- Ngươi cho ta chọn lựa chứ?
- … … … …
Trước sự chờ đợi và háo hức của cặp thầy trò ham vui thần số phận, Thiệu Khải Đăng đứng dậy:
- Ta sẽ về nhà và làm sơn vương của ta vậy. Ta không trả huyết hồn.
Ngày đó, Huyết Ma sống trong huyết đầm với một cuộc sống bình thản vô tư lự. Không có thân xác cũng tốt, hắn vốn cũng chán mùi máu tanh nồng. Cho đến một ngày, cái gã xấu xí như ma quỷ kia mò đến. Hắn đau thương vật vã đến đây vì một niềm tin:
- Bước xuống huyết đầm, ngươi sẽ bị hút vào nó đấy. Về đi!
Thiệu Khải Đăng - Huyết Ma cao cao tại thượng, sau cả ngàn năm giam mình nơi đó, cũng đã hiền đi rất là nhiều:
- Tôi muốn thử một lần. Chết cũng được…
- Ngươi cũng đâu có xấu xí lắm - Huyết Ma cười cợt - Hơn nữa, hình như ngươi là sơn tặc mà. Cướp thì cần quái gì phải đẹp.
- Tôi không cần đẹp. Tôi muốn… muốn trả thù.
Sơn tặc cũng có thù hận sao? Huyết Ma tò mò, nhìn vào bên trong hắn.
Làng xóm ghét bỏ hắn, cho hắn là ma quỷ. Hắn chui rúc lùm cây bụi cỏ, chỉ có người cha nuôi là không sợ hắn. Ông vẫn yêu thương hắn. Những đêm dài giá rét mưa tạt, ông đã dùng thân mình che cho hắn khỏi mưa gió, nhường cho hắn manh áo rách tươm. Trong mắt ông, hắn rất toàn vẹn. Ông cười rạng rỡ khi hắn bập bẹ gọi cha. Càng lớn, hắn càng xấu xí nhưng ông không vì sự xấu xí đó mà xấu hổ với mọi người. Ông sẵn sàng cầm gậy trúc hươ lên, xua đám người trêu chọc hắn. Hắn ra đi làm sơn tặc, cũng chỉ để ông không mang thêm gánh nặng. Hắn muốn kiếm thật nhiều tiền để nuôi ông, không để ông đói. Làng - những con người nhìn rất bình dị và hiền lành đó, không cho ông và hắn một bát thuốc hay một chén cơm nhỏ đỡ lòng. Đám sơn tặc kia thì có. Rồi một ngày nọ, hắn bị bắt khi làm cướp. Ông lại vật vã, lê tấm thân van xin cho hắn. Tuy hắn chưa cướp của gì nhiều, chỉ là vài bao gạo của một cửa hàng gạo rất to. Hắn đền tội - cũng đáng. Nhưng người cha già của hắn có tội tình gì. Ông chỉ không có tiền lo lót vào thăm con dại. Một bát cơm muốn cho con cũng không cho được dù thân già đã quỳ trước công đường cả ngày trời. Ông kiệt sức… Và chết. Phút cuối cùng ngã quỵ, chỉ mong mang được bát cơm đó cho con.
- Ngươi muốn trả thù cho cha mình à?
- Phả. Tôi yếu đuối, không làm được gì cả. Nhưng mấy ngày trước có người nói, trong người tôi - Hắn vạch áo, để lộ một dấu đỏ trên ngực - Tôi có năng lực tiềm ẩn. Chỉ cần đến huyết đầm ngâm mình xuống.
- À…
Thì ra hắn vốn bị huyết hồn nhập xác. Xuống huyết đầm làm vật dẫn, khi hấp thu cực điểm, ai đó sẽ thừa cơ hút nguyên thần của hắn, tăng cường tu vi.
- Cũng hay đấy nhỉ. - Huyết Ma lười biếng lên tiếng - Thế thì ta lấy thân xác và linh hồn ngươi vậy. Ta sẽ giúp ngươi trả thù. Ta vốn không có ký ức, ngươi tồn tại trong ta, xem như những ký ức đó sẽ khiến ta cảm thấy những điều tốt đẹp, khiến ta bớt chán đời hơn.
Nói như thế, nhưng thật lòng, trong giây phút đó, Huyết Ma đã chán cuộc sống trong huyết đầm. Buồn tẻ, vô vị. Nhưng thoát khỏi nó rồi,hắn sẽ làm gì tiếp theo? Như ngày xưa thích thú chém giết, luyện công nâng cao năng lực bản thân để rồi những đêm dài nhìn mặt trăng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ có mình đối diện với mình? Chán lắm! Bây giờ đang có cơ hội thay đổi. Một con người, bên trong là một huyết hồn bé nhỏ. Thu nạp bọn chúng, mượn xác con người để có một cuộc sống khác lạ một chút, âu cũng là ý hay.
- Tôi rất muốn trả thù. Nhưng thành ma quỷ, giết người thì… tôi không…
Gã thanh niên - huyết hồn vẫn còn do dự. Phía dưới, Huyết Ma lười nhác trở mình:
- Thế thì thôi vậy. Ngươi lên đi. Huyết đầm không phải là nơi thích vào là vào. Nó sẽ có hại cho ngươi đấy!
Cũng không còn nhớ sau đó, tại sao lại nhập thành một thể với huyết hồn? Nhưng khi bên trong hắn, cảm nhận được những đau thương lẫn hạnh phúc bình dị con người đó đã từng trải qua, Huyết Ma rất thích. Hắn cũng có ký ức, cũng có một thời được người khác yêu thương. Tách rời huyết hồn, tức là tách rời phần ký ức ấm áp ấy. Hắn không muốn. Nương Tiên hắn yêu thích cuồng nhiệt, còn huyết hồn là một mảnh linh hồn quan trọng, không thể mang cái này đổi chác cái kia.
- Ta sẽ tự đi tìm những thời không khác để chui vào. Còn không thì đợi. Một ngày nào đó, thiên đế ngươi sẽ mang nàng về thiên giới. Cái gì thì ta không có, chứ thời gian rỗi rãi, ta có nhiều lắm. Yên tâm!
Mảnh huyết hồn trong lòng hắn cũng nằm yên không rung động nữa. Thật ra từ khi cùng Huyết Ma hợp cùng một thể, nó đã cùng hắn trải qua những ngày tháng vui vẻ. Cuộc sống an nhàn tự tại, không ràng buộc, cảm nhận được những mối thân tình ấm áp, huyết hồn nó - cũng đã nguôi thù hận rất nhiều rồi:
- Ta về!
Cuộc thương lượng bất thành à? Huyết Ma yên ổn thì không sao, buồn bã - ai biết được hắn không vung tay, đánh chết một hai người nào đó, đỡ buồn. Nhận ra cái đá chân làm hiệu của thần số phận, thiên đế không cam tâm, nhưng cũng không phải là không hiểu. Thở dài, người lên tiếng:
- Đứng lại…
- Sao?
- Ta đã mang nàng đến thời không 21. Đó là một thế giới hoàn toàn khác với chúng ta. Ngươi đến đó, không được quấy phá người ở đấy. Nếu Nương Tiên không chấp nhận ngươi, cũng không được ép uổng con bé. Ngươi hứa với ta không?
Huyết Ma dừng lại. Có thế chứ?
- Được… ta hứa… .
- Nếu ngươi không giữ lời, ta sẽ hóa Nương Tiên lại thành đá, tiếp tục tu luyện ngàn năm, để con bé trở thành đá tiên không tình cảm. Thiệu công tử, mong ngươi nhớ cho.