Lý Thục Bạch dường như hơi ngạc nhiên.
Bà ta chưa kịp lên tiếng, đằng sau lưng tôi đã vang lên giọng nói của Lý Trọng Mạnh, “Chị hai, chị về rồi à.”
“Ừ.” Lý Thục Bạch đứng dậy, nhìn tôi một cái rồi đi trước.
Tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng ánh mắt của bà ấy đã trở nên khác so với lúc trước.
Lý Thục Bạch vừa đi, Lý Trọng Mạnh đã ngồi xuống, trông anh ấy có vẻ hơi lo lắng, “Vừa nãy chị ấy có làm khó em không?”
“Có một chút.” Tôi thấy Lý Trọng Mạnh có chút căng thẳng, nói tiếp, “Chị ấy tưởng rằng em là loại con gái chuyên đi câu chồng giàu, em liền kể lại tình hình thực tế cho chị ấy nghe.”
Lý Trọng Mạnh nghe xong liền thả lỏng đôi chút.
Tôi nghĩ về những gì tôi vừa nói ban nãy, sau đó nói với anh ấy, “Có thể là em đã đắc tội với chị ấy rồi.”
“Làm sao?” Lý Trọng Mạnh hỏi.
Tôi kể lại những gì tôi mới nói lúc nãy cho Lý Trọng Mạnh nghe. Gương mặt anh ấy lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn nhéo mặt tôi, “Đừng sợ, chỉ cần em dựa vào chính bản thân mình, thì chị ấy sẽ không giận đâu.”
“Cực đoan đến vậy sao?” Tôi cau mày.
Đôi môi của Lý Trọng Mạnh kề sát bên tai tôi, nói: “Bởi vì chị ấy với chồng cũ là bạn đại học, vốn tưởng đối phương yêu chị ấy nhưng rổi sau này mới phát hiện ra, người ta chỉ yêu tiền của chị ấy thôi, hơn nữa còn nuôi vài ba cô bồ nhí….”
“… thảm thật đấy.” Tôi nhỏ giọng thầm thì.
“Suỵt, thế cho nên đừng nhắc đến chủ đề liên quan đến ngoại tình hay bồ bịch gì trước mặt chị ấy, chị ấy rất nhạy cảm.” Trong lúc Lý Trọng Mạnh đang kề vai tôi thì thầm, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói của Lý Nam Hào, “Tiểu Kiệt, chẳng phải cháu nói tối nay không về được à?”
Nghe thấy cái tên đó, tôi lập tức đề cao cảnh giác, thẳng người nhìn về phía cửa ra vào.
Lý Hào Kiệt đang đứng ở lối ra vào, nhìn về phía tôi và Lý Trọng Mạnh, đôi mắt sâu thẳm đó lạnh băng băng, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lại mang theo lệ khí khiến người ta sợ hãi. Chỉ trong thoáng chốc tôi liền rùng mình ớn lạnh. Nhớ lại cảnh tượng Lý Trọng Mạnh kề tai tôi thầm thì lúc vừa rồi, nhìn từ góc độ của anh chắc chắn…
“Ha, cuối cùng chú cũng dẫn bạn gái về mà, sao cháu không đến cho được.” Lý Hào Kiệt nói, cởi giày đi vào trong, bước thẳng đến trước mặt tôi, đưa tay ra nhìn chằm chằm, “Cô Sa, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, biểu cảm trên mặt anh ta rất bình thản, cũng rất xa cách. Tôi chần chừ rồi đưa tay ra nắm tay với anh ta.
Thế nhưng lúc tay tôi vừa tiếp xúc với tay anh ta, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ rệt anh ta đang dùng ngón trỏ gãi lòng bàn tay tôi. Đó là một hành vi ám chỉ tình dục.
Tôi sững ra, nhưng người đàn ông trước mặt tôi lại chẳng có biểu hiện gì khác lại, rất tự nhiên thu tay về.
“Sao thế?” Lý Trọng Mạnh đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Tôi ngập ngừng rồi lắc đầu nói với anh, “Không sao.”
Lúc ngẩng lên lần nữa nhìn Lý Hào Kiệt, đôi môi màu đỏ thẫm của anh ta đã cong lên thành một nụ cười nhạt.
Lý Hào Kiệt đến, Lý Nam Hào đương nhiên là rất vui, vẫy tay nói, “Lại đây nào. Nếu như mọi người đã đầy đủ rồi vậy thì dọn cơm đi.”
Lý Trọng Mạnh nắm lấy tay tôi, hai chúng tôi ngồi bên cạnh nhau.
Trước khi ăn cơm, Lý Hào Kiệt đề nghị, “Đây là lần đầu tiên chú út dẫn bạn gái về nhà, đúng là một ngày tốt, vừa hay cháu có hai bình rượu trắng Ngô Gia ủ 30, không bằng lấy ra mời mọi người vậy.”
“Được đấy, mau lấy đi.” Lý Nam Hào nghe vậy liền nói, hiển nhiên là ông rất vui vẻ.
Lý Hào Kiệt lấy chìa khóa xe trong túi quần đưa cho người hầu, người hầu quay đi lấy rượu.
Tửu lượng của tôi không tốt, đặc biệt là loại rượu trắng có độ cồn cao như thế này, chắc chắn chưa uống được mấy chén là say. Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh với ánh mắt cầu cứu. Anh gật đầu, coi như là đã hiểu.
Rất nhanh sau đó, người hầu đã mang hai chai rượu của Lý Hào Kiệt đến. Bình rượu đó vô cùng cũ kỹ. Vừa mở bình ra mùi rượu đậm đà đã xông vào mũi. Người hầu bắt đầu rót rượu, đầu tiên là rót cho Lý Nam Hào trước, sau đó là rót cho tôi. Cô ấy vừa đi đến bên cạnh tôi, Lý Trọng Mạnh liền kéo cốc rượu đang ở trước mặt tôi về phía anh ấy vừa nói: “Ba, tửu lượng của Tiểu Điệp không tốt.”
“Tửu lượng không tốt thì phải luyện.” Lý Thục Bạch lên tiếng.
“Đúng phải luyện, có thể uống ít một chút.” Lý Nam Hào cũng nói.
Nhất thời tôi không biết phải làm thế nào mới ổn, mà tôi sợ mình uống rượu vào sẽ mất kiềm chế, chỉ hỏi: “Cháu có thể uống rượu vang thôi được không ạ?”
“Cô Sa, người ta thường hay nói ăn cái gì thì uống cái đấy, nếu như hôm nay cô ăn bít tết thì đương nhiên tôi sẽ không phản đối cô uống rượu vang, thế nhưng hôm nay nhà chúng ta ăn đồ truyền thống mà đi uống rượu vang thì đúng là lãng phí rượu.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt anh ta lạnh như băng, ngữ điệu chẳng chút nể nang.
Tôi biết là anh ta đang cố ý, nhưng nếu nói như thế thì lại càng thể hiện tôi là một đứa không biết điều, tôi cúi đầu, do dự nói: “Thế nhưng tửu lượng của tôi thực sự rất kém.”
“Sợ cái gì.” Lý Hào Kiệt đứng dậy, đi đến bên người tôi, cầm lấy chai rượu từ tay người hầu, anh ta cúi xuống thì thầm bên tai tôi: “Trong nhà ông nội tôi có phòng, nếu say ở lại nghỉ là được rồi.”Giọng của hắn ta từ trước đến giờ luôn trầm trầm như thế.
Nói đến đó, hơi thở nóng rực của anh ta phả lên tai tôi, còn chưa uống rượu mà mặt tôi đã đỏ bừng.
Tim đập thình thịch như thể muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Đúng lúc tôi không biết nên làm gì, Lý Trọng Mạnh đã trả chiếc cốc về trước mặt tôi, “Vậy thì rót đi, chú uống thay cô ấy, đợt lát nữa, mọi người uống một chén thì chú uống hai chén.”
“Không cần đâu, thôi để em tự uống.” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh.
Uống như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Lý Nam Hào nhìn bọn tôi sau đó đành thỏa hiệp: “Không uống được rượu thì thôi vậy, trong hầm rượu của ta còn lọ rượu vang vàng, độ cồn cũng ngang với rượu vang, vị ngọt, thích hợp để cho các cháu uống.”
Rượu vang vàng là rượu của phương nam, ở thị trấn Tô có rất nhiều người uống. Bình thường cỗ bàn lễ lạt gì đó người ta cũng mời nhau hai chén. Thi thoảng tôi cũng uống một vài chén, quả đúng là nồng độ cồn không cao.
Tôi vội nói: “Vậy cháu cảm ơn chú.”
“Bày trò.” Lý Thục Bạch lườm tôi một cái.
Chẳng bao lâu sau, người hầu đã ôm một vò rượu vang vàng đến, đổi cốc thủy tinh trước mặt tôi thành cốc sứ cổ, sau đó rót rượu.
Bữa cơm bắt đầu, Lý Nam Hào giơ cốc lên, vui vẻ cười nói, “Hiếm có dịp thằng ba dẫn bạn gái về nhà, giờ cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện của ta.”
Nói xong, ông nâng chén một hơi uống cạn, tiếp sau đó những người khác trong nhà họ Lý cũng cạn chén.
Tôi nghĩ, dù sao cũng là ly đầu tiên, nên chần chừ một lúc rồi ngửa đầu uống cạn.
“Ừ, được lắm.” Lý Nam Hào thấy tôi uống cạn liền gật đầu.
Cả một bữa ăn, gần như tôi chẳng nói gì. Ngoài ăn cơm ra thì chỉ có uống. Có điều sau đó tôi không cạn ly được như chén đầu tiên nữa, có bản là một ly phải uống ba bốn lần mới hết.
Theo tôi thấy thì loại rượu vang vàng mười mấy độ này, tôi hoàn toàn có thể uống được vài chén. Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, Lý Hào Kiệt nói rằng mình có việc phải xử lý nên cầm máy tính đi lên gác. Lý Thục Bạch cũng đi luôn. Chỉ còn Lý Trọng Mạnh đang ngồi uống tiếp với Lý Nam Hào.
Lúc tôi cầm đũa gắp đồ ăn, bỗng phát hiện ra mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, đầu óc tôi nặng nề. Chuyện gì thế này? Rượu này độ cồn thấp như vậy sao tôi lại say?
Danh Sách Chương: