Đêm qua Hoắc Cảnh Duệ nghỉ lại Di Xuân điện, những phi tần trong hậu cung chỉ để trưng cho có. Cả đêm không biết có bao nhiêu tần phi như hoa như ngọc xé nát biết bao nhiêu cái khăn tay, không thể đối đầu với Ứng phi được.
Người này rất được sủng ái, nếu như mình mà động thủ đối phó, nói không chừng kết quả là mình chết. Không phải ai cũng là kẻ ngu dốt, thủ đoạn của hoàng thượng như thế nào các nàng đã chứng kiến, làm sao dám không coi hắn ra gì mà động tay động chân, không phải là muốn tìm chết sao?
Nhưng mà đúng thật là không có người sợ chết, dù sao hoàng thượng cũng không đặt chân tới những nơi khác trong hậu cung, đến mặt hoàng thượng các nàng còn không nhìn thấy huống chi là nói tới chuyện khác?
Còn không bằng chạm mặt một cái, tốt xấu không phải một mình trông phòng đợi tới lúc chết già mới thôi.
Thế nhưng người cũng không phải ngu xuẩn, mặc dù động thủ, nhưng lại trăm phương nghìn kế tìm một loại độc bên ngoài hoàng cung, vô sắc vô vị, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra được.
Đến thái y cũng sẽ chuẩn đoán rằng cơ thể chỉ từ từ suy yếu, sau đó nếu bị dính phải phong hàn thì sẽ dần dần tắt thở.
Trong hậu cung có người thì vắt hết óc, có người thì thấy vui sướng khi người gặp họa, có người ăn dưa xem kịch, có người coi mọi chuyện không liên quan đến mình.
Nhân sinh bách thái chỉ tồn tại một chỗ nho nhỏ trong cung đình.
"Trà năm nay là trà mới, nghe nói chỉ được hai cân, hoàng thượng cho người đưa đến." Thanh Mai cẩn thận từng li từng tí bưng chén trà, vẻ mặt lộ ra nụ cười.
Chủ tử thật sự là được sủng ái, sợ là vị hoàng hậu trước đây đến một phần mười thôi cũng kém xa.
Cái gì mà ăn ngon ở sướng, hoàng thượng đều đưa đến toàn bộ cho Di Xuân điện, cứ sợ làm chậm trễ Ứng phi.
Chỉ là đối với Ứng Thải Mị mà nói, bất kể là trà mới hay cũ thì cũng chỉ để giải khát mà thôi. Bất quá nàng chỉ cần đưa đến miệng uống một hơi, giơ lên liền hết.
Lá trà cực phẩm không có gì khác biệt lắm, nhưng lại khiến cho vị cung nữ bên cạnh cảm thấy vui vẻ.
Tuy Thanh Mai biết chủ tử nhà mình lúc nhỏ không được uống qua cái gì gọi là trà ngon, càng không hiểu được thưởng thức trà. Nhưng muốn là một chuyện, thực sự nhìn thấy lại là một chuyện khác, mỗi lần nàng nhìn thấy đều cảm thấy cả người đều đau.
Một năm mới có hai cân lá trà thượng đẳng, Ứng phi uống một hơi như uống nước, còn ghét bỏ quá ít, một chút cũng chưa hết khát.
May là những đại thần không biết, muốn là bọn hắn thiên tân vạn khổ mong được hoàng thượng thưởng cho lá trà thì đã quá cao hứng, chỉ dám đứng lên uống một hớp, chủ tử Di Xuân điện lại coi như nước, không chừng đau lòng đến mức không ngủ được.
Ứng Thải Mị nâng chén trà, khó có được không uống một hơi cạn sạch, nàng thưởng thức bộ trà bạch sứ trong tay, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Trà này......có chút ý tứ."
Đáy mắt Thanh Mai hiện lên một tia kinh hỉ, chẳng lẽ cuối cùng chủ tử cũng biết lá trà này không tầm thường, rốt cuộc cũng đã tinh tế thưởng thức?
Ứng Thải Mị cúi đầu ngửi ngửi vị trà, uống một ngụm, bên môi lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Vị trà tinh thuần như thế thật lâu rồi ta chưa có thưởng qua."
Nàng đem trà còn sót lại uống hết, hai gò má hiện lên màu đỏ ửng, vung tay lên: "Thanh Mai, đem trà còn dư lại đóng gói đưa cho vị chủ tử ở Đào Nguyên điện kia nếm thử."
Thanh Mai buồn bực, hoàng thưởng thưởng lá trà cực phẩm, chủ tử nhà mình lại đưa qua cho nam nhân khác. Nếu như hoàng thượng biết được, không chừng trong lòng cũng muốn làm thịt vị chủ tử ở Đào Nguyên điện kia.
"Chủ tử, đây là hoàng thượng thưởng cho, tặng cho người khác sợ là có chút không ổn." Nàng cẩn thận từng chút khuyên bảo, chỉ sợ Ứng phi làm chuyện điên rồ.
Ứng Thải Mị nhíu mày, cuối cùng cũng nghe lọt: "Tốt lắm, giữ lại một nửa, còn lại đưa qua đi."
Tâm của Thanh Mai như đang rỉ máu, cũng chỉ có thể nghe lệnh phái người đem lá trà đưa đến Đào Nguyên điện, ngóng trông hoàng thượng không biết chuyện mới tốt.
Bất quá nghĩ thì rất đẹp nhưng thật tế lại rất tàn khốc, chưa tới nửa canh giờ, hoàng thượng đã tức giận bước vào Di Xuân điện, vừa mở miệng liền hỏi Ứng Thải Mị: "Sao lại đem lá trà trẫm thưởng đưa tới Đào Nguyên điện? Ái phi không thích uống?"
Ứng Thải Mị lắc lắc đầu, phân phó Thanh Mai rót trà bưng tới trước mặt Hoắc Cảnh Duệ.
Tuy nói y thuật của Hoắc Cảnh Duệ kém hơn Liên Tiêu, cũng không bằng Ứng Thải Mị, thế nhưng thân ở trong hoàng cung quá lâu, mỗi món ăn nếu có thêm nhưng thứ khác thì mũi hắn sẽ cảm nhận được ngay, vừa ngửi liền sẽ phát hiện ra vấn đề.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Duệ buông lỏng, phất tay cho người hầu lui xuống: "Không ngờ, trọng trách của các nàng không nhỏ."
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái, tâm tư thanh minh: "Trước đó hoàng thượng chẳng phải đã biết rồi sao, bây giờ sao còn kinh ngạc?"
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười, ôm nàng ngồi xuống: "Trẫm chỉ cho các nàng một con đường, không ngờ lại chọn con đường này."
"Chính xác là thứ này không dễ tìm đâu, cũng không biết các nàng lấy được từ chỗ nào." Ứng Thải Mị từ nhỏ đã quen với thuốc độc, tuy đồ chơi này có chút lợi hại nhưng đối với nàng không có tính uy hiết, ngược lại còn là thuốc bổ.
Nàng híp híp mắt, chuyện của Khánh vương gia vừa xong, hoàng thượng liền đánh chủ ý tới hậu cung?
Những phi tần khác đến chết cũng không biết động tác của các nàng trần trụi trước mặt hoàng đế, còn bị hắn tính toán.
"Trẫm tưởng rằng các nàng trải qua chuyện thái hậu với hoàng quý phi sẽ không so đo bổn phận, giữ lại cũng không có gì. Chỉ là bọn họ cảm thấy không đủ, trẫm cũng không để ý đẩy thuyền một phen." Hoắc Cảnh Duệ cười cười, dù sao trong hậu cung này ngoại trừ Ứng Thải Mị, người khác hắn không có hứng thú.
Diệp chiêu nghi thăng làm Diệp quý nghi, chỉ đứng dưới Ứng Thải Mị, như người vô hình, ngoan ngoãn ở trong tẩm cung, thường ngày ăn chay niệm phật, không bao giờ để ý đến chuyện hậu cung nữa, càng diệt lòng tranh sủng. Nhu thuận như vậy hoàng đế không để ý mà thăng phân vị cho nàng, miễn cho các triều thần cùng ngự sử tìm lý do.
Thế nhưng lưu các nàng lại cuối cùng cũng có một ngày sẽ trở thành tai hại, chẳng thà tiên hạ thủ vi cường*.
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái, hắn căn bản là cố ý. Những phi tần ở hậu cung đều kinh hồn táng đảm, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, rất sợ đắc tội người sẽ làm ảnh hưởng đến gia tộc, làm gì dám nghĩ ra chủ ý như vậy?
Không chừng bên người bọn họ có tai mắt của Hoắc Cảnh Duệ, ngày qua ngày không nhận thức được kết quả.
Một thời gian dài như vậy có thể thấy được hoàng thượng đã tỉ mỉ chuẩn bị bao lâu.
Nhất là Ứng Thải Mị được coi như là bất độc bách xâm, hoàng thượng càng thêm không kiêng nể gì cả, động đao động thương còn không bằng đơn giản hạ độc.
Nàng cười cười, lần lượt nháy mắt với Hoắc Cảnh Duệ: "Vậy hôm nay thiếp nên bị độc phát, nằm trên giường đợi thái y?"
Hoắc Cảnh Duệ lắc đầu, ôm lấy Ứng Thải Mị nằm lên giường: "Trẫm làm sao để cho ái phi bị trúng độc được? Chuyện còn lại Tiểu Phúc Tử sẽ xử lý thỏa đáng, ái phi không cần lo lắng."
Hoắc Cảnh Duệ đặt tay lên mặt nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, khóe miệng nở một nụ cười sung sướng: "Trẫm hơi mệt, ái phi nằm với trẫm một chút được không?"
Ứng Thải Mị trừng mắt nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái, biết rõ thân thể hắn mới vừa khỏe lại, đêm qua không thể đợi được liền kéo mình thị tẩm. Vốn dĩ nàng rất mẫn cảm, lại được Hoắc Cảnh Duệ hầu hạ một thời gian, lạnh nhạt mấy ngày liền không thể chịu được.
Bị Hoắc Cảnh Duệ trêu chọc mấy cái toàn thân liền nóng rực, hai mắt mơ màng.
Vội vàng triền miên một hồi, Ứng Thải Mị lại cố kỵ thân thể Hoắc Cảnh Duệ liền đạp hắn một cước ra tới mép giường, không thể để Hoắc Cảnh Duệ tùy ý làm bậy.
Hoắc Cảnh Duệ bị đạp nhưng vẫn vui vẻ, Ứng Thải Mị quan tâm hắn, quan tâm hắn còn hơn việc luyện công.
Chuyện này khiến cho Hoắc Cảnh Duệ cảm thấy những chuyện hắn làm trước đây đều đáng giá.
Mặc dù Ứng Thải Mị không đặt quá nhiều tinh lực trên người hắn, thế nhưng chỉ cần một chít xíu không quan tâm đến việc luyện công, hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Hoắc Cảnh Duệ ôm Ứng Thải Mị, cảm thấy cả hai như hợp thành một, không có ấm áp như lúc cả hai triền miên trên giường nhưng hắn vẫn thấy thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt.
Lúc Ứng Thải Mị ngủ trưa dậy thì Hoắc Cảnh Duệ đã không còn bên cạnh, nàng cảm thấy có chút trống vắng nên hơi thất thần trong giây lát. Bắt đầu từ khi nào sự cảnh giác của nàng đối với Hoắc Cảnh Duệ đã hoàn toàn biến mất?
Trước đây chỉ cần một chút xíu động tĩnh là nàng đều sẽ giật mình tỉnh dậy.
Bây giờ Hoắc Cảnh Duệ thức dậy rời khỏi mà nàng lại không hề tỉnh lại?
Đáy lòng Ứng Thải Mị hiện lên một chút phứt tạp, lại có một chút sợ hãi, nàng ngày càng chú ý tới Hoắc Cảnh Duệ là điều tốt hay xấu?
Càng có thói quen thì sẽ càng không có phòng bị với Hoắc Cảnh Duệ.
Thời gian qua Hoắc Cảnh Duệ đối với nàng không hề có ý xấu, nếu như hắn nổi lên ác ý thì tin chắc rằng nàng cũng không thể chạy thoát.
Là một người giang hồ chỉ biết đánh đánh giết giết thì việc hạ thấp cảnh giác chính là chết.
Ứng Thải Mị một tay chống cằm, cảm giác từ lúc mình vào cung càng ngày càng lười biếng nên lúc này mới dần mất cảnh giác với Hoắc Cảnh Duệ.....
Vừa đúng lúc Thanh Mai tiến vào truyền lại lời nhắn từ Bạch Mai là ** ám hiệu độc của sư môn, Ứng Thải Mị vừa nghe liền biết nàng suy đoán không hề sai.
Phi tần hậu cung lấy được độc dược quả thật là người trong sư môn có thể làm ra được.
Độc dược tạo ra trong môn phái không lý nào bị truyền ra ngoài, cho dù bán cho người giang hồ thì số tiền đó cũng chỉ coi như là tiền tiêu vặt, cũng chỉ góp thêm thu nhập.
Ứng Thải Mị cũng đã từng làm việc này, dù sao độc dược này dùng không có gì, bán ra ngoài kiếm một khoản tiền cũng tốt.
Cũng không biết loại độc này qua tay bao nhiều người, sao tự nhiên tới được tay phi tần trong cung?
Mặc kệ thế nào, khẳng định trong sư môn có người bán ra.
Ứng Thải Mị bĩu môi, người trong môn ngày càng thông minh rồi. Mấy loại độc nhỏ trước đây họ đều ném đi, chỉ bán ra vài loại có tác dụng mạnh. Cái gọi là vật lấy hi vì quý, độc dược gì cũng đều cướp tới tay, buôn bán có lời nhiều là được, sao trước đây nàng lại không ngờ tới?
Nhận lấy hộp gỗ Thanh Mai đưa tới, Ứng Thải Mị mở chốt khóa liên hoàn một cách quen thuộc, lấy chiếc bình sứ bên trong lên ngửi, quả nhiên là đồ tốt, sư phụ đúng là bỏ được.
Thứ này đoán chừng là Liên Tiêu thường dùng, trong nửa tháng không thể chế ra được, cư nhiên lại chịu lấy ra cho Hoắc Cảnh Duệ dùng.
Có phải sư phụ tính toán cải thiện mối quan hệ với hoàng thượng hay không?
Ứng Thải Mị sờ sờ cằm, đều là người đồng môn, nếu quá náo động thì cũng không tốt, xem ra sư phụ vẫn lấy đại cục làm trọng. Nội chiến sẽ làm cho môn phái xuất hiện một vết nứt, tạo điều kiện cho kẻ thù có cơ hội gây xích mích ly gián.
Không biết tâm khí cao ngạo như hoàng thượng có chấp nhận Liên Tiêu hay không nữa......
Nghĩ nghĩ, Ứng Thải Mị đem bình thuốc cất lại vào trong hộp. Dù sao thân thể của Hoắc Cảnh Duệ cũng đã tốt, loại thuốc này để sau này lại lấy ra dùng vậy.
Nếu như không cẩn thận làm cho Hoắc Cảnh Duệ bận rộn, tối hắn lại đến làm cho nàng lăn qua lộn lại thì phải làm sao?
Hoắc Cảnh Duệ chủ động thoát y ngoan ngoãn nằm trên giường, trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt màu mật ong rất dụ hoặc, Ứng Thải Mị cảm giác mình không thể chống đỡ được......