• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cứ như thế, hai người từ từ trở thành bạn bè.

Tuy là mỗi lần Mẫn Chỉ nhìn thấy Sầm Yến Hành, vẫn không nhịn được thất thố, nhưng cô ấy có thể khắc chế tốt hơn rồi.

Hôm nay, Mẫn Chỉ lại gọi điện thoại tới mời Tô Ảnh và Phó Thịnh cùng ăn cơm, Tô Ảnh và Phó Thịnh vừa đến, liền thấy trong vườn đã có người ngồi rồi.

Sầm Yến Hành nhìn thấy Phó Thịnh và Tô Ảnh, lập tức giơ tay lên chào hỏi: “Hai người đã tới trễ!”Bởi vì quan hệ với Mẫn Chỉ, Tô Ảnh có chút phê bình kín đáo với Sầm Yến Hành, bởi vậy thái độ không tính là nhiệt tình.

Sầm Yến Hành liếc mắt nhìn Tô Ảnh một cái sâu xa, lập tức rời đi, sau đó cười như không cười nói chuyện phiếm với Phó Thịnh.


Quả nhiên, qua một lúc, Mẫn Chỉ cũng đến.

Tô Ảnh nhìn thấy cô, liền đi qua chào hỏi rồi.

Mẫn Chỉ lôi kéo tay Tô Ảnh, dịu dàng nói: “Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, cho nên đến trễ.

”Tô Ảnh nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, chúng ta cũng vừa đến, đúng rồi, cậu vẫn mời anh Sầm đến à?”Mẫn Chỉ gật đầu, ánh mắt đảo qua cả khu vườn, sau cùng ngừng lại trên người Sầm Yến Hành.

Tô Ảnh nhìn mắt Mẫn Chỉ sáng lên, trong lòng khổ sở miễn bàn rồi.

Là bạn bè, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô tiếp tục vùng vẫy trong vực sâu không đáy này, nhưng không có cách nào khác, cái loại cảm giác này thật sự rất chua xót.

Mẫn Chỉ nhẹ nhàng nói: “Mình biết cậu muốn khuyên mình điều gì, nhưng Tô Ảnh này, thực sự yêu một người, không phải nói bỏ là bỏ được.

Vương Nhạc Đông phản bội cậu, thật ra có lẽ là cậu cũng không thực sự thương anh ta hoặc là yêu không đủ đúng không?”Tô Ảnh im lặng.

Cô không phủ nhận.

Lúc kinh tế khó khăn, mẹ thì bệnh nặng, cô không có cách nào nói đến tình cảm nam nữ, cô chỉ muốn kiếm nhiều tiền để chăm sóc mẹ.


Có lẽ, cô thật sự yêu không đủ rồi.

Mẫn Chỉ thấy Tô Ảnh rơi vào im lặng, một vừa hai phải, không nói tiếp nữa, lôi kéo tay của cô, khẽ cười nói: “Nhà hàng này làm cơm rất lịch sự tao nhã, người dùng cơm ở trong này, đều là hội viên hạn chế, chỉ có người đặt trước mới tới được.

nơi này có món ăn rất ngon, mình đoán cậu sẽ thích, cho nên liền gọi cậu đến nếm thử.

Đi, chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện.

”Nhìn thần thái sáng láng của Mẫn Chỉ, Tô Ảnh cũng không nói thêm gì nữa rồi.

Hai người tìm vị trí, mới vừa ngồi xuống, lập tức liền có người phục vụ mang trà bánh điểm tâm lên, còn có người mang khăn mặt qua, mời các cô lau tay.

Liên tiếp thay đổi qua ba chiếc khăn, mới cung kính lui xuống.

Tô Ảnh không nhịn được cảm thán: “Phục vụ ở đây thật tốt! Đều nhanh chóng như ở nhà.

”Mẫn Chỉ tức khắc hé miệng cười nói: “Cậu đang nói Phó Thịnh à? Mọi người đều biết chuyện anh ấy thích sạch sẽ, nhưng khăn khử trùng ở nơi này chỉ cung cấp một chiếc, là vì anh ấy tới, nên mới tạm thời tăng lên ba chiếc.

Không tin cậu nhìn xem, ba chiếc còn không đủ với anh ấy.


”Tô Ảnh vừa quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Phó Thịnh đã dùng năm sáu chiếc khăn, đều nhanh chóng đạt tới tiêu chuẩn khử trùng mới bằng lòng dừng lại.

Những người khác nhìn quen không nói gì, sớm đã có thói quen biết Phó Thịnh thích sạch sẽ rồi.

Tô Ảnh cũng không nhịn được che miệng cười trộm: “Qủa thật là anh ấy thích sạch sẽ nghiêm trọng.

”Nhưng nghĩ lại, thích sạch sẽ nghiêm trọng như thế, lúc cô dọn dẹp nhà tắm lúc đó, nụ hôn bất ngờ không phòng ngự trước kia…Mang tai Tô Ảnh bỗng nhiên nóng lên.

Mẫn Chỉ cười nhìn cô, vừa định trêu ghẹo cô, liền nghe thấy cửa vườn truyền đến âm thanh của Ngu Đình Huyên: “Xem ra tôi đã tới trễ.

”Tô Ảnh nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, cả người tức khắc cứng đờ.

Ngu Đình Huyên?Sao cô ấy lại tới?Mẫn Chỉ lập tức đứng lên, cười đi qua chào hỏi: “Ngu tổng, đã lâu không gặp.

”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK