Cho nên, Tô Ảnh thật sự muốn làm việc này.
Nhưng, hành động này của Tô Ảnh, trong mắt Phó Thịnh lại giải thích là Tô Ảnh cực kỳ thích món ăn nàyNhấc mí mắt lên, nói với phục vụ ở bên cạnh: “Thêm một đĩa nữa.
”Một lát sau, cả bàn đồ ăn được đưa đến trước mặt cô.
Tô Ảnh nhìn cả bàn này, vẻ mặt xấu hổ.
Mẫn Chỉ cười nhìn Tô Ảnh nói: “Không nghĩ tới cậu lại thích mật ong như thế, vậy thì ăn nhiều một chút.
”Mặt Sầm Yến Hành hớn hở nói với Tô Ảnh: “Khó trách dáng vẻ cô đẹp ngọt ngào như thế, hóa ra là thích đồ ngọt.
”Tô Hảo không giải thích được, chỉ có thể cười xấu hổ.
Ngu Đình Huyên thấy Tô Ảnh nghiễm nhiên cướp đi toàn bộ sư chú ý trên bàn cơm, tức khắc mất hừng hừ một tiếng, buông đũa trong tay xuống.
Cô ngồi bên cạnh Phó Thịnh, tự nhiên là nghe được mệnh lệnh của Phó Thịnh vì Tô Ảnh rồi.
Thật sự là đáng giận!Một trợ lý nho nhỏ, đâu có đáng để Phó Thịnh đối đãi cẩn thận như thế.
Thật sự không thể tha thứ!Những người khác đều nhao nhao nhiều ý tứ nhìn Phó Thịnh và Tô Ảnh, suy đoán quan hệ chân thật của hai người.
Tô Ảnh thật sự ngồi không yên, đành phải đứng lên nói: “Mẫn Chỉ, thực xin lỗi, đột nhiên mình nhớ ra, còn có chút việc…”Mẫn Chỉ là người thông minh, lập tức hiểu rõ, cũng đứng lên theo nói: “Có phải cậu bận rộn làm nhạc không? Người làm âm nhạc, chính là mất ăn mất ngủ rồi…”Vẻ mặt Tô Ảnh cảm kích nhìn Mẫn Chỉ, cảm ơn cô đã tìm được cớ thích hợp cho mình.
“Đúng thế, mình và bạn đã hẹn hôm nay phải cho ra được tác phẩm cuối cùng, thật có lỗi, mình về trước đây!” Tô Ảnh nhanh chóng mượn bậc thang để đi xuống: “Phó tổng, tôi về trước vậy.
”Phó Thịnh gật đầu.
Mẫn Chỉ lại thân thiết nói: “Mình đưa cậu đi ra ngoài.
”Tô Ảnh vừa ra đến cửa, đang muốn mở miệng rời đi, Mẫn Chỉ đã giữ cô lại, lấy một hộp thức ăn đã được đóng gói cẩn thận đưa cho cô: “Vừa rồi chắc là cậu chưa ăn no, mình không biết là Đình Huyên có thành kiến lớn với cậu như thế, nói cách khác, mình cũng… những thứ này đều là đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận, cậu mang về ăn nhé.
”Nhìn Mẫn Chỉ chăm sóc cẩn thận như thế, mũi Tô Ảnh chua xót, thiếu chút nữa rớt nước mắt xuống.
Lớn như thế, ngoài mẹ cô ra, chưa có ai dịu dàng với cô như vậy.
Hình như lần đầu tiên cô cảm nhận được, cái gì là tình bạn.
Tô Ảnh cũng không khách khí với Mẫn Chỉ, đưa tay nhận lấy: “Chỉ mong mình không làm hỏng tiệc chiêu đãi hôm nay của cậu.
Được rồi, cậu đừng đưa mình nữa, nhanh quay lại đi, nói cách khác, Ngu tổng chắc sẽ tức giận!”Mẫn Chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Ngu Đình Huyên ngồi trước bàn ăn, cười nói: “Được rồi, cậu đi đường cẩn thận!”Tô Ảnh vui vẻ phất tay rời đi.
Sau khi cô đi rồi, Mẫn Chỉ mới về lại trước bàn ăn.
Quả nhiên, Ngu Đình Huyên mở miệng nói: “Chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ, Mẫn Chỉ cậu lại còn khách khí như thế? Nhà họ Mẫn đúng là thế đại thư hương, tính tình cậu lại cao ngạo, thật không biết trợ lý nho nhỏ này đã lọt vào mắt cậu như thế nào.
Nói xong, Ngu Đình Huyên trừng mắt, một chút ý tứ che giấu cũng không có.
Vẻ mặt của Phó Thịnh vẫn không thay đổi, vẫn như cũ bình tĩnh ăn đồ ăn mà người phục vụ chia ra.
Sầm Yến Hành cười hì hì nói: “Đình Huyên, không phải cô đang ghen tỵ chứ?”Ngu Đình Huyên rất nhanh nhìn thoáng qua Phó Thịnh đang bình tĩnh, hơi bối rối trả lời: “Ghen cái gì? Cũng không nhìn xem thân phận cô ta như thế nào, có tư cách gì để cho tôi ghen?”Nói xong, Ngu Đình Huyên lại quay đầu hỏi Phó Thịnh: “Phó tổng, anh nói đi?”Tất cả ánh nhìn của mọi người trên bàn đều nhìn về phía Phó Thịnh.
Phó Thịnh chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Canh này, nhạt đi một chút.
”Sau khi Tô Ảnh trở lại biệt thự Gia Thịnh, nhanh chóng đi vào trong phòng, mở ra trang web hậu trường, gửi thư cho Tự Thuật Phong Nguyệt: “Đại thần, hôm nay chúng ta có thể chính thức hợp tác không?”.
Danh Sách Chương: