“Bớt giả bộ đi, di chúc cũng sửa rồi, cô còn cái gì đáng khoe mẽ chứ?” Lâm Tuyền đứng phía sau cảnh sát, cười lạnh: “Hơn nữa bây giờ cô là bà Lý, có Lý Hào Kiệt che chở, cô còn sợ tôi làm gì cô sao?”
Tôi nhìn cô ta, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Phải đó, chính vì cô không thể làm gì tôi cả, vì vậy tôi không cần phải giả bộ.” Tôi nói xong, chắc chắn nói: “Tôi khẳng định tôi không biết chuyện mà cô nói.”
Lâm Tuyền ngẩn ra.
Cô ta cứ như vậy nhìn tôi, ánh mắt hoài nghi.
Dường như cảm thấy lời tôi nói là thật, nhưng lại không muốn tin.
Tôi tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi không có hứng thú với tài sản của ba cô, dù sao từ lúc trong bụng mẹ ông ta đã không ngó ngàng tới tôi rồi, cuộc đời tôi căn bản không có sự tham dự của ông ấy, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, ông ấy không biết đến sự tồn tại của tôi, chưa từng mua quần áo cho tôi, cũng chưa từng mua búp bê, chưa từng dẫn tôi đi công viên, càng chưa từng đón tôi đến trường, trong lòng tôi, tôi không công nhận ông ta là cha tôi dù chỉ một chút.”
Lâm Tuyền nhìn tôi, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào mặt cô ấy, sắc mặt của người phụ nữ hơi sững lại có chút nghi hoặc.
Cô ta nhìn tôi, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Đúng vậy.
Lời của tôi lúc nãy khẳng định là nói cho cô ta nghe.
Tôi từ nhỏ đã không cảm nhận được tình cha con, nhưng tôi xem trong phim, trong sách vở, cha chính là như vậy.
Tôi đoán, Lâm Kiến Thành đối với cô ta cũng sẽ như vậy.
Mà vẻ mặt của Lâm Tuyền cũng đã giải đáp được suy đoán của tôi.
Lâm Tuyền nhếch môi, vẻ mặt mang theo mấy phần đùa cợt: “Thế nào, cô đang mượn cớ giáo huấn tôi? Cảm thấy bản thân tôi ích lỷ tư lợi, ông ta tốt với tôi như vậy, tôi ngay cả phẫu thuật ghép tủy cũng không muốn làm, có phải không?”
“Phải.”
Tôi không phủ nhận chút nào.
Xác thực như vậy.
Lâm Tuyền nhìn tôi, biểu cảm càng lạnh lùng: “Vậy thì làm sao? Có phải cô cảm thấy cô và mẹ cô trải qua rất thê thảm, còn tôi và mẹ tôi thì rất tốt, có đúng không?”
Không phải sao?
Mặc dù tôi không trả lời.
Nhưng tôi đúng là nghĩ như vậy.
Lâm Tuyền, như con chim yến chốn phồn hoa, luôn sáng rực cả bầu trời.
Cung Vân mặc dù lặng lẽ không tin tức, nhưng tôi gặp bà ta mấy lần, bất luận bà ta mặc gì dùng gì đều là hàng tốt, chẳng lẽ còn không tốt sao?
Lâm Tuyền nhìn tôi, ngoài cười mà trong không cười.
Lúc đang muốn nói nói ra, phía sau truyền đến tiếng xe của Lý Hào Kiệt.
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Phía sau cũng đi tới ba chiếc xe.
Chiếc đầu tiên tôi biết, là xe của Lý Hào Kiệt, hai xe phía sau cũng là xe hiệu.
Rất nhanh, ba chiếc xe dừng lại, một vệ sĩ đi xuống trước, sau đó, cửa xe của xe Lý Hào Kiệt mới mở.
Xuống xe trước là Dương Trung, sau đó là Lý Hào Kiệt chống gậy đi xuống.
Nhìn thấy anh ấy tôi mới nghĩ đến, lúc nãy bởi vì cửa kính bị đập, tôi bị dọa mà ngắt ngang điện thoại.
Lý Hào Kiệt từ trong đám đông vệ sĩ bước tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cảnh sát đương nhiên cũng biết Lý Hào Kiệt, gấp gáp giải thích, “Cô gái này….”
“Tôi đến giải quyết mâu thuẫn gia đình.”
Lâm Tuyền cắt ngang lời của cảnh sát, trực tiếp nói.
Không biết vì sao, lúc tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt, tôi dường như không còn sợ nữa.
Tôi lướt qua cảnh sát, đi tới bên cạnh Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông mặc dù không nhìn tôi, chỉ nhìn về hướng Lâm Tuyền, hỏi cô ta: “Cô đang nói chuyện phẫu thuật ghép tủy của Lâm Kiến Thành sao?”
“Phải.” Lâm Tuyền nhìn Lý Hào Kiệt thì biết, thẳng thắng nói, “Qủa nhiên, là anh bỏ tiền ra giúp cô ta tìm đúng không, tôi nói mà, cô ta lấy đâu ra mấy chục tỷ mà tìm người ghép tủy chứ.”
“Là anh tìm?”
Lần này, tôi cũng hiểu rồi.
Nhất định người do Lý Hào Kiệt tìm.”
Người đàn ông gật đầu với tôi, mới nói với Lâm Tuyền: “Người là do tôi tìm, cô ấy không biết gì cả.”
“Không thể nào!” Lâm Tuyền lập tức phủ nhận.
“Tại sao?”
Lý Hào Kiệt nhìn Lâm Tuyền, biểu cảm lạnh nhạt, có chút xa cách.
Nếu như người ngoài nhìn vào, khẳng định sẽ không tin hai người này từng là vợ chồng.”
Lúc này, vẻ mặt của Lâm Tuyền lại trở nên ôn hòa, cô ta nhìn Lý Hào Kiệt, hai con ngươi không hề có tính công kích: “Hào Kiệt, anh và em quen nhau hai mươi mấy năm, con người anh, sẽ không tuyệt đối vô duyên vô cớ đi lo chuyện bao đồng.”
Mặc dù giọng nói Lâm Tuyền ôn hòa, nhưng ngữ khí lại khá nặng.
Tôi cũng nhìn Lý Hào Kiệt: “Sao anh lại làm như vậy?”
Tôi và Lâm Tuyền không giống nhau.
Lâm Tuyền là không tin chuyện này do anh ấy làm.
Nhưng tôi tin lời của anh ấy, chỉ không hiểu tại sao Lý Hào Kiệt phải làm chuyện như vậy.
Mặc dù Lý Hào Kiệt không thiếu tiền, nhưng lúc trước có một đêm, anh ấy từng nói: Anh trước giờ không phải người lương thiện.
Sẽ không làm chuyện thế này mới phải chứ?
Lý Hào Kiệt nhẹ nhàng quay đầu, ra hiệu cho Dương Trung ở phía sau.
Dương Trung lập tức tiến lên một bước, cầm chặt cây gậy trong tay phải của Lý Hào Kiệt, tay của người đàn ông rút ra, Dương Trung lậy tức cầm cây gậy.
Đợi Dương Trung cầm lấy cây gậy, Lý Hào Kiệt duỗi tay ra, trực tiếp kéo tôi ôm vào lòng.
Động tác này của anh ấy không hề kiêng dè người xung quanh, lúc Lâm Tuyền nhìn thấy, một chút ôn hòa trong con người lúc nãy lập tức biến mất.
Tôi không có phản kháng, ở trong lòng người đàn ông, nghe thấy anh ấy nói: “Sao lại là lo chuyện bao đồng? Anh làm như vậy, chẳng qua là cảm ơn ông ấy đã đưa bảo bối của anh tới với thế giới này, vì vậy mới giúp ông ta một lần, sẽ không có lần sau nữa.”
Chỉ vì nguyên nhân này sao?
Tim tôi ấm áp.
Lâm Tuyền nghe những lời của người đàn ông, ánh mắt giống như đang tức giận, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, răng cắn chặt môi.
Vẻ mặt không cam tâm, nhưng lại không nói gì.
Lý Hào Kiệt lại không quan tâm cô ta thế nào, tiếp tục nói: “Cô còn muốn gì nữa? Vẫn muốn tiếp tục sao?”
Lâm Tuyền nhìn Lý Hào Kiệt, rồi nhìn tôi, ánh mắt mặc dù không cam tâm, nhưng nhiều hơn là sự bất lực.
Trầm mặc một lúc, mặt đầy phẫn nộ quay người rời khỏi.
Phía sau có mấy tên côn đồ, thấy cô ta rời đi, cũng không biết bản thân nên làm gì, một người tóc vàng trong đó chạy tới: “Cô Lâm, đây là….”
“Quay về.”
Lâm Tuyền vừa nói, mấy tên côn đồ xung quanh ngơ mắt nhìn nhau.
Trên mặt đa phần chính là không cam tâm.
Đám người này đều không nghề không nghiệp, mỗi ngày đều không có việc gì chính đáng, lần này Lâm Tuyền gọi bọn họ tới, bọn họ đều rất hứng khởi!
Kết quả vẫn chưa làm gì đã đi rồi, khẳng định ai cũng cảm thấy không thỏa mãn.
Rõ ràng tên tóc vàng là lão đại của bọn họ, hắn nhìn đám anh em xung quanh không động đậy, rất không hài lòng nói: “Đi thôi, còn đứng đó chờ cảnh sát bắt à?”
Hắn nói vậy, đám anh em mới miễn cưỡng lên xe.
Một xe tải trọng năm người lại ngồi tới bảy tám người.
Nếu như bị giao cho cảnh sát, sợ rằng toàn bộ đều phải nộp tiền phạt.
Không tới hai phút, đều đã đi hết.
Tôi nhìn hướng Lâm Tuyền rời khỏi, lại phát hiện, Lâm Tuyền con người này đúng là đen trắng lẫn lộn, rất giống với Lý Hào Kiệt.
Cảnh sát nhìn nhìn, cho rằng giải quyết xong cũng liền đi.
Lý Hào Kiệt nói với Dương Trung ở một bên: “Cậu kêu bọn họ ở ngoài đợi tôi, tôi còn chút chuyện.”
“Được.”
Dương Trung cầm cây gậy rời đi.
Lý Hào Kiệt nắm tay tôi, cánh tay hơi dùng lực, nói: “Đi thôi, vào trong.”
Danh Sách Chương: