Qua hai năm, cuộc sống của Đào Sở Khâm và Đào Liên Sương đương nhiên có thay đổi. Từ bề ngoài cho tới nội bộ gia đình, ở thì ở biệt thự sang trọng, việc làm có đầy đủ, nhưng ngày ba bữa cơm đều phải tự tay bà ta chuẩn bị theo yêu cầu của con dâu thứ hai, Lý Ái Duyên.
Vì cảm thấy quá cực, nên mấy ngày trước bà đã bảo Đào Sở Khâm tuyển thêm người phụ bếp, nên mấy hôm nay cũng rảnh rỗi tay chân hơn một chút.
Bữa sáng bắt đầu là khi cả nhà ba người bắt đầu thư thái ngồi vào bàn ăn.
"Điểm tâm sáng nay ai nấu vậy?" Lý Ái Duyên vừa ngồi xuống, đã cao giọng hỏi.
"Là mẹ cùng A Nhược nấu, đúng như yêu cầu của con rồi chứ?" Đào Liên Sương nhẹ đáp.
Trước đây, Tống Nhật Thiên Kim không có tiền thì bị bị ngược đãi, giờ đến lúc Đào Liên Sương dựa vào đồng tiền của con dâu mới mà sống, nên đổi thành bị người ta ngược đãi lại.
Xem ra như vậy cũng tốt, Thiên Kim không cần làm việc ác cũng có người ra tay trừ gian diệt bạo.
"A Nhược là ai?" Lý Ái Duyên hơi cau mày.
"Là người làm mới anh thuê về giúp mẹ, chứ bà già cả rồi, suốt ngày loay hoay cơm nước trong bếp thì vất vả quá."
Đào Sở Khâm lên tiếng nói thay mẹ mình một câu, liền lập tức nhận được cái nhìn sắc lẻm đến từ cô vợ Lý Ái Duyên.
"Anh cũng biết em không quen ăn thức ăn người lạ nấu rồi mà, sao còn cố tình thuê người ngoài vào bếp? Với cả, hở tí thì anh nói phải tiết kiệm, vậy sao thuê thêm người làm chi cho tốn tiền không đáng vậy?"
Có vẻ như bữa sáng sẽ không được diễn ra trong hòa bình, êm ấm, bởi Lý Ái Duyên luôn mở miệng thốt ra những câu nói dễ phát sinh cãi vã.
Phở có nước, nhưng Đào Sở Khâm căn bản nuốt không trôi.
"Anh thuê người phụ mẹ thì có gì không đáng? Có không đáng là số tiền em hoang phí với bạn bè đấy. Thôi, ăn sáng đi."
Tuy hậm hực nhưng bữa ăn vẫn được diễn ra ngay sau đó. Đến một lúc, sau khi Đào Liên Sương nghĩ kỹ rồi thì mới nhìn qua Lý Ái Duyên, dè dặt mở lời:
"Ái Duyên này, mẹ thấy hai đứa sống chung cũng hai năm rồi, hay là đi đăng ký kết hôn, để còn sinh con đẻ cái cho vui nhà vui cửa..."
Lý Ái Duyên lập tức bỏ đũa xuống, trưng ra nét mặt chán ghét, không vui. Nhìn bà, cô ngạo nghễ hỏi:
"Đăng ký kết hôn để lừa tôi vào tròng như cách các người từng đối xử với Tống Nhật Thiên Kim đó hả? Còn chuyện sinh con đẻ cái, bà nghĩ sao mà kêu tôi sinh nở ở cái độ tuổi thanh xuân phơi phới này vậy? Mà bà cũng từng có cháu nội rồi đó chứ, sao lúc có không biết gìn giữ đi mà giờ đòi hỏi?"
*Rầm.
"Lý Ái Duyên, em ăn nói cho cẩn thận vào."
Sự tức giận của Đào Sở Khâm được thể hiện rõ ràng qua hành động đập bàn vừa rồi của hắn ta. Cả đôi mắt trừng trừng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, đang là ngọn lửa thúc đẩy mâu thuẫn lên cao.
Lý Ái Duyên vẫn hết sức bình thản, nhoẻn miệng cười khinh, rồi nói:
"Anh lại thái độ với ai? Tôi nói không đúng hay sao mà nổi điên lên vậy? Các người nên nhớ cho rõ, tôi là Lý Ái Duyên chứ không Tống Nhật Thiên Kim dễ dàng bị bắt nạt. Bớt cái thói áp đặt người khác đi."
Đanh đá tuyên bố xong, cô ta liền thẳng thừng ra khỏi phòng bếp. Đào Sở Khâm tức đến đỏ cả mắt cũng chẳng thể làm được gì.
Lúc này, Đào Liên Sương trầm giọng lên tiếng:
"Mẹ thấy không ổn đâu, con nên tìm đường khác tiện lợi cho tương lai hơn đi."
...----------------...
Chung cư V...
Tại căn hộ của mình, Tống Nhật Thiên Kim vừa nhận được một đoạn clip ghi lại cảnh nội bộ gia đình của Đào Sở Khâm đang tranh cãi ầm ĩ vào sáng nay.
Trên môi cô ấy, dường như không thể giấu đi nụ cười hài lòng, tà mị.
*King coong
Lúc này, có người đến tìm nên cô đặt ly rượu đang uống dở và điện thoại lên bàn, rồi ra mở cửa.
*Cạch.
"Chị!" Thẩm An Nặc vừa gặp đã cười, trông anh chàng lúc nào cũng có nhiều năng lượng truyền tích cực sang người khác.
"Vào đi! Uống gì, để tôi lấy?" Thiên Kim cười nhẹ, xoay lưng đi vào nhà với câu nói.
"Cho em nước lọc được rồi!" Thẩm An Nặc đóng cửa rồi theo sau.
"Đây, nước lọc của cậu!"
Ngồi xuống đối diện, Tống Nhật Thiên Kim liền tiếp lời:
"Chuyện tôi nhờ cậu tìm hiểu, làm đến đâu rồi?"
"Dạ xong rồi! Công ty Đ.S.K hiện đang chuẩn bị ra mắt bộ trang sức được làm từ viên pha lê SJ. Nghe nói thiết kế cơ bản rất đẹp, nên Đào Sở Khâm đã dốc toàn bộ vốn để tạo ra sản phẩm này, còn khẳng định lúc đưa ra thị trường chắc chắn thu về lợi nhuận cao."
Thiên Kim hơi nhếch nhẹ đuôi lông mày, tỏ ra thú vị.
"Uống nước đi, rồi hãy nói tiếp!"
Nghe lời sếp tổng, Thẩm An Nặc liền uống liền tù tì hai, ba ngụm nước lọc, xong mới nhìn cô gái, nghiêm túc lắng nghe.
"Những chuyện cá nhân của anh ta thì sao?"
"Đây mới là chủ đề đáng nói. Đào Sở Khâm hắn, công khai có phu nhân xinh đẹp là Lý Ái Duyên rồi, nhưng vẫn âm thầm nuôi nhân tình bên ngoài, em có cả ảnh chụp họ đi cùng nhau này."
Nói xong, Thẩm An Nặc liền lấy điện thoại mở album ra và đưa máy qua tay Thiên Kim cho cô xem.
"Cơ mà em vẫn thắc mắc nha, Đào Sở Khâm và chị rốt cuộc có mối quan hệ gì, mà chị lại quan tâm tới đời sống riêng tư của hắn ta quá vậy?"
Mối quan hệ gì ư? Nên nói là người cũ từng yêu hay là kẻ thù không đội trời chung mới đúng?
Thiên Kim khẽ nhếch môi. Trả lại điện thoại cho Thẩm An Nặc, rồi nâng ly rượu vừa rồi đang uống dở lên, kề vào môi, nhấm nháp nhẹ một chút.
Hương vị cay nồng này, cũng giống như trái tim của cô vậy. Cay đắng từng trải, khiến tâm can hóa băng, lạnh lùng thốt lên ba chữ:
"Là kẻ thù!"
Yêu hết lòng, từng chân thành hết mình. Nhưng tình yêu bị khinh thường, lòng tôn nghiêm bị chà đạp, thì những con người đó thật sự đáng trách.