Hắn ôm lấy người đẹp đang run rẩy trong lòng mình. Để mặc cho nàng đấm thình thịch vào lồng ngực. Trông Thiệu Khải Đăng mảnh khảnh thế thôi nhưng cơ bắp lại rắn chắc, mà tay của nàng thì mềm như lụa, hắn thương tiếc nắm lấy, lo lắng nàng đau: -Có ta đây…Không ai hiếp đáp được nàng đâu. Dục vọng chiếm hữu? Thiệu Khải Đăng đối với cô gái trước mặt, đương nhiên cũng có khao khát. Nhưng đó không phải là tất cả. Để lâu dài, đương nhiên không được làm cho nàng sợ hãi. Phải từ từ… -Nương Tiên này… -……….. -Khi ở trong mẫu thạch, nàng nghe thấy gì? -Không có nghe…Nhưng…ấm lắm! Mưa không bị ướt, cũng không bị thú dữ ăn hiếp. -Vậy nó giống như nhà nàng rồi- Hắn nhỏ nhẹ dỗ dành- Ta cũng có nhà. Nàng ở lại nhà ta đi, mưa không dột, thú dữ cũng không làm hại được nàng. Đôi mắt trong trẻo làm hắn say mê. Khuôn mặt đẹp vẫn còn vương nước mắt, đau thắt cả lòng: -Nhưng…tôi không quen người…Không… -Từ từ rồi sẽ quen- Hắn vuốt nhẹ lên má nàng, âu yếm-Ta làm hỏng của nàng một ngôi nhà nhưng ta có cả một ngôi nhà lớn….Chẳng qua là do ta ở một mình trong đây, buồn quá. Ta muốn có người ở chung. -Đâu phải có một mình người…Rất đông mà… -Bọn họ…-Hắn có chút lúng túng, rồi nhanh chóng tìm ra cách giải thích- Chúng đều là giống ta, không có thú vị như khi ở với nàng. Nàng rất đặc biệt. Một cô bé ngây thơ, đương nhiên được khen là thích. Đề cao vai trò của nàng như vậy, tự nhiên sẽ làm Nương Tiên thích thú hơn: -Tôi đặc biệt à? -Ừ.Rất đặc biệt, nhưng chỉ có đặc biệt với ta thôi. Nàng mà đi chỗ khác, người ta không xem nàng là đặc biệt, chúng sẽ mang nàng đi ra chợ bán…Bọn chúng cũng sẽ lột sạch quần áo nàng, bắt nàng làm việc như khổ sai. Có hiểu không? Thế gian rất nguy hiểm. Cha đã dặn vậy, bây giờ lại thêm người này nữa….Cha từng bảo loài người hung dữ, độc ác, thấy nàng là sẽ ” ăn” ngay…Tên này không như vậy. Hắn không có vẻ gì muốn ” ăn” nàng, còn chỉ cho Nương Tiên cách đề phòng, cho nàng chỗ ở nữa…Là người tốt, rất tốt. -Người không gạt tôi chứ? -Không có…Ở lại đây với ta, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi hay lừa gạt nàng. Khi người ngọc gật nhẹ đầu, lòng hắn dâng lên một niềm vui khôn tả…Nàng sẽ khôn lên, quan trọng bây giờ sau khi dụ dỗ,đó là làm sao để giữ nàng mãi mãi trong lòng mình…Thế giới của sơn tặc, một mỹ nữ như hoa như nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi mắt bọn chúng. Bản thân một kẻ lười biếng như hắn, không khéo phải bắt đầu bước vào con đường tranh giành…Biết làm sao được, muốn đảm bảo chắc chắn một thứ nào đó, nhất định phải nắm trong tay quyền lực…Nếu không…Chuyện ngày xưa không phải đã là một bài học quá đắng cay sao? -Người đâu! -Dạ… -Dọn thêm sang phòng ta mền gối,từ nay Nương Tiên sẽ sống chung với ta… -Dạ… Cũng ngay lúc ấy, tên thuộc hạ bước vào: -Tâu sơn vương…Đại vương triệu tập các động…2 ngày nữa đều phải có mặt trên Ngọc Túy San. -Không đi…Bảo là ta sắp thành hôn, không tiện đến. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai ta và Nương Tiên sẽ thành thân. -Tuân lệnh sơn vương… Cũng đã lâu lắm rồi, sơn vương không vui vậy. Động phủ cũng chẳng mấy khi có dịp vui chơi.
Hắn ôm lấy người đẹp đang run rẩy trong lòng mình. Để mặc cho nàng đấm thình thịch vào lồng ngực. Trông Thiệu Khải Đăng mảnh khảnh thế thôi nhưng cơ bắp lại rắn chắc, mà tay của nàng thì mềm như lụa, hắn thương tiếc nắm lấy, lo lắng nàng đau: -Có ta đây…Không ai hiếp đáp được nàng đâu. Dục vọng chiếm hữu? Thiệu Khải Đăng đối với cô gái trước mặt, đương nhiên cũng có khao khát. Nhưng đó không phải là tất cả. Để lâu dài, đương nhiên không được làm cho nàng sợ hãi. Phải từ từ… -Nương Tiên này… -……….. -Khi ở trong mẫu thạch, nàng nghe thấy gì? -Không có nghe…Nhưng…ấm lắm! Mưa không bị ướt, cũng không bị thú dữ ăn hiếp. -Vậy nó giống như nhà nàng rồi- Hắn nhỏ nhẹ dỗ dành- Ta cũng có nhà. Nàng ở lại nhà ta đi, mưa không dột, thú dữ cũng không làm hại được nàng. Đôi mắt trong trẻo làm hắn say mê. Khuôn mặt đẹp vẫn còn vương nước mắt, đau thắt cả lòng: -Nhưng…tôi không quen người…Không… -Từ từ rồi sẽ quen- Hắn vuốt nhẹ lên má nàng, âu yếm-Ta làm hỏng của nàng một ngôi nhà nhưng ta có cả một ngôi nhà lớn….Chẳng qua là do ta ở một mình trong đây, buồn quá. Ta muốn có người ở chung. -Đâu phải có một mình người…Rất đông mà… -Bọn họ…-Hắn có chút lúng túng, rồi nhanh chóng tìm ra cách giải thích- Chúng đều là giống ta, không có thú vị như khi ở với nàng. Nàng rất đặc biệt. Một cô bé ngây thơ, đương nhiên được khen là thích. Đề cao vai trò của nàng như vậy, tự nhiên sẽ làm Nương Tiên thích thú hơn: -Tôi đặc biệt à? -Ừ.Rất đặc biệt, nhưng chỉ có đặc biệt với ta thôi. Nàng mà đi chỗ khác, người ta không xem nàng là đặc biệt, chúng sẽ mang nàng đi ra chợ bán…Bọn chúng cũng sẽ lột sạch quần áo nàng, bắt nàng làm việc như khổ sai. Có hiểu không? Thế gian rất nguy hiểm. Cha đã dặn vậy, bây giờ lại thêm người này nữa….Cha từng bảo loài người hung dữ, độc ác, thấy nàng là sẽ ” ăn” ngay…Tên này không như vậy. Hắn không có vẻ gì muốn ” ăn” nàng, còn chỉ cho Nương Tiên cách đề phòng, cho nàng chỗ ở nữa…Là người tốt, rất tốt. -Người không gạt tôi chứ? -Không có…Ở lại đây với ta, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi hay lừa gạt nàng. Khi người ngọc gật nhẹ đầu, lòng hắn dâng lên một niềm vui khôn tả…Nàng sẽ khôn lên, quan trọng bây giờ sau khi dụ dỗ,đó là làm sao để giữ nàng mãi mãi trong lòng mình…Thế giới của sơn tặc, một mỹ nữ như hoa như nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi mắt bọn chúng. Bản thân một kẻ lười biếng như hắn, không khéo phải bắt đầu bước vào con đường tranh giành…Biết làm sao được, muốn đảm bảo chắc chắn một thứ nào đó, nhất định phải nắm trong tay quyền lực…Nếu không…Chuyện ngày xưa không phải đã là một bài học quá đắng cay sao? -Người đâu! -Dạ… -Dọn thêm sang phòng ta mền gối,từ nay Nương Tiên sẽ sống chung với ta… -Dạ… Cũng ngay lúc ấy, tên thuộc hạ bước vào: -Tâu sơn vương…Đại vương triệu tập các động…2 ngày nữa đều phải có mặt trên Ngọc Túy San. -Không đi…Bảo là ta sắp thành hôn, không tiện đến. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai ta và Nương Tiên sẽ thành thân. -Tuân lệnh sơn vương… Cũng đã lâu lắm rồi, sơn vương không vui vậy. Động phủ cũng chẳng mấy khi có dịp vui chơi.
Danh Sách Chương: