- Nương tử…
Bỗng dưng hắn cất tiếng gọi. Dịu dàng, tha thiết. Những ngón tay thon dài khẽ di chuyển trên gương mặt thanh tú của nàng. Hắn yêu nàng, nhìn không biết chán những đường nét của người ngọc. Bỗng chốc, hắn cúi xuống ôm ghì Nương Tiên vào ngực xiết chặt, không để nàng thoát ra. Nương Tiên trong cơn mê khẽ nhăn mặt, có lẽ là đau. Thiên đế xót con, định ra tay bảo hắn buông nàng ra ngay lập tức, nhưng lúc ấy sau lưng ngài có ai đó chạm vào:
- Thiên đế…
Là phượng hoàng. Hắn có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Cái gì?
- Về nhà gấp, có chuyện bàn…
- Ta không rảnh nói chuyện phiếm với thầy trò ngươi.
- Chúng tôi cũng không rảnh. Về mà giải quyết chuyện của người kìa…
Nó hóa thành một cơn gió, bay đi mất.
Thiên đế đành lưu luyến nhìn con gái, rồi cũng tiếp bước theo sau. Thiệu Khải Đăng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đôi bàn tay lại ôn nhu săn sóc, vén từng sợi tóc cho nàng. Trên thiên giới, phượng hoàng nhẹ nhàng đáp xuống:
- Chủ nhân, Thiên đế về…
- Ừ! Tội phạm của chúng ta về…
Giọng nói chua như giấm. Thiên đế không khỏi ngạc nhiên:
- Cái gì hả?
- Mọi chuyện rối tung rối mù đều do ngươi và cái đám thuộc hạ khốn kiếp của ngươi - Thần số phận đã thay chiếc áo màu xanh dương. Mỗi lần thay áo là tình cảm thay đổi, áo xanh dương mấy ngàn năm không thèm mặc, hôm nay mặc, chứng tỏ là giận dữ cực điểm rồi:
- Tự mình xem đi…
Là cảnh dưới địa phủ. Hỗn loạn, một luồng khí đen mà có tiếng nói, đang hét ầm lên:
- Bồi thường gì chứ? Ta không cần. Trả đồ lại cho ta, đá của ta!
Lão diêm vương đang không ngừng nài nỉ:
- Ngươi không nên làm lớn chuyện. Đá của ngươi thiên đế đã mang về thiên giới rồi. Nó sẽ được sung sướng, còn có thể thành tiên nữa…
- Ai muốn thành tiên? Đá là của ta. Thành tiên hay không, không cần biết. Thiên đế là cái thứ gì chứ, sao lại lấy đồ của ta…
Phượng hoàng thầm thì:
- Dài dòng quá chủ nhân ơi, cho nhanh thêmMộtchút đi…
- Không! Đồ của ta chưa có nâng cấp, xem hết đi!
Gương mặt của diêm vương lại hiện lên, choáng cả màn mây:
- Bồi thường cho ngươi số phận tốt nhất. Nếu hòn đá đó thành tiên, tức là còn nghiệp duyên với ngươi. Nàng ta sẽ tiếp tụcMộtđoạn duyên với kiếp khác của ngươi. Sau đó, chúng ta cho ngươi làm phò mã. Sung sướng cả cuộc đời.
- Không! Tại sao chỉ có một đoạn nghiệp duyên, nàng là của ta, của ta mãi chứ.
- Không được. Nàng ta là của thiên đế. Trừ khi có thiên đế đồng ý, ngươi mới được…
- Đá là của ta. Không ai có quyền buộc ta làm thế này hay làm thế khác. Ta không thích ai xen vào, ta không làm phò mã. Không!
Làn khói đen trở nên mịt mù, bốc cao dưới địa phủ. Đám ma quỷ hốt hoảng nhào tới, dùng lưới bủa vây khắp chốn. Linh hồn màu đen bỗng đổi màu, đỏ như máu. Càng lúc càng mạnh, thổi tung mọi thứ, rồi tán loạn khắp nơi không làm sao gom lại được:
- Gom lại mau, gom hết nhanh lên!
- Không gom hết ạ. Là huyết hồn, thứ này khống chế không nổi đâu. Không thả nó ra, nó có thể phá banh địa phủ, chúng ta không xây lại được đâu.
- Giờ làm sao?
- Thả nó ra thôi diêm đế. Chúng ta cử người theo sát nó, nhân lúc nó sơ hở mà bắt lại.
- Ừ, thả nó ra đi!
Thần số phận dừng lại, mắt sắc như cau:
- Bắt lại đó! Bắt mà để giờ hắn trở thành Thiệu Khải Đăng vừa người vừa yêu. Ta mắc công sắp xếp số phận, để bây giờ nó thành thế đấy. Ta không biết, tự mà giải quyết đi nha.
Mọi chuyện đương nhiên cần phải làm, đó là làm rõ thân thế của Thiệu Khải Đăng. Hắn là cái gì?
- Diêm đế, ta không thích nghe lời nói dối.
- Thật ra thì cũng không hẳn là nói dối, chỉ là không biết nói thế nào với ngài thôi. - Diêm đế thở dài, phẩy tay - Xin thiên đế xem ạ!
Lại thêm một màn hồi tưởng, nhưng xem thì vẫn phải xem rồi. Làn khói đỏ, sau khi từ địa phủ thoát ra, đã lang thang khắp nơi trên trần thế. Huyết hồn, vốn là kết tinh từ những linh hồn oán hận, có sức phá hoại mạnh mẽ. Nhưng huyết hồn này không quan tâm đến chuyện quấy phá cuộc sống của ai. Nó chỉ muốn tìm đường lên thiên giới, đòi lại đá của nó. Điều quan tâm nhất là đá, chỉ có đá:
- Đây là lần đầu tôi trông thấy một linh hồn cố chấp như vậy. Nó không màng chuyện nó là huyết hồn sẽ là mục tiêu thu thập của ma quỷ lẫn tiên gia, chỉ một lòng muốn lên thiên giới để gặp người thôi. Thật ra ban đầu cũng có ý sẽ bắt nó về, nhưng dần dần thì…
- Quên luôn chứ gì - Phượng hoàng chiêm vào - Làm diêm đế mà quản lý linh hồn kiểu đấy, không loạn mới là lạ.
- Làm như đám sắp xếp số phận của các ngươi tốt lắm vậy - Diêm đế cũng không vừa - Xếp số xong là không buồn nhìn tới, bọn ta phải tìm chỗ cho hồn đầu thai, sau đó lại phải sắp xếp tiếp làm sao cho khớp với số phận các ngươi cho. Công việc nhiều như núi, các ngươi chỉ viết vỏn vẹn ra mấy dòng, còn bọn ta phải tiến hành làm sao cho đồng bộ, không sai lệch số phận sắp xếp trước. Giỏi thì làm không sai sót gì đi…
- Tiểu phụng. Im đi, không được nhiều chuyện. Để ta!
Thần số phận bước tới thêm một bước:
- Ngươi xem ta và tiểu phụng đi. Thế giới này chia ra biết bao nhiêu thời không, mỗi thời không bao nhiêu con người, bao nhiêu người phải sắp xếp số phận. Còn các ngươi, dòm lại mình coi. Ngươi có bao nhiêu thuộc hạ giúp sức, tham mưu, lại có biết bao dụng cụ hỗ trợ. Bọn ta nghĩ ra được nhiêu đó đã là tốt lắm rồi. Ngươi có giỏi thì lên mà nghĩ số phận như bọn ta đi!
- Thôi được rồi - Thiên đế thở dài - Cũng không trách ai được. Chẳng qua có lẽ là sai lầm của ta thôi. Ta không biết cách tôn trọng người khác. Có những thứ tưởng như rất tầm thường, nhưng lại là không thể thiếu với ai đó.
Ngày đó, thiên đế vô tư, không hiểu chính sự vô tư đó đã giết chết một sinh mạng, khiến sinh mạng đó sống trong oán hờn, chết trong tuyệt vọng và đau đớn. Cũng vì bản thân thiên đế mà diêm đế, thần số phận tạo ra một số mạng khiến một trái tim còn sống bị tan nát. Cho tái sinh và một mối duyên dang dở cùng tiên đá, sau đó bồi thường bằng ngôi vị phò mã/ Sao lại có thể nghĩ, quyền lực thay thế được tình yêu? Cảm xúc, đau thương. Tất cả chỉ là vì ta là thiên đế!
- Không cần phải quan tâm Thiệu Khải Đăng kia là thứ gì. Ta xin lỗi các người vì đã làm công việc của mọi người rối tung lên. Ta sẽ gặp Thiệu Khải Đăng và Nương Tiên để nói chuyện. Số phận của hai người, để cho họ tự chọn lựa, chúng ta không xen vào nữa, được không?