“Không được.” Tôi nằm đó, cảm giác quen thuộc trải khắp cơ thể tôi.
Tôi biết, lúc này nếu như tôi có một chút đồng ý thì sau đó sự việc xảy ra tiếp đó sẽ không thể nào tưởng tượng được.
“Em cho anh chút thời gian, anh sẽ ly hôn với Lâm Tuyền, sau này chúng ta ở bên nhau, sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”
Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi, lực thật mạnh.
Câu nói này, ngữ khí thật quen thuộc, nhưng trải qua 5 năm, sự ngu dại của tôi sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
“Tổng giám đốc Lý, tôi là Sa Điệp.”
Tôi nói rành mạch từng từ một.
Trong lòng mình, tôi hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân, không thể, không thể! Tuyệt đối không được đồng ý.
Tôi đã từng trong bộ dạng nực cười như thế này mắc chặt giữa Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt. Hiện giờ tôi không muốn quay lại khoảnh khắc nực cười trong quá khứ nữa.
Lý Hào Kiệt dường như không hiểu được ý nghĩa câu nói của tôi, anh ta ôm chặt tôi, nói với tôi, “Là ai đều không quan trọng cả, anh biết em là em,vậy là đủ rồi.”
Tôi là tôi?
Lý Hào Kiệt, anh nhầm rồi. Tôi sớm đã là tôi rồi.
Nhưng tôi chưa kịp nói, đã bị anh ta ôm chặt, sự chênh lệch giữa lực của đàn ông và phụ nữ, và sự nặng nề vừa rồi cho khiến tôi nhận ra. Có thể như anh ta nghĩ, tôi không thể nào phản kháng lại anh ta.
Vì vậy tôi dứt khoát nằm ở đó, “Tổng giám đốc Lý, nếu như anh muốn tôi, vậy thì cứ tự nhiên đi, đằng nào tôi cũng không phản kháng lại anh được, có điều sao đó, tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo anh cưỡng hiếp tôi.”
Lý Hào Kiệt vốn dĩ luôn khiêu khích tôi. Khiến cho cơ thể tôi luôn trong trạng thái có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào.
Nhưng, khi tôi nói ra câu này, động tác của anh ta đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn tôi.
Lúc này đã gần 9 giờ rồi.
Trên trời xuất hiện một vệt trắng bạc.
Một chút ánh sáng chiếu qua cửa sổ tầng 2, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lý Hào Kiệt.
Ngũ quan của anh đều đờ đẫn, nhìn tôi, con ngươi một màu đen nhánh, cả người dường như cả một sự đau buồn bao phủ. . Tiên Hiệp Hay
Anh cứ thế nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lấy anh, nhưng so với anh, biểu cảm của tôi chỉ có sự bình thản, hoặc là coi cái chết tựa như lông hồng.
Chúng tôi cứ ngây ra như vậy, Lý Hào Kiệt đưa cánh tay lên, bàn tay sờ lên khuôn mặt tôi, di chuyển từ trên xuống dưới. Thật nhẹ, thật mềm mại. Giống như đang vuốt ve thứ quý báu nhất trên thế gian này.
Khi tay nhanh vuốt qua lông mi tôi, mi mắt tôi khẽ chớp, nhưng không hề nhắm mắt.
Tay của anh cứ như vậy, nhẹ nhàng, vuốt ve khuôn mặt tôi, từng ngũ quan, cuối cùng đưa lên.
Cười đau khổ, “Không sao cả, anh có thể đợi, chỉ cần em không thuộc về người khác, anh đều có thể đợi.”
“Đợi cái gì?”
“Đợi em tha thứ cho anh, đợi em tin anh, đợi anh theo đuổi em từ đầu.”
Lý Hào Kiệt nói xong, ngồi người dậy, đi vào phòng tắm.
Tiếp sau đó, tôi nghe thấy tiếng vòi nước chảy.
Tôi ngồi trên giường, ngây ra hồi lâu, ngay cả bản thân cũng không thể hiểu được trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì. Rốt cuộc là thất vọng, hay là mất hi vọng. Tôi không dám nghĩ.
Rõ ràng là đã hạ quyết tâm rồi, anh ta đã không đụng vào tôi nữa, không phải là tốt nhất rồi sao?
Tôi dậy, tranh thủ lúc anh ta chưa ra, thay một bộ quần áo. Trải lại giường, xuống lầu.
Lúc tôi ngồi trước máy tính, mới phát hiện tin nhắn của Lý Trọng Mạnh gửi đến từ hôm qua. Trên đó viết, “Hôm nay có cuộc phẫu thuật, buổi trưa không đi ăn cùng em được, nhớ ăn cơm đấy.”
Trùng hợp quá.
Trước đây Lý Trọng Mạnh đều tới, hôm nay lại không tới. Nếu như hôm qua Lý Trọng Mạnh đến thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây? Tôi cũng không dám chắc.
Có điều, biết đâu Lý Trọng Mạnh đến lại là cách hay để đuổi Lý Hào Kiệt đi.
Tôi nhìn đồng hồ, sợ Lý Trọng Mạnh đang ngủ, quyết định sáng ra mới nhắn tin cho anh.
