• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đương nhiên, nếu Phó Thịnh và Sầm Yến Hành cảm thấy hứng thú, những người khác đều yên lặng bỏ biển của mình xuống, không ai dám theo chân cạnh tranh với hai người bọn họ.

Dám cùng tam kiệt tranh giành, đại khái là không muốn sống lâu nữa rồi.


Kết thúc buổi đấu giá, tất cả tiền bạc thu được đều được thống kê rõ ràng, lên phương án, quyên tặng cho hội thương binh đã xuất ngũ.

Sau buổi đấu giá là tiệc tối.

So với buổi đấu giá thì tiệc tối có nhiều người hơn.

Không ít người đều trông mong vào đây để bám víu quan hệ, đây giống như là minh tinh cọ vào thảm đỏ, chỉ cần đứng ở trên thảm đỏ, chụp ít ảnh, liền có tư cách để khoác lác rồi.

Dù sao, buổi đấu giá tư nhân cao nhất như vậy, cũng đại diện cho thân phận và địa vị, không phải có tiền là được.


Lại vẫn có một sống người, là dựa vào quan hệ quanh co mới có thể lọt qua kỳ kiểm tra.

Dù sao chỉ là tiệc tối, cũng không cần nhiều người uống rượu, vì thế trong đám người cũng để ý có nhiều hơn hai bóng dáng.

Điền Mỹ Hòa kéo Vương Nhạc Đông lại, ánh mắt không vui nói: “Nhạc Đông, anh xem, người kia có phải là Tô Ảnh hay không?”Vương Nhạc Đông nhìn theo hướng ngón tay Điền Mỹ Hòa đang chỉ, nhìn chăm chú thật lâu, không xác định nói: “Buổi tiệc như thế này, làm sao Tô Ảnh đến được? Có phải em hoa mắt nhìn nhầm rồi không?”Điền Mỹ Hòa gắt gao nhìn chăm chú thật lâu, mới cắn răng nói: “KHông nhìn nhầm, cô ta chính là Tô Ảnh, thật sự gặp ma rồi! Làm sao có thể tới chỗ này? Em biết rồi, khẳng định là cô ta không cầm cự nổi tiền thuốc men của Tô Như Quân, lại bị em đuổi việc, chắc chắn là bám vào một người giàu có nào đó, cho nên mới đi theo cùng! Thật sự đáng giận! Không được, em muốn đi qua hỏi cho rõ ràng, chỗ này cũng không phải nơi mà nhân vật nhỏ bé như cô ta có thể đến được!”Vương Nhạc Đông giữ chặt cô lại: “Đợi một chút, ở đây nhiều người, chờ lúc nào cô ta đi một mình lại nói tiếp.

”Nói xong, hai người nhìn nhau cười, hiểu ngầm.

Tô Ảnh lại không biết Điền Mỹ Hòa và Vương Nhạc Đông cũng đến nơi này, lúc Phó Thịnh đi theo người khác xã giao, Tô Ảnh liền trốn sang một bên, cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.


Ăn hơi nhiều, cô chuẩn bị định đi toilet chỉnh lại một chút.

Vừa bước vào toilet, cô đã bị một bàn tay thô bạo túm lấy, đẩy cô đi vào.

Tô Ảnh ngẩng đầu, lúc thấy rõ người tới, trong lòng tức giận, liền bùng lên!Chính mình còn chưa tìm cô ta tính sổ? Vậy mà cô ta còn có mặt mũi đến tìm mình?Vẻ mặt Tô Ảnh chán ghét bỏ cổ tay ra khỏi tay Điền Mỹ Hòa, lạnh lùng nói: “Cô tới nơi này làm gì? Là muốn trả lại tiền lương đã thiếu cho tôi sao?”Điền Mỹ Hòa nghe Tô Ảnh nói xong, tức khắc nở nụ cười: “Lời này hẳn là tôi nên hỏi cô mới đúng.

Tô Ảnh, sao cô có thể tới nơi này? Không phải cô đang ở thành phố S sao? Vì sao lại đến thành phố G? Còn có, cô biết chỗ này là nơi nào không? Cô tính là thứ gì, cũng dám tới đây? A, … xem ra cô đã bám được vào ai đó, nhà giàu có nên mới mặt dày em dạn mà tới đây? Chậc chậc, cô không phải luôn nhận mình băng thanh ngọc khiết sao? Không phải quảng cao rùm beng là bản thân rất sạch sẽ sao? Như thế nào? Hiện giờ không giả vờ thanh thuần nữa à?”“Tôi không có!” Tô Ảnh lập tức ngắt lời Điền Mỹ Hòa mà nói: “Cho tới bây giờ tôi đều chưa làm bất cứ chuyện gì có lỗi với lương tâm!”“Khà, phải không?” Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa đầy chán ghét, trên dưới đánh giá lễ phục của Tô Ảnh một chút, trong mắt hiện lên ghen tỵ, quần áo được cắt may đẹp như thế, cô còn chưa được mặt, dựa vào đâu mà Tô Ảnh có thể mặc?Điền Mỹ Hòa đồng loạt bắt được cổ áo của Tô Ảnh: “Mặc như tiểu yêu tinh thế này, còn nói không phải vì câu dẫn đàn ông sao?.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK