• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vẻ mặt Tô Ảnh bừng tỉnh, nói: “Là như thế này, về sự việc lần trước, tôi trịnh trọng xin lỗi với anh.”“Ừm, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cô.” Tự Thuật Phong Nguyệt cũng thật sự trả lời Tô Ảnh.“Vậy, không biết tôi có cơ hội mời anh ăn cơm đền tội không?” Tô Ảnh khẩn trương, người đối diện chính là đại thần chân chính!“Được.” Khóe mắt của Tự Thuật Phong Nguyêt cong cong: “Nghe nói đoàn làm phim đã ký xong hợp đồng với cô, chỗ này của tôi vừa có hai ca khúc đã viết xong, cô thử xem xem có thích không?”Trước mắt Tô Ảnh sáng lên, dùng sức gật đầu!”Ca khúc do đại thần sáng tác, nhất định là tốt nhất!“Đi thôi!” Tự Thuật Phong Nguyệt mềm nhẹ nói với cô, trái tim Tô Ảnh đập loạn giống như nai con rồi.Hai người mới vừa rời đi, Mạnh Tiểu Ngư đã tìm tới: “Vừa rồi còn thấy người ở trong này, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi?”Mạnh Tiểu Ngư lầm bầm nói: “Dáng vẻ tốt như thế, không đóng phim thật sự là quá đáng tiếc rồi!”Lúc này, một người đi đến bên cạnh, mở miệng tiếp lời Mạnh Tiểu Ngư, nói: “Anh ta đóng phim? Cô nghĩ nhiều rồi?”Mạnh Tiểu Ngư quay đầu lại, nhìn Dương Chính cười tít mắt đi tới.Năm nay Dương Chính khoảng năm mươi tuổi, tóc quăn xám trắng, hơi mập, khiến cho người ta cảm giác khá thân thiết.“Đạo diễn Dương?” Mạnh Tiểu Ngư vội vàng hỏi: “Vì sao lại nói thế? Dáng vẻ của anh ấy so với những thư sinh yếu đuổi kia thật đẹp trai.”“Có thể không đẹp trai sao? Đó là nhân vật oai phong lẫm liệt có thể so sánh với Phó Thịnh!” Dương Chính không nói gì, nhìn Mạnh Tiểu Ngư: “Vị đại thiếu gia này, là cậu chủ nhà họ Diệp, Diệp Tự!”Ánh mắt của Mạnh Tiểu Ngư liền trợn tròn: “Cái gì? Anh ta là Diệp Tự?”Dương Chính gật đầu nói: “Đúng, một người chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lại có rất ít người từng gặp qua cậu ta.


Đời này anh ta không phục người nào cả, chỉ phục mỗi cậu chủ nhà họ Phó Phó Thịnh mà thôi.

Cho nên lúc anh ta ra ngoài, mọi sự trong nhà đều nhờ cậu chủ nhà họ Phó đến hỗ trợ xử lý.”“Phó Thịnh? Trời ơi? Đế vương kiêu ngạo có tiếng kia sao?” Mạnh Tiểu Ngư không nhịn được châm chọc nói: “Cậu chủ nhà họ Diệp dịu dàng như thế, sao có thể quan hệ thân thiết với đế vương kiêu ngạo kia được?”Dương Chính nói với cô: “Hai vị này đều sinh ra trong một căn đại viện, quan hệ của hai nhà, tự nhiên không tầm thường.


Được rồi, chút tâm tư nhỏ nhoi của cô cũng có thể thu lại được rồi.

Cậu chủ nhà họ Diệp, cũng không phải người mà cô có thể đùa cợt đàm tiếu.


Nhanh đi viết kịch bản đi, gần đây tiến độ quay phim nhanh hơn, tranh thủ sớm ngày tuyên truyền.”Nói xong, Dương Chính liền bỏ đi rồi.Mạnh Tiểu Ngư chột dạ nhìn bóng lưng của Dương Chính.Tâm tư của cô đã bị Dương Chính đoán được.Đúng thế, lúc Diệp Tự vừa xuất hiện, trái tim của Mạnh Tiểu Ngư liền nhảy dựng lên bang bang, lập tức đã say đắm vị công tử dịu dàng như nước kia.Mạnh Tiểu Ngư cắn môi, lầm bầm nói: “Tôi có thể có tâm tư gì? Còn không phải tôi… hừ!”Tuy là nói thế, nhưng Mạnh Tiểu Ngư vẫn nhìn về phương hướng có thể Diệp Tự vừa rời đi, bình tĩnh rồi xuất thần.Nhưng đúng là Diệp Tự đó, có thể so sánh với nam thần Phó Thịnh!Bên kia, Tô Ảnh và Diệp Tự đi tới một nhà ăn vô cùng thú vị theo phong cách của niên đại đại công nông binh những năm 70.Phòng này được trang trí trên cơ bản 90% dựa theo phong cách của những năm đó.Người phục vụ trong phòng cũng mặc áo choàng hoa trắng nhỏ và quần đen, tóc đen bóng mượt búi gọn lại, đi giày đế vải.Chủ quản cũng mặc trang phục của bộ đội năm đó, buộc tết đai lưng, mang theo mũ, nhìn giống như Hồng Vệ Binh.Trong tay mỗi người đều cầm một bản trích lời của chủ tịch Mao, nhìn thấy Tô Ảnh và Diệp Tự đi vào, liền hô lớn khẩu hiệu.Vách tường đều dùng gạch đỏ, treo những cây khô như ngô, ớt, hành tỏi, trên nền gạch cũ kỹ còn phơi nắng dưa can, cây đậu và các loại thực vật xuống đất..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK