Làm xong hết phần việc của tôi, Lương Khanh Vũ tắt máy tính, duỗi lưng rồi nói với tôi: “Đi nào, anh đưa em về nhà.”
Tôi nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu, muộn như vậy rồi, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Dù gì cũng đã hơn mười hai giờ rồi.
“Lương Khanh Vũ cau mày: “Sao thế? Dùng anh xong rồi, muốn qua cầu rút ván sao?”
Bị anh ấy nói vậy, tôi hơi ngượng, đành phải đồng ý.
Đợi tôi xuống lầu, anh ấy chỉ vào một chiếc xe đua màu xanh lam và một chiếc xe đạp hỏi tôi: “Muốn ngồi cái nào?”
Tôi chỉ vào chiếc xe đạp.
Lương Khanh Vũ cong miệng cười nói: “Anh biết là em sẽ chọn cái này.”
Nói xong liền đạp xe đạp.
Tôi ngồi ngay ngắn ở ghế đằng sau, tuy anh ấy nói là nếu thấy nhanh quá thì bám vào hông anh ấy, nhưng tôi lại từ chối.
Lúc còn học đại học, Lương Khanh Vũ là nam thần trong mắt của rất nhiều bạn nữ, chỗ ngồi phía sau xe đạp của anh ấy cũng là ước mơ của bao nhiêu người.
Bầu trời đêm cuối mùa hè, gió mát nhè nhẹ, tôi ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp nhìn phong cảnh bên đường, bỗng cảm thấy ngơ ngẩn.
Hình như mọi thứ lại quay lại thời đại học vậy.
Đến khi xe đưa tới dưới nhà Khương Thanh, anh ấy nhìn thấy tòa nhà cũ kỹ, khó chịu nhíu mày: “Em ở đây sao?”
“Vâng… Từ lúc dọn nhà đi, em ở cùng với bạn.” Tôi giải thích với anh ấy một chút.
Lương Khanh Vũ nghe xong khẽ gật đầu.
Không hề nói nhiều.
Đợi anh ấy đi rồi, tôi mới nhận ra, tại sao Lương Khanh Vũ lại làm ở công ty tôi? Anh mới được điều tới sao?
Tôi vừa nghĩ vừa đi về phía hành lang, vừa định đi nhanh tới hành lang thì một bàn tay giữ chặt cổ tay, một giây sau, cả người đều bị dính chặt lên tường!
Bên tai lập tức vang lên một giọng nói: “Tống Duyên Khanh, chẳng lẽ cô quên rồi, hợp đồng hôn nhân đã viết những gì sao?”
Hành lang không có đèn, nhưng tôi biết đó là giọng của Lý Hào Kiệt.
“Đương nhiên là nhớ kỹ.”
Tuy tôi không biết vì sao Lý Hào Kiệt ở đây, nhưng tôi không có gì thẹn với lương tâm.
“Nhớ kỹ? Nửa đêm nửa hôm còn dẫn trai về tận nhà? Cô còn nói là cô nhớ sao?” Lý Hào Kiệt áp sát vào mặt tôi, mùi rượu phả vào mặt tôi.
Khiến cho tôi cảm giác mình cũng hơi say.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với anh mắt của người đàn ông ấy: “Lý Hào Kiệt, cuộc hôn nhân này từ đầu tới cuối, tôi đều không hổ thẹn với bản thân mình, không hổ thẹn với trái tim mình, còn anh muốn tin hay không thì tùy!”
Tôi nói xong, cúi đầu, lách ra khỏi khe hở của cánh tay anh ta.
Lên lầu.
Chỗ góc rẽ, tôi khẽ quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo u ám của người đàn ông ấy, bỗng cảm thấy trên người anh ta có chút gì đó cảm giác vô cùng cô đơn.
- ----
Sáng hôm sau, khi tôi đến công ty, lại bị Lưu Nguyên gọi lên.
Anh ta nói với tôi, tổng giám đốc mới tới thấu hiểu về tình trạng của tôi, nên đã sắp xếp cho tôi một chỗ ở bên trong ký túc xá của công ty.
“Cho tôi?” Tôi không thể tin vào tai mình.
Theo tôi biết, ký túc xá của công ty chỉ để cho cấp quản lý, làm sao đến lượt tôi một nhân viên quèn mới tới công ty làm được một năm.
“Đúng thế, vừa nãy Lương tổng đã căn dặn như vậy.” Lưu Nguyên nói rồi đưa ra một chiếc chìa khóa: “Đây là căn hộ ở tiểu khu ngay phía sau công ty, chỉ cần đi khoảng năm phút là tới.”
“Lương tổng?”
Tôi nghe thấy họ này, trong đầu nghĩ về một người.
Lưu Nguyên vẫn còn việc phải làm nên bảo tôi ra ngoài.
Tôi quay về chỗ ngồi của mình, nghĩ đi nghĩ lại chắc vị Lương tổng kia chính là Lương Khanh Vũ.
Buổi trưa tôi tới căng tin ăn cơm, vừa mới gọi cơm xong ngồi xuống, ở cửa ra vào lại vô cùng ồn ào, tôi nhìn về phía cửa, nhìn thấy Lương Khanh Vũ cũng vừa vào gọi đồ ăn.
Đi thẳng một đường, trên đoạn đường ấy có rất nhiều nhân viên mời anh ấy ngồi vào chỗ bên cạnh mình.
Nhưng anh ấy không hề chớp mắt mà đi thẳng tới chỗ tôi.
Danh Sách Chương: