mị nghe xong liền rõ, vị Khánh vương gia này chơi như điên, chỉ cần người trong phủ không có tướng mạo xấu, toàn bộ đều kéo hết lên giường bừa bãi nếm một phen, mỹ nhân bên ngoài càng thu hết vào không chút nương tay.

Nhìn ở vị trí này giống như là không đối phó được với hoàng đế, hắn muốn tiêu hết tiền trong quốc khố, ngủ với toàn bộ mỹ nhân Định quốc.

Chỉ là không ngờ rằng tiền trong quốc khố còn chưa tiêu hết, mỹ nhân cũng chưa ngủ được hết, Khánh vương gia đột ngột nhận lấy kết quả như vậy.

Chết trong lòng mỹ nhân cũng không phải là chuyện dễ nghe, nhất là người của hoàng gia, không chừng an táng ở phần mộ tổ tiên hoàng thượng cũng ngại mất mặt.

Ứng Thải Mị sờ sờ cằm, càng cảm thấy hoàng thượng chính là cố ý.

Trước đây Khánh vương gia không có hoang đường như thế, chẳng lẽ là bị hạ dược, hay là bị cơ thiếp nào đó đầu độc mới dần dần biến thành bộ dạng kia?

Bởi vì là thân huynh đệ, hoàng thượng vì thanh danh nên không thể tự mình định kết quả.

Khánh vương gia cũng không thể tưởng tượng được hoàng thượng lại ra tay xử sự như vậy, cũng chỉ có thể bị quay vòng đến chết mới thôi. Thế nhưng tuổi Khánh vương gia còn trẻ, hữu tâm tùy thời sẽ cắn ngược lại một cái.

Hoàng thượng thiên phòng vạn phòng, không chừng cũng phòng cả phiền phức, đơn giản để cho mỹ sắc ăn mòn Khánh vương gia, làm cho hắn thân bại danh liệt.

Có thể thấy hoàng thượng đối với thái hậu có bao nhiêu thù hận, Khánh vương gia cũng coi như là bị thái hậu liên lụy.

Ai bảo thái hậu yêu thích tiểu nhi tử nhiều hơn hoàng thượng làm gì?

Lại còn ba lần bốn lược đối nghịch với hoàng thượng để lót đường cho Khánh vương gia, muốn cho tiểu nhi tử đăng cơ, trở thành một con rối để thái hậu tùy ý sai bảo?

Thật đúng là oan nghiệt, Khánh vương gia chết cũng đủ oan.

Thái giám tổng quản thấy Ứng phi không hé răng, trong lòng lại thêm sốt ruột, tiếc nuối nhìn hoàng thượng trên giường không hề có phản ứng, trướng đỏ mặt mở miệng: "Nương nương, ngoại thần lo lắng đến gặp hoàng thượng chính là vì xử lý chuyện hậu sự của Khánh vương gia, thế nên......"

Khánh vương gia chết không chỉ do trong phủ sắp đặt. Không nói hắn ở trên giường quần áo xốc xếch, trên người lại đầu mùi và dấu vết của son phấn, khí trời nóng bức, thi thể nhất định sẽ thối rửa.

Hơn nữa đây là chuyện bí mật của hoàng gia, nhanh chóng phải xử lý cho tốt, sớm xóa sạch dấu vết mới có thể giữ được thể diện, phong tỏa được tin tức truyền ra.

Thế nhưng bây giờ hoàng thượng lại bị bệnh, vừa mới ngủ sau khi uống thuốc xong, thái giám tổng quản cũng không có can đảm đánh thức hoàng thượng dậy, chỉ đành trông mong nhìn Ứng phi.

Thần tử còn đang đợi bên ngoài điện, việc này không chờ được!

Ứng Thải Mị trầm ngâm trong chốc lát, biết trong nửa khắc hoàng thượng không tỉnh dậy, suy nghĩ một hồi liền đơn giản phân phó: "Trước tiên để cho người trong phủ sửa soạn xong dung nhan cho Khánh vương gia, phong tỏa phủ đừng cho bất cứ người nào đi ra. Ai mà làm ầm ĩ không muốn chết, ngươi trực tiếp cho người thu thập, không cần lưu tình. Về phần cái khác, hoàng thượng tỉnh lại ta sẽ bẩm báo lại chuyện này."

"Tuân lệnh." Thái giám tổng quản hết cách, Ứng phi trước mặt chính là tâm phúc của hoàng thượng, bây giờ cũng chỉ có thể nghe lệnh hành sự.

Ngoại thần đã chờ đợi sắp hết kiên nhẫn, cũng không thể vọt vào bên trong, ngóng trông thái giám tổng quản quay lại. Nhịn không được cảm thấy kỳ quái, chuyện lớn như vậy hoàng thượng lại không lập tức xử lý, chần chừ suy tính cái gì?

Nói cho cùng cũng là con cháu của hoàng gia, mặt mũi đều phải làm tốt, cũng không thể để cho Khánh vương gia phơi thây thê thảm bên ngoài như vậy được?

Ngoại thần đưa một hà bao thật dày cho thái giám tổng quản, nhỏ giọng hỏi một câu.

Đối với Ứng phi, thái giám tổng quản là nô tài, vâng vâng dạ dạ. Nhưng đối với ngoại thần đều không giống nhau, nói thế nào cũng là tổng quản phục vụ bên người hoàng thượng, lo lắng vẫn phải có.

"Có một số việc không nên hỏi nhiều, đại nhân cứ nhanh chóng đi xử lý là được. Nếu như làm tốt, hoàng thượng sẽ không keo kiệt mà ban thưởng. Cho nên người tốt đều được xem trọng, chớ để người bên ngoài nói những lời không xuôi tai. Nếu như truyền đến tai hoàng thượng, cũng đừng trách nô tài không nhắc nhở."

Ngoại thần này chính là tiểu quan chuyên môn nhìn chằm chằm Khánh vương gia, tiện thể cho hắn tặng đồ, quyền lực không lớn, hôm nay vội vàng tiến cung cũng chính là lo lắng Khánh vương gia chết hắn sẽ rước họa vào thân. Một nhà già trẻ của mình đều ở đây, vương gia vừa chết, chuyện này không xử lý tốt thì coi như xong.

Trong lòng hắn lo sợ, thái giám tổng quản đã nói như vậy, tóm lại không có quan hệ với mình, lúc này mới thấp tha thấp thỏm rời khỏi đi làm việc.

Vị Khánh vương gia này cũng thật là, mới bị cấm túc có mấy tháng liền náo ra chuyện gièm pha như vậy.

Tuy nói trước đây đại đa số con cháu hoàng gia bị cấm túc, ít nhiều đều không có kết cục tốt. Thế nhưng tốt xấu gì không phải hậm hực mà chết, thì chính là bệnh chết, nhưng thanh danh lại không khó nghe như vậy, coi như giữ lại được chút mặt mũi.

Bây giờ Khánh vương gia buông tay mà đi, chỉ sợ mỹ nhân trong phủ đều không thể sống được.

Ai biểu các nàng theo vương gia lêu lổng, quên mất thân phận dẫn đến phát sinh chuyện thảm hại này?

Không chừng người trong tộc của vương gia hận không thể mất mặt, miễn bị hắn liên lụy làm cho người kinh thành cười nhạo không thể ngóc đầu lên được, cuộc sống sau này sẽ ra sao?

Về phần những người đồn đại lung tung, ánh mắt của ngoại thần lạnh lẽo, uy hiếp tới tính mạng người thân gia đình hắn, hắn sẽ tính toán không tha một ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK