• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không~ em nhất định phải tham gia vũ hội."


"Cinder à, nghe chị đi em không thể nhảy được đâu."


"Đúng đấy, nơi ấy nhiều người như vậy nhỡ em bị thương thì sao?"


Mạc Nhiên dựa người vào tường lười biếng nhìn hai cô gái váy hồng và váy lục không ngừng dỗ dành đứa em gái bé nhỏ của mình. Tất nhiên thiếu nữ xinh xắn như búp bê trong lòng họ chẳng buồn để tâm tiếp tục vùng vẫy muốn đi dự tiệc.


Sáng nay ba người bọn họ vẫn chị chị em em hòa thuận với nhau nhưng kể từ khi sứ giả đến thông báo rằng tối mai sẽ có một vũ hội kén vợ cho hoàng tử, thiếu nữ Cinder liền quăng luôn hoàng tử Lavandula Mạc Nhiên sang một bên nhất quyết muốn đi vũ hội. Mặc cho hai cô chị khuyên can thế nào, những giọt nước mắt của nàng như vòi nước được mở khóa bắt đầu tuôn lã chã. Sau đó nàng lại dùng câu nói quen thuộc:


"Em biết các chị cố tình không cho em tham gia vũ hội. Các chị ghét em nên muốn em ở nhà một mình trong đêm tối hu hu."


Trước nước mắt tuôn như châu ngọc của Cinder, hai cô chị siscon chỉ có thể ngậm ngùi mà để cô em đi. Nhưng với điều kiện Mouse, là người đàn ông lực lưỡng thường xuyên đưa nàng đi khắp nơi, phải đi theo nàng.


"Được rồi, Cinder bé ngoan của chị, em muốn trang phục như nào để thợ may chuẩn bị?" – Anastasia cưng chiều bế cô em của mình lên.


"Lũ chim bồ câu sẽ cho em." – Thiếu nữ lắc đầu nguầy nguậy rồi nói. – "Nếu em có quần áo mới chắc chắn các chị sẽ xé rách."


Mạc Nhiên: Lũ chim bồ câu?


[Theo bản gốc, thay vì bà tiên xuất hiện thì người giúp cô bé Lọ Lem là lũ chim bồ câu mẹ nàng gửi từ trên thiên đường. Hơn nữa thay vì giày thủy tinh, lũ chim thả xuống giày lụa và nàng Lọ Lem phải nhảy với hoàng tử ba đêm đến đêm thứ 3 nàng đánh rơi giày. Trong bản gốc, hai cô chị đã phải cắt gót và chặn ngón chân để đi vừa giày, sau đó họ còn bị chim bồ câu mổ mất một bên mắt.]


"Đa tạ hệ thống đại nhân đáng yêu đã cung cấp thông tin hữu ích."


Mạc Nhiên gật gù nói lời cảm tạ với hệ thống, mặc dù cảm ơn thì ít mà trêu ghẹo thì nhiều. Tất nhiên hệ thống đã quá quen với giọng điệu ngả ngớn của kí chủ nhà mình. Nó tiếp tục giả làm bù nhìn không đáp lại Mạc Nhiên.


"Cậu chủ, ngài có muốn tham gia vũ hội không?" – Olwen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Nhiên khẽ huých nhẹ cậu một cái. – "Nghe nói tất cả thiếu nữ trong cả nước đều tụ lại vào đêm mai."


"Ta có muốn lấy hoàng tử đâu, đi làm gì?" – Cậu nhướn mày nhìn người hầu cận của mình như đang nhìn một tên ngốc. – "Hơn nữa hai ta đang bỏ trốn đấy chàng trai. Để chú ta phát hiện là gông cổ cả hai."


"Quốc vương làm sao biết được chúng ta đang ở đây. Ngài sống thanh tâm quả dục cũng quá lâu rồi. Nếu ngài không thích con gái thì nơi đấy thiếu quái gì các thiếu niên xinh tươi chứ."


"Phải đó người anh em Soi đáng yêu của ta." – Vai phải đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, Daniel mang khuôn mặt đáng tin cậy mà xuất hiện bên cạnh Mạc Nhiên. – "Olwen nói nơi ấy có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp lương thiện và đáng yêu đang chờ hoàng tử tài năng là ta đây giải cứu các nàng. Ôi, đứng ở đây mà ta vẫn có thể nghe thấy tiếng than vãn của các nàng. Có lẽ cả đời này ta sẽ ám ảnh mất."


Mạc Nhiên lần nữa bày ra vẻ mặt poker face sau đó kéo Olwen ra một góc khẽ thì thầm.


"Ngươi có chắc tên này đứng đầu danh sách người đàn ông mà mọi thiếu nữ đều muốn cưới không?"


"Ban đầu tôi còn nghi ngờ nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không tin." – Olwen gật gù đáp lại. – "Hoàng tử, khi nào chúng ta đến nhà cái gã lập ra cái bảng xếp hạng đó đập gã ta một trận cho ra bã."


"Nhất trí!"


Sau khi hai chủ tớ đã nhất trí đồng lòng với nhau, Daniel cũng đã kết thúc bài tế của mình. Hai mắt hắn sáng long lanh mà nhìn Mạc Nhiên:


"Thế nào người anh em Soi đáng yêu của tôi? Tôi biết những lời nói đầy nghĩa khí của tôi đã khiến cậu cảm động. Tối ngày mai chúng ta hãy cùng nhau giải cứu các thiếu nữ."


"Nếu hai người muốn đi có thể đi cùng nhau với vai trò là chủ tớ. Những nơi như vậy có vẻ không phù hợp với tôi."


Mạc Nhiên nhún vai trả lời. Thật ra cậu cũng khá thích tiệc tùng nhưng nếu cậu cũng đi nốt thì cậu nhóc Wittchen nhà cậu sẽ phải ở nhà một mình. Dạo gần đây cậu bị Cinder bám dính lấy cũng không có thời gian để quan tâm thiếu niên nhiều. Dù gì thì cậu cũng là người đưa thiếu niên ra ngoài xã hội, cậu phải có trách nhiệm quản lý thiếu niên.


"Cậu chủ, để đến được bữa tiệc thì tôi có rất nhiều cách nhưng cái tôi muốn là cậu tham gia cơ." – Olwen thở dài nhìn chủ nhân của mình. – "Từ nhỏ đến lớn cậu luôn không thích tham gia mấy thứ như vậy. Kể cả khi hoàng... phu nhân còn, cậu vẫn thường nhốt bản thân trong phòng và soi gương."


"Soi gương?"


Đù không ngờ nguyên chủ có đam mê như vậy từ nhỏ.


"Đúng vậy, ngày xưa có một cái gương to như vậy này." – Người hầu dang tay bắt đầu ướm chừng. – "Cậu soi nó mỗi ngày thậm chí còn trò chuyện với nó nữa. Tuy nhiên phu nhân lại không hề có ý định ngăn cậu còn ra lệnh cho người hầu không được nói cho ông chủ. Cậu chủ không nhớ cũng phải thôi, sau này lâu đài bị cháy cậu chủ bị thương nặng dẫn đến mất trí nhớ."


"Ôi người anh em chân chất của tôi, không ngờ cậu lại có quá khứ đau thương như vậy. Để chia buồn cùng cậu, tối mai tôi sẽ không bắt em cậu tham gia tiệc nữa. Tôi sẽ về sớm thôi nên đừng gặm nhấm nỗi đau một mình nhé." – Daniel lấy chiếc khăn trắng trong túi bắt đầu lau nước mắt. Mạc Nhiên tự hỏi rốt cuộc chiếc khăn đó đã giặt lần nào chưa.


Sau cùng mọi việc vẫn được giải quyết ổn thