"Không rảnh!"
Tôi nói xong, cầm túi của mình lên, bước ra cửa. Tôi thật sự chịu đủ rồi!
Chờ tôi ra ngoài, lái xe đến phòng làm việc, Đào Nhi đã lại gần: "Ồ..., mặt mày cậu đỏ lừ nha, trúng số đào hoa à?"
"Đâu có, tớ bị chọc tức đó chứ!"
Tôi quệt miệng, tức giận nói.
Đào Nhi nghe thế, lập tức đáp lại rất nghiêm túc: "Ai chọc cậu thế, nói với tớ đi, tớ đánh anh ta giúp cậu."
"Lý Hào Kiệt."
Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Vừa nghe đến ba chữ này, Đào Nhi cau mày: "Ớ? Sao cậu lại còn qua lại với anh ta nữa, chẳng phải cả đời này hai người cũng không qua lại với nhau nữa à?"
Đúng thế, không phải từ đầu đã quyết định thế ư?
Là tôi không nghĩ thoáng nổi, cứ mắc mưu của anh ta hết lần này đến lần khác, bị anh ta xoay vòng.
Tôi cười gượng: "Đúng thế, bắt đầu từ hôm nay, cả đời này cũng sẽ không qua lại với nhau nữa."
Tôi mà bị anh ta đùa bỡn nữa á, tôi chính là đồ ngốc!
"Vậy được rồi." Đào Nhi nói, cầm lấy cặp tài liệu, tiếp tục: "Tớ đi mở họp với bọn họ trước, cậu cứ nghỉ ngơi đi, nghĩ thông rồi thì tới đó nghe một chút."
"Bây giờ tớ đi ngay luôn."
Tôi vừa nói, vừa cầm lấy bản bút kí của mình, rồi đi theo cô ấy.
Hôm nay là thứ sáu, tôi đi đón Thiểm Thiểmtrước, rồi mới về nhà.
Vừa mở cửa, mùi cơm chín trong phòng đã xông vào mũi.
"Bạc ơi."
Cậu bé thấy chúng tôi bước vào, đôi mắt híp thành hình trăng non: "Chị Điệp, về rồi à."
"Ừm, thật ngại quá, thứ sáu rồi còn phiền em nấu cơm."
Không biết bắt đầu từ bao giờ, chuyện nếu Bạc Cảnh Hậu ở nhà, cậu ấy sẽ nấu cơm đã trở thành một giao ước.
Để tỏ lòng cảm ơn với cậu ấy, lúc Bạc khai giảng, tôi đã tặng cậu ấy một dàn máy tính để bàn xịn sò, dù cuối tuần cậu ấy chỉ làm hai ngày rưỡi, tôi cũng đưa hơn 19 triệu đồng tiền lương.
Quan trọng là, vẫn muốn phân rõ quan hệ thuê mướn này.
"Có phiền gì đâu, em thích nấu cơm cho hai người mà."
Lúc Bạc Cảnh Hậu nói chuyện, tai cậu bé hơi đỏ lên.
Thiểm Thiểm ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Con thấy anh Bạc nấu cơm ngon hơn mẹ luôn."
"Nếu như em thích thì sau này anh sẽ luôn nấu cho em ăn."
"Tuyệt vời!"Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc để ủng hộ tác giả nhé!
Thiểm Thiểm gật đầu.
Nhưng mà, tôi lại nghe được ý khác trong lời nói của Bạc Cảnh Hậu, vội vã đáp: "Con đừng quậy nữa, anh Bạc của con sắp tốt nghiệp đại học rồi, phải đi làm, đến lúc đó công việc rất bận rộn, cuối tuần nhất định muốn có cuộc sống của chính mình, chắc chắn..."
"Chị Điệp, đây là chị đang muốn đuổi em đi hả?"
Chưa đợi tôi nói xong, cậu ấy đã hỏi tôi.
Tôi giống như bị người ta mất hết suy nghĩ, bỗng chốc chẳng biết làm sao nói tiếp nữa.
Tôi cười cười: "Đâu có đâu, nhưng mà kiểu gì em chẳng rất bận rộn, với lại chị nghe nói, nghề làm hoạt hình thường tăng ca."
"Vậy em cũng có thể bó chút thời giờ..."
"Bạc này." Tôi ngắt lời cậu ấy. "Sau này em chắc chắn sẽ có cuộc sống riêng của mình, gặp được người con gái thuộc về em, cuối tuần em có thể hẹn hò, hoặc đi chơi cùng bạn bè, không cần cứ giúp chị, với cả lúc đó Thiểm Thiểm cũng lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, cũng không cần người khác giúp nữa."
Tôi nhất định phải nói rõ với Bạc Cảnh Hậu.
Không thì tôi sợ cậu ấy sẽ đi trên con đường không nên đi này ngày càng xa.
Bạc Cảnh Hậu rũ mắt, không nói gì, xoay mặt vào bếp ga: "Cơm sắp xong rồi."
Tôi nhìn về phía cậu ấy, chỉ thấy gương mặt cậu ấy đỏ bừng, có chút không giống bình thường.
Đêm đó, sau khi ăn cơm xong, Bạc Cảnh Hậu chơi với Thiểm Thiểm một lát, tới chín giờ rưỡi thì tôi dẫn Thiểm Thiểm lên lầu ngủ.
Dỗ nó khoảng nửa giờ, kể hơn hai câu chuyện cổ tích, thì bé mới chịu ngủ.
Suy nghĩ một lát, thật sự nên tìm Bạc Cảnh Hậu nói chuyện, định nói hết nghỉ đông rồi thì cậu ấy cũng đừng đến nữa.
Lúc tôi bước ra, trên hành lang lầu hai rất yên tĩnh, không có một tí âm thanh gì, nên tôi xuống lầu xem thử.
Đèn nhà bếp đã tắt, tôi liếc qua phòng khách, cũng không thấy Bạc Cảnh Hậu.
Rồi tôi lại trở lên lầu hai, gõ cửa phòng cậu ấy, chẳng ai trả lời, tôi chần chừ một chút, vẫn mở ra, trong phòng tối thui, không có Bạc Cảnh Hậu ở đó.
Tôi lại đi tới nhà vệ sinh, từ ngoài nhìn vào, đèn trong đó cũng đã tắt.
Chẳng nhẽ cậu ấy đi rồi?
Tôi cho là như thế nên đi phòng làm việc làm việc một lát.
Nhưng mà càng nghĩ càng thấy không bình thường, cậu ấy là một đứa trẻ lễ phép, nếu đi chắc chắn sẽ nói với tôi một tiếng, cậu ấy chưa từng rời đi mà không báo cả.
Tôi lại đứng dậy, xuống dưới lầu, vốn nghĩ đi ra cửa xem có giày của cậu ấy không. Kết quả, vừa xuống lầu đã lờ mờ nhìn thấy chân của một người trong nhà bếp tối đen.
"Tiểu Bạc!"
Tôi đi tới đó, bật đèn lên!
Phát hiện cậu ấy nằm trên đất, tôi sờ tay của cậu ấy một chút, rất là nóng!"
Phát sốt rồi.
Tôi lập tức căng thẳng, lấy điện thoại gọi 115 ngay.
Trong thời gian này, tôi đo nhiệt độ cơ thể cho Bạc Cảnh Hậu là 39,5 độ rồi, chắc chắn không phải mới sốt đâu.
Bây giờ mới nhớ, lúc nấu cơm, sắc mặt cậu ấy kém như thế, chắc chắn là đã bị sốt rồi.
Đứa trẻ ngốc nghếch này!
Haizz!
Bạc Cảnh Hậu rất nặng, tôi cũng không nhích nổi cậu ấy, không biết làm sao, chỉ có thể đợi xe cứu thương tới.
Rất nhanh, xe cứu thương đã đến.
Cậu ấy nằm trên xe cứu thương, còn tôi thì lái xe theo sau.
Xe chở cậu ấy tới bệnh viện gần nhất, rồi truyền nước, tới một giờ sáng, Bạc Cảnh Hậu mới tỉnh lại!
Khi cậu bé tỉnh lại, nhìn thấy tôi ở bên, phản ứng đầu tiên lại là xin lỗi: "Thật xin lỗi, chị Điệp, em lại phiền chị rồi,"
"Còn không phải ư!" Tôi không nhịn được cơn tức, "Em sốt cao như thế, sao không nói sớm cho chị, nếu như lúc đó chị thật nghĩ rằng em đã đi rồi, không xuống lầu, em ở đó cả đêm, chờ tới sáng chị phát hiện ra em, nói không chừng xác của em cũng bị đông cứng rồi!"
"Thật xin lỗi."
Vẻ mặt Bạc Cảnh Hậu tràn đầy áy náy.
"Sao em sốt lại không nói?" Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu bé gãi đầu: "Ban đầu lúc chiều không sốt cao như thế, em cũng uống thuốc rồi, không ngờ ban đêm lại sốt cao hơn, cho nên..."
Thật ra thì tôi cũng hiểu, lí do cậu ấy phát sốt chắc chắn là do đêm qua đứng yên ở kia thật lâu, bị lạnh đấy.
Suy cho cùng thì cũng liên quan tới tôi.
Tôi mở nắp một chai nước suối mới mua, đưa cho cậu ấy, không nhịn được hỏi: "Đêm qua em đợi chị bao lâu?"
"Không lâu lắm." Bạc Cảnh Hậutrả lời ngay.
"Ăn ngay nói thật!"
Tôi nghiêm túc hỏi cậu ấy, cũng đề giọng cao hơn một tí.
Dù sao bữa tiệc tối kia cũng kéo dài tới ba, bốn tiếng, thật sợ cậu ấy chờ lâu như thế.
Dường như Bạc Cảnh Hậu bị tôi bức, đưa mắt nhìn chung quanh một chút, chột dạ nói: "Cũng chỉ nửa..." Cậu ấy nói đến đây, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tôi, lập tức đổi giọng: "Một...ừm... nhiều nhất cũng chỉ hai tiếng thôi."
Thật thế mà.
Tôi không nhìn được, giơ tay đánh lên đầu cậu ấy: "Em ngốc à, sao lại ở bên ngoài chờ chị chứ! Có sức như thế, em đi theo đuổi người con gái khác thì tốt biết bao, đừng cứ vờ ngớ ngẩn, phí sức với người như chị!"
Danh Sách Chương: