Đào Sở Khâm ngồi dậy, ánh mắt tựa hồ bực dọc, nhưng sau đó vẫn đặt tay lên vai Thiên Kim, nhỏ nhẹ vuốt ve:
"Anh làm sao có ý đó được. Chẳng qua bây giờ chúng ta khổ quá, cứ tìm họ vay chút đỉnh tiền xoay sở trước, rồi khi nào có dư sẽ trả lại chứ có giựt nợ luôn đâu."
"Em cũng đừng trách mẹ mà tội nghiệp bà ấy. Cả đời bà đã chịu khổ vì anh nhiều rồi, vất vả lắm mới nuôi nấng anh lớn khôn chừng này, giờ anh phải trả hiếu cho mẹ. Em chịu khó chiều lòng mẹ một chút cho gia đình êm ấm ha, nay mai anh tìm được việc làm rồi lúc đó kinh tế sẽ khá hơn giờ."
Đối với người mình yêu, dù giận dỗi cách mấy thì chỉ cần được dỗ ngọt dăm ba câu đã mềm lòng, quên hết những bất mãn đang tồn tại.
Tống Nhật Thiên Kim càng không ngoại lệ, bởi cô yêu người đàn ông này vô điều kiện, khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp đã có, cô không thể vì chút buồn phiền trước mắt mà quên đi...
Quay qua nhìn chồng mình bằng ánh mắt dịu dàng, tình cảm, cô khẽ nói:
"Hôm nay em thấy không khỏe nên đã đến bệnh viện kiểm tra, thì tình cờ phát hiện bản thân đã thai gần bốn tuần rồi."
Đào Sở Khâm kinh ngạc đến nghệch mặt ra. Trong ánh mắt tựa đầy phấn khởi, bởi cuối cùng điều hắn mong chờ nhất cũng đã tới.
"Vậy thì tốt quá, có đứa bé này ba mẹ em nhất định không còn giận nữa, họ sẽ giúp đỡ chúng ta có cuộc sống tốt hơn."
Sắc mặt Thiên Kim lập tức thay đổi.
Hắn chỉ vui khi cho rằng đứa bé ấy sẽ đem về lợi ích cho mình thôi sao? Hắn còn không hỏi cô bị sao mà phải tới bệnh viện... Rốt cuộc hắn có yêu thương mẹ con cô không chứ?
Thấy thái độ cô không tốt, Đào Sở Khâm liền nhận ra bản thân đã vui mừng quá đà, nên lập tức ngừng cười và hạ giọng, nói:
"Ý...ý anh là hai ông bà biết có cháu ngoại rồi, như vậy sẽ không giận em nữa. Em cũng không phải muộn phiền thêm vì chuyện này."
"Sở Khâm, anh có yêu em không?"
Sâu trong đáy mắt cô gái có nỗi hoang mang, lo âu không nhỏ, bởi cô chẳng thể an tâm khi người cô yêu có vẻ như đang ngày càng thay đổi.
"Em hỏi vớ vẩn gì vậy? Sao anh có thể không yêu em được, nhưng mà sau này tình yêu đó chắc phải san sẻ qua cho bảo bối của chúng ta rồi."
"Kim à, em nói xem đây là con trai hay con gái nhỉ? Anh thích con trai, nên muốn đứa bé này là con trai."
Xưa kia hắn trầm tính, ít nói, nhưng từ dạo gần đây lại rất giỏi nói ngọt, dỗ dành cho cô hết giận. Hiện tại cũng vậy, vừa nói vừa âu yếm xoa xoa bụng cô, nâng niu tuyệt đối. Vậy nên lại khiến Tống Nhật Thiên Kim cô mủi lòng.
"Em cũng không biết là trai hay gái. Nhưng nếu anh thích thì em sẽ sinh đến khi nào có con trai cho anh thì thôi."
"Haha..."
Đào Sở Khâm bật cười thích thú. Sau mấy giây, liền nói vòng lại chuyện cũ.
"Cái đó từ từ tính, quan trọng bây giờ là em phải sớm sắp xếp thời gian về nhà gặp mặt ba mẹ, thông báo cho họ tin vui này mới được. Nói thật thì, để em phải bất hòa với ba mẹ, anh thấy áy náy lắm, nên đây là cơ hội tốt để mọi người làm hòa với nhau. Chúng ta không nên chậm trễ em à!"
Thiên Kim lại trầm lặng, mi mắt cụp xuống, cúi nhìn những ngón tay đang bị cảm giác căng thẳng thao túng cứ phải báu vào nhau, cô lưỡng lự suy nghĩ thật lâu mới ngẩng mặt nhìn lên Đào Sở Khâm, rồi nói:
"Để em nhờ Thiên Mi hỏi ý kiến mẹ trước đã, phải có mẹ đồng ý thì mới hy vọng thuyết phục được ba chịu gặp mặt gia đình mình."
"Được, vậy em gọi ngay cho em ấy đi, xem thế nào?"
"Không cần vội đâu, giờ này muộn rồi, để sáng mai hẵng gọi cũng không mất mác gì. Em đi tắm trước đã, anh xem dọn sạch chỗ vỏ lon trên sàn nhà hộ em đi, sau này cũng đừng uống rượu bia trong phòng, mùi cồn ám lại khó chịu lắm."
Nói xong, Thiên Kim liền tiến về phía tủ đồ chọn quần áo ngủ, chuẩn bị mang đi tắm.
Đào Sở Khâm không vui nhìn theo, nhưng lúc cô quay lại, thì hắn rất niềm nở, mỉm cười:
"Em còn điều gì muốn căn dặn hay sao?"
"Không, em định hỏi anh hôm nay đã tìm được việc làm chưa thôi."
"À, chuyện đó thì chưa. Hôm nay, anh có đi mấy công ty nhưng họ trả lương rẻ quá, chức vụ lại thấp, không phù hợp với bằng cấp nên anh từ chối hết rồi."
Thiên Kim khẽ lắc đầu, thở dài một hơi:
"Chỗ nào anh cũng chê này chê nọ, vậy đến bao giờ mới có chỗ ưng ý? Lương rẻ, chức vụ thấp thì làm từ từ sẽ được lên lương, thăng chức thôi mà. Chứ đâu có ai vừa bắt đầu đã đứng trên đỉnh cao."
Cô nói rất chí phải, nhưng hắn lại cảm thấy chán ngấy, nên liền nói:
"Anh biết rồi, để mai anh đi xin chỗ khác, miễn họ nhận thì anh vào làm. Em đi tắm nhanh để còn ngủ nữa, khuya rồi."
Hắn đã vậy, cô cũng không nói gì nữa, im lặng đi vào phòng tắm. Lúc này, Đào Sở Khâm mới trưng ra nụ cười chán ghét.
"Suốt ngày cứ thích dạy đời người khác."