Khi tôi mở máy tính lên, vừa mới mở phần mềm ra, Lý Hào Kiệt đi từ tầng trên xuống.
Anh vẫn vẫn mặc quần áo cũ trên người, chỉ là không thắt cà vạt, áo sơ mi cũng khoác qua loa trên người, chỉ đóng 3,4 nút áo, không cho vào trong thắt lưng.
Cổ áo hở rộng, lộ ra lồng ngực vững chắc.
Tóc vẫn chưa khô, giọt nước chảy theo phía cuối của mái tóc ngắn, từng giọt chảy lên áo sơ mi.
Không biết có phải vì cảm xúc do đợt khiêu khích vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn mất đi, hình ảnh này, trong mắt tôi, tự nhiên lại mang lại sự quyến rũ vô hạn. Tôi không ngừng nuốt nước miếng.
Động tác nhỏ này bị anh ta bắt gặp, anh nhìn tôi, nhìn con ngươi như đang dở khóc dở cười của tôi.
Đi đến bên tôi, cầm lấy chiếc áo vest nói, “Anh về thay quần áo, lát nữa sẽ đến.”
“Không cần đâu, tổng giám đốc Lý.” Tôi nhanh chóng đứng dậy, “Tổng giám đốc Lý, tôi hứa với anh, sau này sẽ không ngủ muộn nữa, anh làm ơn đừng tới nữa.”
Lý Hào Kiệt vắt áo vest lên cánh tay phải, đứng ở cửa nhìn tôi, trong mắt hiện lên một nụ cười ẩn ý, “Em nói không giữ lời.”
Nói xong, mở cửa đi ra.
Tôi ngồi trước máy tính, không có chút tâm trí nào làm việc cả. Chỉ cần nghĩ đến lúc nữa Lý Hào Kiệt sẽ đến là trong lòng tôi lại hoảng loạn.
Sự việc ngày hôm nay, trốn được một lần, nhưng không thể trốn mãi mãi được.
Không biết làm gì, tôi lại gọi điện thoại cho Lý Trọng Mạnh.
Nói hết tất cả mọi việc hôm qua tới hôm nay cho anh nghe.
Anh ở bên đầu dây bên kia sau khi nghe tôi kể hết mọi chuyện xong, ban đầu trầm lặng một lúc, mới nói, “ Anh biết rồi, anh có cách để thuyết phục nó.”
“Thật sao?”
Tôi nghe Trọng Mạnh nói như vậy, trong lòng có chút vui mừng.
“Ừ.” Anh ta ở đầu dây bên kia, ngữ khí nhẹ nhàng, “Rất vui khi em nói việc này cho anh biết, điều em cần làm, là chỉ cần phối hợp với anh là được.”
“Phối hợp anh? Phối hợp như thế nào?”
Câu nói của anh ta đó khiến tôi đang thả lỏng, không hiểu sao lại có chút nghi hoặc.
“Đợi đến trưa em sẽ biết.” Trọng Mạnh nói xong, ngừng một chút nói, “Xin lỗi, anh phải họp, anh tắt trước nhé.”
“Vâng.”
“Ừm, ngoan, trưa nay đợi anh.”
Giọng điệu của Lý Trọng Mạnh trước giờ vẫn ấm áp như vậy.
Tôi nhìn chiếc điện thoại đã đặt lên trên bàn trong tay, không biết vì sao, trong lòng có một sự bất an tiền ẩn.
Luôn cảm thấy Lý Trọng Mạnh sẽ nói việc gì không lường trước được với Lý Hào Kiệt.
Hôm qua vì ngủ từ trưa, mà bụng tôi giờ đói sôi sùng sục.
Tôi ra ngoài, mua một chút đồ ăn sáng ở quán bánh gần đó, quay về ăn xong, uống một cốc cà phê.
Vừa mới chuẩn bị làm việc, Lý Hào Kiệt liền quay lại. Khiến tôi không ngờ được, là anh ta hôm nay không mặc vest, mà là mặc một chiếc quần bò màu tối, phối với một chiếc áo trắng phía trên.
Bộ dạng này của anh, quả thực không giống với thường ngày.
Nhìn qua lại cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, hơi cong môi, “Anh về rồi.”
“……”
Câu nói này, khiến cho lòng tôi có chút chua xót.
Trước đây Lý Hào Kiệt mỗi khi về nhà đều nói như vậy, lần nữa được nghe thấy, đột nhiên có một cảm giác xuyên không.
Tôi hơi há miệng ra, cuối cùng vẫn không trả lời anh. Mà tiếp tục nhìn vào màn hình, làm việc.
Lý Hào Kiệt thấy tôi không trả lời, cũng không tức giận, mà đứng trước mặt tôi, nói, “Lần trước em làm vỡ cốc cà phê của anh, có phải là nên đền không nhỉ?”
Tôi ngẩng đầu, ngây ra một lúc, quả quyết móc điện thoại ra, “Ừm, tổng giám đốc Lý nói đúng, giờ tôi liền lên mạng đặt, mua cho anh một cái giống y hệt.”
truyện có bản quyền up trên
Danh Sách Chương: