Hoắc Cảnh Duệ cùng Ứng Thải Mị ôm nhau ngủ cả một buổi trưa, lúc tỉnh lại thì sắc mặt của hắn đã tốt lên nhiều.
Ứng Thải Mị muốn về Di Xuân điện chuẩn bị chế dược, lại bị hoàng thượng giữ lại.
Hoắc Cảnh Duệ nghiêng đầu, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, thấp giọng nói: "Ái phi muốn chế dược thì chỉ cần nói một tiếng để thái y viện đưa tới là được."
Ứng Thải Mị nghĩ nghĩ gật đầu, phất tay viết xuống từng loại dược liệu, đưa cho thái giám tổng quản, không hai lời vội vàng chạy tới thái y viện.
Làm lỡ việc khiến cho bệnh tình cúa hoàng thượng nặng thêm, cái mạng nhỏ này của hắn cũng mất.
Thanh Mai đưa nước nóng tới, ngoan ngoãn đứng canh bên ngoài. Nàng có thể nhìn ra được hoàng thượng không muốn có người bên cạnh hầu hạ, điểm ấy ánh mắt vẫn phải có.
Ứng Thải Mị bất đắc dĩ liếc nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái, thấy hắn thong thả nằm trên giường, đôi mắt đen láy mang theo vài phần ý cười nhìn về phía nàng, nàng đành phải đứng dậy đem khăn mặt làm ướt, cẩn thận tỉ mỉ lau mặt lau tay cho hắn.
Nàng híp híp mắt, có chút không vui: "Cái giá hoàng thượng quá lớn, ngay cả sư phụ còn chưa được hầu hạ như vậy đâu?"
Nghe vậy, ý cười trong mắt Hoắc Cảnh Duệ càng sâu hơn: "Ái phi nói như vậy làm trẫm cảm thấy thân thể mình có thêm mấy phần khoan khoái."
Ứng Thải Mị không khỏi bật cười, rốt cuộc hoàng thượng có bao nhiêu sự chán ghét đối với sư phụ, ngay cả việc nhỏ này cũng tính toán?
"Hoàng thượng vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt, về những cái khác không cần nghĩ nhiều."
Hoắc Cảnh Duệ cầm lấy cánh tay nàng, nhíu mày: "Trẫm sao có thể không muốn nhiều hơn? Ái phi chỉ có một, nếu như mặc kệ thì chỉ sợ sau này trẫm hối hận không kịp."
Ứng Thải Mị buồn cười: "Vì sao hoàng thượng không thích sư phụ vậy? Đều là đồng môn, lại bằng tuổi nhau, chẳng lẽ trước đây từng có xích mích?"
Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày không vui, nhàn nhạt nói: "Cũng chính bởi vì hai người bằng tuổi nhau, trước đây cũng có không ít người lấy trẫm so sánh với Liên Tiêu."
Hắn là hoàng đế Định quốc, là thiên tử, ai có tư cách cùng mình so sánh?
Ứng Thải Mị hiểu ra hai người chưa từng trở mặt, chỉ là tâm khí hoàng đế cao ngạo, không thích bị người khác áp đặt. Mà tư chất của sư phụ ưu tú, từng ngày cố gắng, năng lực tương đương với hoàng thượng, làm tổn thương lòng tự trọng của Hoắc Cảnh Duệ.
Có đôi khi, không thích một người chỉ đơn giản như thế.
Vốn dĩ Ứng Thải Mị còn muốn hòa hoãn quan hệ của hai người, dù sao cũng là đồng môn, nhất trí đối ngoại mới là tốt nhất, miễn cho sau này phát sinh nội chiến. Xem ra bây giờ sợ là khó khăn.
"Sư phụ đối với hoàng thượng tôn kính như trưởng bối, bất kể như thế nào người đều là thái sư thúc của hắn, như vậy hoàng thượng còn không hài lòng?"
Mỗi lần Liên Tiêu gặp mặt hoàng thượng đều thành thật hành lễ, bái kiến vị thái sư thúc này.
Bất kể là thân phận hoàng đế hay là trưởng bối của môn phái, Hoắc Cảnh Duệ đều lớn hơn Liên Tiêu, như vậy còn phải tính toán những chuyện khác nữa sao?
Ánh mắt Hoắc Cảnh Duệ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng: "Biểu hiện trên mặt hắn căn bản không để cho người khác nhìn thấu, còn trong lòng thì chưa chắc đặt trẫm vào mắt."
Hoắc Cảnh Duệ không phải là đứa trẻ ba tuổi, quanh năm đứng trên cao, con người vàng bệnh mắt đỏ, Liên Tiêu làm bộ làm tịch căn bản không chạy khỏi được ánh mắt của hắn.
Chỉ là ở trước mặt Ứng Thải Mị, hắn cũng không muốn cùng Liên Tiêu xé rách mặt, làm nàng khó xử.
Ứng Thải Mị cười khổ lắc đầu, xem ra hoàng thượng không vừa mắt sư phụ, cho dù Liên Tiêu có làm gì đều cũng sẽ không tốt.
Thế nhưng nàng tính toán muốn thử một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nếu có sư phụ giúp thì thân thể của hoàng thượng sẽ nhanh chóng khỏi hẳn."
Dù sao ở sư môn Liên Tiêu đứng đầu về luyện dược, Ứng Thải Mị chỉ còn thiếu chút hỏa hầu.
Hoắc Cảnh Duệ vô tình lắc đầu, nhìn Ứng Thải Mị thật sâu: "Trẫm có ái phi là đủ rồi, đúng lúc lâu rồi không có nghỉ ngơi, cũng nên cho bản thân hai ngày để nghỉ thôi."
Ứng Thải Mị có chút đồng tình với Hoắc Cảnh Duệ, mỗi ngày mỗi đêm đều phải phê tấu chương, không có thời gian để thư giãn. Hiếm khi bị bệnh thì mới có thể nghỉ ngơi, thực sự không hề dễ dàng.
"Tốt lắm, hoàng thượng đừng cảm thấy buồn là được rồi." Nàng cười cười, người này mỗi ngày đều bận rộn quốc sự, đột nhiên rảnh rỗi sợ là cảm thấy nhàm chán.
Hoắc Cảnh Duệ nhéo nhéo tay nàng, cũng cười theo: "Có ai phi ở đây thì làm sao trẫm cảm thấy buồn?"
Ứng Thải Mị đặt cuốn sách trong tay xuống, xoa xoa thái dương, nhìn thoáng qua người quấn quít lấy mình trên giường, hầu hạ ăn xong lại ngủ.
Trong lúc ngủ còn không quên nắm lấy tay nàng, hiển nhiên là không muốn cho Ứng Thải Mị rời khỏi.
Ứng Thải Mị có chút dở khóc dở cười, dù sao ở đây cũng có dược đồng, nàng có thể chỉ điểm cho tiểu tử choai choai này chế dược, cũng rất dễ dàng, nàng liền nhắm mắt dựa vào một bên.
Thanh Mai rón ra rón rén tiến vào, giúp Ứng Thải Mị đắp một chiếc chăn
mỏng để tránh bị cảm lạnh, nhìn thấy nàng mở mắt, không khỏi thấp giọng xin lỗi.
"Không có chuyện gì, ai vừa mới đến?"
Thanh Mai không ngờ Ứng Thải Mị ở bên trong điện chăm sóc hoàng thượng lại còn có thể lưu ý người tới bên ngoài, đáy lòng âm thầm kinh ngạc, ngoài miệng thành thật bẩm báo: "Là Bạch Mai tới Di Xuân điện không thấy nô tỳ liền vội vàng đi tìm, nô tỳ lo lắng quấy rầy chủ tử nên nói mấy câu với nàng ở bên ngoài, sau đó phái Bạch Mai trở về."
Ứng Thải Mị khẽ gật đầu, thờ ơ hỏi: "Bạch Mai đến đây nói gì?"
"Chủ tử ở Đào Nguyên điện chế ra hai bình dược để bồi bổ cho nương nương. Tự bản thân đến không tiện nên phái Thanh Mai tới thông báo một tiếng, lúc nào nương nương rảnh rỗi liền tới." Thanh Mai thuật lại những lời Bạch Mai nói, trong lòng đành thở dài một hơi.
Nếu Bạch Mai tùy tiện đem đồ của nam tử khác trực tiếp đưa tới Di Xuân điện giao cho Ứng Thải Mị, nếu bị hoàng thượng phát hiện sợ là phiền hà đến Ứng phi.
Nếu như bị người ngoài phát hiện, cho dù hoàng thượng có che chở thế nào thì Ứng phi không thể tránh khỏi bị trừng phạt.
Trên mặt Ứng Thải Mị lộ ra mấy phần vui vẻ, dược của sư phụ vô cùng tốt, nói là bồi dưỡng thân thể, nói không chừng lại vì hoàng thượng mà luyện chế dược.
Có thể hiểu nếu hoàng thượng biết được chuyện này khẳng định sẽ không dùng nên mới đưa qua tay nàng.
Nếu như là trước đây, Ứng Thải Mị sẽ trực tiếp đưa Hoắc Cảnh Duệ dùng để nhanh chóng khỏi hẳn. Nhưng vừa mới nói chuyện phiếm vài câu với hắn nên hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai người không chỉ có một hai điểm.
Phải gạt Hoắc Cảnh Duệ dỗ dành hắn dùng dược, nếu lỡ bị phát hiện ra thì không biết hắn sẽ làm ầm ĩ thế nào nữa?
Ứng Thải Mị thở dài, tuy nói nàng không tinh thông về dược bằng sư phụ, thế nhưng thời gian phát huy công dụng chỉ chậm một chút, còn hiệu quả cũng xấp xỉ bằng sư phụ.
Dù sao hoàng thượng cũng muốn nghỉ ngơi, chậm một chút cũng tốt, cứ cho nghỉ nhiều hơn hai ngày đi.......
"Biết rồi." Ứng Thải Mị nói xong, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Ngươi đến Đào Nguyên điện một chuyến, nói là dược ở bên này cũng đã chế xong, cần thời gian ta sẽ tự mình đến lấy."
Thanh Mai đã lâu không thấy Bạch Mai, cũng nên để cho nàng đến Đào Nguyên điện nhìn một cái để yên lòng hơn.
Thanh Mai cũng hiểu rõ, loại việc nhỏ chạy vặt này căn bản không cần một đại cung nữ như nàng phải làm.
Ứng phi cố ý để nàng đến Đào Nguyên điện để tận mắt nhìn thấy Bạch Mai, ánh mắt cảm kích hành lễ với Ứng Thải Mị xong liền vội vã rời đi.
Thanh Mai vội vàng đến Đào Nguyên điện, còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Bạch Mai, lại được báo lại là Bạch Mai đang hầu hạ ở thư phòng, nàng phải đợi một lát ở bên ngoài.
Nàng lo lắng chờ đợi nửa canh giờ, Bạch Mai mới khoan thai đến chậm.
Vừa mới chỉ đối mặt ở bên ngoài tẩm điện của hoàng thượng, hai người chỉ mới nói đơn giản vài câu, lúc này Thanh Mai mới nghiêm túc đánh giá Bạch Mai.
Mấy ngày không gặp, thật nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhìn Bạch Mai ở Đào Nguyên điện có chút được chủ tử sủng, gần người hầu hạ không nói, xem ra vị chủ tử kia không xa được nàng.
Bằng không tại sao sẽ ở thư phòng hầu hạ, liền bỏ một chút thời gian đến đây lại khó như vậy?
Bây giờ sắc mặt Bạch Mai trắng nõn hồng hào, quần áo cung trang hồng nhạt có thể nhìn ra là đồ mới, đẹp đẽ. Tóc đen được búi bởi một cây trâm ngọc, trên cây trâm có một đóa hoa mai nhỏ, từng cánh hoa từng giọt sương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy đơn giản nhưng lại tinh phẩm.
Không cần muốn, những gì trên người cung nữ đều được chủ tử thưởng, đáy lòng Thanh Mai trấn an tình cảnh Bạch Mai rất tốt. Đi theo vị chủ tử này cũng sẽ không bị khổ, thậm chí còn tốt hơn ở Di Xuân điện.
Thế nhưng trên mặt Bạch Mai không còn nụ cười ngây ngô như trước đây, đôi mắt nặng nề, khóe miệng tuy cười nhưng mang theo một chút xa cách khách khí, Thanh Mai không nhịn được trong lòng cảm thấy chua xót.
Muội muội trưởng thành quá nhanh, nhất thời tay chân Thanh Mai đều luống cuống.
Nàng sớm biết rõ nữ tử tiến cung không buộc bản thân tự mình tiến lên thì sẽ biến mất rất nhanh tại lồng giam hoa mỹ này.
Thanh Mai muốn cười nhưng lại cười không nổi.
"Tỷ tỷ, chủ tử gọi người vào." Nụ cười trên mặt Bạch Mai nhợt nhạt, kéo lấy cánh tay Thanh Mai như ngày trước, dẫn nàng đến thư phòng: "Chủ tử là người tốt, rất dễ nói chuyện, tỷ tỷ không cần khẩn trương."
"Chủ tử đối tốt với muội chính là phúc khí, chớ vì sủng mà kiêu, hiểu không?" Thanh Mai xoa đầu Bạch Mai, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng và dịu dàng.
"Muội hiểu, tỷ tỷ đừng lo lắng, muội ở đây rất tốt." Bạch Mai cười cười, có Liên Tiêu làm chỗ dựa, trong điện không có ai dám khi dễ nàng, lại không dám nói lung tung.
Bất quá chỉ cần nàng ở lại bên cạnh Liên Tiêu, dù có là một nha hoàn nho nhỏ thì nàng đã hài lòng.
Liên Tiêu nhìn thấy Thanh Mai, để cho nàng thuật lại những lời mà Ứng Thải Mị nói.
Ứng Thải Mị không lập tức đến nhận dược, chân mày hắn cau lại, sắc mặt nhàn nhạt, phất tay để Thanh Mai lui xuống.
Hoàng đế đề phòng hắn, Mị nhi cũng đứng về phía hoàng đế luôn sao?
Đúng là thủ đoạn hay, xem ra mình đã xem thường hắn.......
Lần đầu tiên Thanh Mai nhìn thấy vị chủ tử ở Đào Nguyên điện, không ngờ dung mạo tuấn mỹ, khí chất nghiêm nghị, khẳng định không phải là người bình thường. Làm nàng lo lắng là Bạch Mai ẩn ý đưa tình với Liên Tiêu. Yêu phải chủ tử cũng không phải là chuyện tốt.
Sau khi cáo lui, Thanh Mai liền kéo Bạch Mai vào một góc, nhịn không được khuyên bảo: "Muội muội, công tử tuy tốt nhưng không phải là loại mà cung nữ nhỏ bé như chúng ta có thể muốn."
Nàng thở dài, hi vọng Bạch Mai có thể hồi tâm chuyển ý.
Bạch Mai lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Muội biết thân phân của mình, có thể hầu hạ bên cạnh công tử cả đời là được rồi, không dám hi vọng xa vời những thứ khác."
Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khổ, chỉ tiếc trong lòng Liên Tiêu đã có người khác, căn bản không có chỗ cho người nhỏ nhoi như mình.
Bạch Mai ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ vẫn quan tâm chiếu cố mình, nói từng câu từng chữ: "Thật ra muội đã sớm biết lúc chúng ta vào cung không lâu thì biểu ca liền cưới vợ, bây giờ phu xướng phụ tùy, khả năng tân phu nhân còn mang thai, biểu di cũng nên yên tâm."
Thanh Mai nóng nảy, việc này nàng tận lực giấu Bạch Mai, nhưng không phải là sợ muội muội sau khi vào cung liền nản lòng thoái chí, ai biết Bạch Mai đã sớm biết. Chỉ sợ chính mình lo lắng mà vẫn chưa nói rõ.
"Biểu ca cùng công tử là khác nhau, bây giờ ta cũng mới hiểu ra được, biểu ca giống như huynh trưởng, chỉ có công tử là ở trong tâm, chỗ này cũng không chứa được thêm người nào khác." Bạch Mai che ngực, đáy mặt lộ ra một tia kiên định, xoay người rời khỏi.
"Trong hoàng cung này, nếu không có một điểm niệm tưởng, sao có thể đi xuống? Tỷ tỷ không cần khuyên muội, được không?"
Thanh Mai nhìn thân ảnh cô đơn của Bạch Mai dần dần biến mất trước mắt, nước mắt cũng không nhịn được nữa, chậm rãi rơi xuống.