• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chát.

Cái tát đau rát bất ngờ giáng thẳng vào gò má, trước nét mặt ngơ ngác của người đàn ông, Lý Ái Duyên tiếp tục chất vấn:

"Đào Sở Khâm, ai cho phép anh phản bội tôi hả?"

"Lý Ái Duyên, em đang nói cái gì vậy? Anh phản bội em khi nào chứ?"

Hắn trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội và Lý Ái Duyên lập tức giơ điện thoại đang phát đoạn clip lăng loàng giữa hắn và người phụ nữ khác lên, cho hắn tận mắt chiêm ngưỡng.

"Khi nào ư? Chính là lúc này đây. Đào Sở Khâm, anh đúng là cái thứ khốn kiếp nhất trên đời này, là cặn bã của xã hội."

Nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc không chút thương tiếc. Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn tiếp tục chỉ tay thẳng vào mặt hắn, mà nói:

"Lập tức thu dọn đồ đạc, cùng mẹ của anh cút ra khỏi nhà tôi. Biến đi, đồ tồi."



Đào Sở Khâm đứng hình, đôi mắt đờ đẫn vài giây để ngẫm nghĩ lại vấn đề. Với một con người tham vọng bất chấp sỉ diện như hắn, đương nhiên sẽ biết nặng nhẹ, cái nào tốt, cái nào lợi mà làm.

Vội nắm tay Lý Ái Duyên, hắn trưng ra bộ dáng thành tâm hối lỗi, đáng thương nài nỉ.

"Em à, thật ra là anh bị oan. Anh không biết gì cả, đoạn clip này chắc chắn là giả. Phải rồi, nhất định là Tống Nhật Thiên Kim quay trở về trả thù anh, cô ta muốn chia rẻ chúng ta nên mới bày ra chiêu trò bẩn thỉu này, em phải tin anh!"

Có lẽ, mọi sự biện bạch, cố tình suy diễn hòng đổ tội cho người khác đều trở nên vô nghĩa. Bởi hắn vừa bị Lý Ái Duyên dứt khoát hất mạnh tay ra, đến một chút lay động trong cô ta còn không có thì nói gì đến tiếc thương, tha thứ.

Bước tới một bước, cô túm lấy cổ áo của người đàn ông, giương đôi mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào hắn, kiêu kỳ cất giọng:

"Anh tưởng một thiên kim tiểu thư như tôi mà đi thương xót cái thứ đàn ông bám váy như anh? Đào Sở Khâm, anh có hai con mắt, nhưng lúc nào cũng nhìn người một cách hạn hẹp, cho rằng ai cũng dễ bắt nạt như cô vợ cũ Tống Nhật Thiên Kim của anh sao?"

Cuối câu nói là nụ cười tà mị, thâm độc, vung tay đẩy mạnh đối phương ra, cho hắn cảm nhận được thế nào là chông chênh.

"Thú thật thì, chơi đùa đến nay cũng chán rồi. Bổn tiểu thư muốn dành thời gian cho người mới. Thế nên là, phiền anh dắt theo bà mẹ họ Đào tên "mỏ" của mình nhanh chóng cút khỏi đây. Trước khi tôi không còn giữ được thái độ lịch sự với anh nữa."

Đôi mắt bỡn cợt, câu từ ngạo mạn, tự đắc vang vọng bên tai người đàn ông, lần đầu tiên bị sỉ nhục khiến nắm đấm trong tay bất giác cuộn tròn.

Lúc này, Lý Ái Duyên đã bước tới chiếc nút bấm nhỏ trên đầu giường, ấn nhẹ vào một cái làm chuông báo động reo lên.

Sau đó, cô ta nhàn nhã bước tới tủ rượu, tự rót cho mình một ly, thư thái nhâm nhi từng ngụm nhỏ và tận hưởng cảm giác khoan khái trong lòng.

Chưa tới ba phút sau, vệ sĩ và người làm trong nhà liền chạy lên ba, bốn người, cung kính cúi đầu trước Lý Ái Duyên.



"Tiểu thư!"

"Ừm... Giúp tôi thu dọn hành lý, rồi tiễn hai mẹ con hắn ta ra khỏi đây!

"Vâng!"

"Lý Ái Duyên, lẽ nào hai năm bên nhau, em thật sự không lưu luyến tôi một chút hay sao?"

Hắn cau mày, cất lên câu hỏi là vẫn còn nuôi cho mình hy vọng. Đến khi nhìn thấy nụ cười khinh bỉ của người phụ nữ ấy, thì hắn mới biết lẽ ra không bên hỏi thêm làm gì nữa.

Uống hết ly rượu, âm giọng của Lý Ái Duyên thản nhiên vang lên:

"Bốn năm còn không là gì thì nói chi hai năm ngắn ngủi. Đến con của mình còn nhẫn tâm từ bỏ, thì trên đời này có thứ gì đáng lưu luyến, hả?"

Bước tới gần người đàn ông ấy, cô ta giương ánh mắt kiên định nhìn hắn, nhàn nhã thông báo:

"Đào Sở Khâm, tôi nghĩ ngày tàn của anh sắp tới rồi đấy! Biết sao không? Tại vì Tống Nhật Thiên Kim đã quay trở về."

...----------------...

Một buổi sáng trong lành, mát mẻ, Tống Nhật Thiên Kim tỉnh giấc sau giấc ngủ bình yên đêm qua.

Theo thói quen, cô tìm điện thoại để xem giờ, tình cờ nhìn thấy luôn tin nhắn của người tên "A Nhược" gửi tới, với nội dung:

[Kim tổng, mọi chuyện đều đúng như chị đoán! Mẹ con của Đào Sở Khâm đều bị Lý Ái Duyên đuổi đi cả rồi, tiếp theo tôi cần làm gì?]

Mới sáng sớm đã nhận được tin tốt, khiến tâm trạng Thiên Kim tuyệt nhiên phấn khởi. Cong môi cười nhẹ, cô thao tác điện thoại soạn tin hồi đáp:

[Lặng lẽ rời khỏi đó, tiền tôi đã chuyển đủ vào tài khoản! Giao dịch kết thúc.]

Tin nhắn gửi đi, Thiên Kim đặt điện thoại lên đầu tủ, sau đó bước xuống giường. Cô đến mở toang rèm cửa, chào đón những tia nắng ban mai, dịu dàng mà lấp lánh.

Khung cảnh yên bình, tươi đẹp này, cũng giống như cuộc sống hiện tại của cô vậy!

Chẳng có cơn mưa nào mãi mãi không tạnh, gió thổi mây bay, trả lại ánh sáng sau bao ngày bão giông, tăm tối.

"Đào Sở Khâm, đã đến lúc phải kết thúc rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK