Trong lòng nàng cảm thấy nao nao, đột nhiên cảm giác được mối quan hệ giữa hoàng thượng với sư phụ hình như càng ác liệt hơn so với tưởng tượng của mình, bằng không làm sao Hoắc Cảnh Duệ lại tức giận như vậy.
"Hoàng thượng, thiếp đi lãnh cung kiểm tra một chút, nơi đó có lưu lại vị đạo mà trên người nhị thúc Ứng gia có." Ứng Thải Mị không trực tiếp trả lời, tùy ý để hắn nắm lấy cằm của nàng, nhàn nhạt mở miệng.
Đúng là không ngoại dự liệu của nàng, sắc mặt Hoắc Cảnh Duệ không có nửa điểm kinh ngạc, giống như đã sớm biết trong lãnh cung có người bí ẩn giúp hắn hạ dược thao túng phi tần phát điên, chuyện chết thảm kia cũng không phải là ngoài ý muốn mà có người ra tay, xem như là chấp nhận?
"Ái phi tới Đào Nguyên điện chỉ để hỏi chuyện này? Nếu như muốn biết thì đến tìm trẫm cũng được, trẫm chắc chắn sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*." Hoắc Cảnh Duệ nới lỏng lực tay, lưu lại trên da Ứng Thải Mị một vết hồng, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve cằm nàng mang theo một tia nhu hòa cùng thương tiếc.
*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Biết gì nói nấy, nói hết không giấu giếm.
Ứng Thải Mị nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái thật sâu, chỉ cảm thấy trong chuyện này chỉ có mình nàng là không biết gì. Đột nhiên sư phụ lại xuất thủ, Hoắc Cảnh Duệ lại không nói, cảm thấy nơi này có mấy phần cổ quái: "Hoàng thượng cũng thật biết che giấu cho sư phụ, liền ngầm cho phép sát hại phi tần, hoàn toàn không trách tội."
Thế lực hoàng đế lớn như vậy, mặc người ở trong hoàng cung dương oai?
Trên giường đế vương sao có thể để người khác ngủ say?
Đáy mắt Hoắc Cảnh Duệ hiện lên một tia lạnh lẽo, giữ chặt Ứng Thải Mị trong tay xiết nàng vào trong lòng. Một tay nâng cằm nàng, một tay ôm eo nàng, hai người mặt đối mặt gần như không một khe hở: "Hình như ái phi đã quên lời trẫm nói, hay là đã quên thân phận của mình?"
Ứng Thải Mị bị ép ngửa đầu, đón nhận đôi mắt của Hoắc Cảnh Duệ bắn thẳng tới, ý cười lạnh nhạt: "Thiếp chưa bao giờ dám quên, bây giờ vẫn là Ứng phi được hoàng thượng độc sủng."
Nhưng mà sau này thì không nhất định.
Hoắc Cảnh Duệ nghe ra ẩn ý của nàng, tâm trạng càng không vui, hung hăng cướp lấy môi nàng, cho tới khi đôi môi nàng sưng đỏ giống như bị tức giận, lúc này liền rơi xuống trên cổ nàng lưu lại một dấu hôn.
"Đừng muốn rời khỏi, trẫm không cho phép!"
Hoắc Cảnh Duệ nói xong liền cắn một cái lên xương quai xanh của nàng, lưu lại một dấu răng nhàn nhạt.
Ứng Thải Mị bị đau, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn thấy trong mắt hắn đầy phiền muộn nặng nề nàng liền ngẩn ngơ, đột nhiên có chút khó chịu, không tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
"Chúng ta ước hẹn một năm, thiếp không dám quên."
Nàng nguyện ý tuân thủ lời hứa, nhưng một năm sau, trời cao biển rộng, hoàng thượng không thể ràng buộc.
Ứng Thải Mị có chút chán ghét cuộc sống không thú vị trong hoàng cung, mỗi ngày ngoại trừ ngắm hoa, luyện công, cùng Hoắc Cảnh Duệ triền miên thì cũng không còn chuyện gì khác để làm.
Tuy công phu trên giường của Hoắc Cảnh Duệ ngày càng tiến bộ, nhưng những thời gian còn lại làm cho nàng có chút nhàm chán.
Ứng Thải Mị không khỏi có chút nhớ nhung những ngày mình còn tiêu sái trên giang hồ, ở phía sau núi luyện công, cùng sư phụ đàm luận võ nghệ của những môn phái khác, mỗi ngày đều có tư vị.
Bây giờ điều trong hoàng cung có thể hấp dẫn nàng thì cũng chỉ có Hoắc Cảnh Duệ mà thôi, thực sự rất buồn chán.
Nghĩ đến mấy năm qua hoàng thượng vẫn luôn sống trong hoàng cung, Ứng Thải Mị đối với hắn cực kỳ đồng tình.
Khi nàng hoàn hồn lại thì mới phát hiện quần áo của mình đã lộn xộn, từng cái lẻ loi bị ném xuống dưới. Trái lại Hoắc Cảnh Duệ đè ép lên người, áo quần chỉnh tề, thậm chí rất gọn gàng ngay ngắn.
"Ân——" Bàn tay to của Hoắc Cảnh Duệ sờ từng tấc thịt trên người, mang đến một cảm giác nóng rực, Ứng Thải Mị nhịn không được liền than nhẹ một tiếng, trở tay đánh một cái lên lồng ngực rắn chắc của hắn.
Chỉ là khí lực quá nhỏ, trái lại có cảm giác dục cự hoàn nghênh.
Hoắc Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười, cúi người ngậm lấy vành tai của Ứng Thải Mị, nghe bên tai tiếng rên rỉ ngọt ngào, cảm thấy sự tức giận trong lòng đã từ từ tiêu tan.
Hắn có chút nôn nóng. Liên Tiêu vừa mới tiến cung, Ứng Thải Mị đã lâu không gặp nên đối với sư phụ không muốn rời xa. Nhưng mà đáy lòng hắn có một chút chần chừ và lo lắng, lúc này hận không thể nắm chặt tâm nàng.
Có thể đây cũng là tâm tư của Liên Tiêu, tính toán chọc tức hắn để làm ngư ông đắc lợi.
Trong mắt Hoắc Cảnh Duệ hiện lên một tia sáng, nhìn người dưới thân mình rên rỉ, khuôn mặt Ứng Thải Mị đã ửng đỏ, nụ hôn sâu vốn hung tàn mạnh mẽ dần dần trở nên ôn nhu mà lưu luyến.
Thân thể nàng đã là của hắn, trái tim nàng còn cách xa được sao?
Không chừng Liên Tiêu bây giờ đang nghiến răng nghiến lợi, bởi vì thể chất của hắn đặc thù, căn bản không thể đụng vào Ứng Thải Mị.
Tối nay hoàng thượng bỗng nhiên trở nên cuồng dã, không còn ôn nhu giống thường ngày, Ứng Thải Mị cảm thấy mới lạ hơn vài phần.
Nằm trên khăn trải bàn, phía sau lưng cảm nhận được tơ lụa mát mẻ và mềm nhẵn, đôi môi sưng đỏ của nàng không tự chủ được mà phát ra từng tiếng rên rỉ, đôi tay đặt lên vai Hoắc Cảnh Duệ, chỉ có thể theo động tác của hắn mà nặng nề chuyển động.
Cư nhiên Hoắc Cảnh Duệ không làm cho nàng thích ứng được bao lâu liền trầm luân vào, Ứng Thải Mị kêu lên một tiếng đau đớn, rất nhanh liền trở nên ấm áp ẩm ướt, lúc mạnh lúc yếu là cho người khác trầm mê.
Thật là một nam nhân khó lường, mỗi lần đều mang đến cho nàng những cảm thụ khác nhau.
Ứng Thải Mị ôm lấy Hoắc Cảnh Duệ, kìm lòng không được liền hôn lên môi hắn, Hoắc Cảnh Duệ mạnh mẽ hôn đáp lại, khí tức giao hòa như muốn cướp đi hơi thở, làm cho thân thể nàng càng lúc càng nóng lên.
Nàng nhìn cổ áo mở rộng ra, lộ ra bờ ngực màu mật ong của Hoắc Cảnh Duệ mang theo mấy phần tà mị. Ngọc quan cũng đã sớm rơi trên mặt đất, tóc đen rối tung xõa ra trên bờ vai, làm tôn lên đôi mắt đen như mật.
Ứng Thải Mị kèm theo một ** dương khí dũng mãnh vào trong cơ thể, cúi đầu thầm than trong lòng: làm sao bây giờ, nàng bỗng nhiên có chút luyến tiếc người dưới thân này?
Sau khi rời khỏi hoàng cung, sợ là ban đêm cảm thấy tịch mịch......
Cùng Hoắc Cảnh Duệ đại chiến một đêm, thân thể Ứng Thải Mị có chút bủn rủn nhưng tinh thần lại sáng láng, liếc mắt nhìn vành tai đại cung nữ đang hầu hạ mình đã đỏ bừng, liền biết ngày hôm qua Thanh Mai ở ngoài điện sợ là đã nghe thấy toàn bộ quá trình.
"Thế nào, tiểu cung nữ của ta đã muốn nam nhân?"
Nghe thấy Ứng Thải Mị trêu chọc, sắc mặt Thanh Mai trắng nhợt, quỳ gối trước giường: "Chủ tử, nô tỳ không dám."
"Có cái gì không dám, người chỉ cần thử một lần, sẽ thấy thực tủy tri vị*." Ứng Thải Mị khoát khoát tay, ý bảo nàng đứng lên đáp lời.
*Thực tủy tri vị: Ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó một lần nữa. Ăn quen bén mùi.
Thanh Mai bất đắc dĩ, nàng biết chủ tử nhà mình không rõ quy củ hoàng cung: "Hồi chủ tử, cung nữ đều là người của hoàng thượng, trước khi xuất cung tuyệt đối không được thất thân."
"Nga?" Ứng Thải Mị nhíu mày, thế mới biết hoàng cung ngoại trừ phi tần, cung nữ cũng là của hoàng đế, Hoắc Cảnh Duệ đúng là diễm phúc không cạn.
Nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên mặt chủ tử nhà mình, đáy mắt là thâm trầm, Thanh Mai cúi đầu, biết Ứng phi nổi giận, liền vội vã giải thích: "Quy củ là chết, trong lòng hoàng thượng chỉ có chủ tử....."
"Được rồi, đừng vuốt mông ngựa." Ứng Thải Mị chọn một kiện quần áo màu lam, tùy ý để Thanh Mai búi tóc, tiện tay chọn một cây trâm cài tinh xảo, sau đó bỏ xuống lấy một cây trâm ngọc điệp.
Thanh Mai không hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Cây trâm này là hoàng thượng ban thưởng, chủ tử mang lên nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành."
"Không cần." Ứng Thải Mị nhìn người trong gương, đột nhiên muốn trang điểm kiểu mới hoàn toàn khiến cho mình có chút buồn cười. Nữ tử giang hồ, vốn dĩ đơn giản xinh đẹp, dễ dàng hoạt động, cần gì những trang sức phiền phức?
Thanh Mai cẩn thận chải tóc, thu thập sẵn sàng, khẽ nói với Ứng Thải Mị: "Chủ tử, sáng nay nô tỳ nhìn thấy sắc mặt Bạch Mai không tốt, chẳng lẽ phạm sai lầm nên đắc tội tân chủ tử?"
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu: "Sao, chủ tử Đào Nguyên điện rất thích Bạch Mai."
Nhìn cũng biết, sư phụ có thể để cho Bạch Mai vào thư phòng, còn để nàng hầu hạ mài mực, xem như đã thừa nhận thân phận của nàng. Mặc dù có phạm lỗi nhỏ, Liên Tiêu cũng sẽ nể mặt mũi mình, tuyệt đối sẽ không chán ghét vứt bỏ Bạch Mai.
Nghe vậy, Thanh Mai nhịn không được lo lắng.
Sáng nay thấy Bạch Mai, làm gì còn bộ dáng vui vẻ như hôm qua. Vẻ mặt tiền tụy không nói, trong một đêm ngắn dường như đã gầy thêm, đôi mắt mờ mịt, vừa nhìn chính là cả đêm không có ngủ. Điều đó không sao, nhưng nhìn thấy hai mắt sưng đỏ như vừa khóc một đêm, làm sao Thanh Mai lại không lo lắng?
Muội muội này thường ngày nhìn vô tâm vô phế, còn chưa từng khóc thành như vậy. Mặc dù lúc trước bị bán vào Ứng phủ, cũng chưa từng nhìn thấy Bạch Mai một chút thương tâm nào.
Đáy lòng Thanh Mai nhẹ thở dài, không hiểu sao cảm thấy bất an.
Nàng không dám hỏi Ứng phi, dù sao chủ tử nhà mình cũng quen biết với vị ở Đào Nguyên điện, nếu không Thanh Mai thật sợ hãi có phải Bạch Mai bị khi dễ hay không?
Thanh Mai mơ hồ biết tân chủ tử ở Đào Nguyên điện lại là một nam nhân thật sự.
Ứng Thải Mị kéo kéo cổ áo, che khuất những dấu vết diễm lệ mà Hoắc Cảnh Duệ lưu lại đêm qua, thấy Thanh Mai lo lắng, đôi mắt xinh đẹp mang theo tia lạnh, nhìn về phía nàng nói: "Hắn bị thương, nếu thật sự làm gì Bạch Mai thì sáng nay người đã không thấy vị muội muội này.". 𝖭hanh 𝘮à không có q𝑢ảng cáo, chờ gì tì𝘮 nga𝓎 _ trù𝘮tr 𝑢𝓎ện.𝙑𝖭 _
Tâm trạng Thanh Mai lạnh lẽo, vô cùng khiếp sợ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Là nô tỳ mạo phạm, mong chủ tử thứ tội."
"Ta hi vọng không có lần sau." Ứng Thải Mị tuy thích Thanh Mai, nhưng nàng không thể thay thế được địa vị của sư phụ trong lòng mình.
Hơn nữa sư phụ có cái gì không tốt? Mặc dù có bị sư phụ trách tội, Bạch Mai cũng là tam sinh hữu hạnh, thế nào Thanh Mai lại có bộ dáng chán ghét khó chịu như vậy?
Trong lòng Ứng Thải Mị tức giận bất bình, lạnh giọng làm cho vị đại cung nữ này lui xuống.
Cơn giận còn chưa tiêu tan, nàng hít một hơi thật sâu, sai người đem Bạch Mai gọi vào Di Xuân điện.
Qủa thực hai mắt của Bạch Mai đỏ bừng, vết sưng còn chưa tan hết, cả người ngày càng tiền tụy, xác thật nhìn rất dọa người, thảo nào Thanh Mai lại lo lắng như vậy.
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: "Ở Đào Nguyên điện không quen hay sao? Hay là ngươi vẫn muốn trở về hầu hạ ta?"
"Hồi nương nương, mọi chuyện ở Đào Nguyên điện đều tốt, chỉ là nô tỳ có chút nhớ tỷ tỷ, lại nghĩ đến chuyện cũ nên mới nhịn không được có chút thương tâm." Bạch Mai cúi đầu, không ngờ chuyện mình khóc một đêm cư nhiên Thanh Mai lại khiến cho Ứng phi gọi mình đến đây, không khỏi có chút ảo não.
Ứng Thải Mị nhìn chằm chằm thân ảnh quỳ gối cách đó không xa, cảm thấy đại cung nữ hầu hạ bên người trước đây bây giờ dường như đã trưởng thành, có một chút bất đồng.
Xem ra ở bên cạnh sư phụ quả nhiên là rèn người. Trong tương lai không xa, rất nhanh Bạch Mai có thể tự mình đảm đương một phía, sẽ không để Thanh Mai lo lắng nhỉ?
"Nếu đã quen thì phải dụng tâm hầu hạ. Thanh Mai quá lo nên triệu ngươi đến đây gặp một lần, đừng phạm sai lầm." Ứng Thải Mị không phải là người không phân biệt phải trái, Bạch Mai trả lời vài phần có lệ, giống như muốn che giấu điều gì. Thế nhưng nàng cũng không có hứng thú đi thám thính, chỉ cần đại cung nữ này dụng tâm hầu hạ sư phụ thật tốt là đủ rồi.
"Vâng, nô tỳ tạ nương nương ân điển." Bạch Mai quy củ dập đầu, đến Đào Nguyên điện thì đã không còn là cung nữ của Di Xuân điện nữa. Sau này chủ tử duy nhất của nàng chỉ có Liên Tiêu.
Bạch Mai biết mình thay đổi, khóc ròng một đêm nàng càng thêm thống hận chính mình quá nhu nhược, càng hâm mộ Ứng Thải Mị mỹ mạo ưu tú.
Nàng rất muốn đến gần quý công tử tuấn mỹ kia, càng lúc càng gần.
Như hôm qua ở thư phòng, Liên Tiêu ôn nhu ôm Ứng Thải Mị trong lòng, ngũ quan tuấn mỹ băng lãnh thường ngày trở nên nhu hòa.
Chỉ cần một động tác của Liên Tiêu, một ánh mắt, Bạch Mai cũng nguyện ý vì hắn mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Thì ra, đây cũng là chuyện "người hữu tình sẽ thành thân thuộc" mà tỷ tỷ Thanh Mai hồi bé kể nàng nghe.
Bạch Mai rũ mắt xuống, nàng càng tin tưởng vào mục tiêu của mình, người bên cạnh Liên Tiêu!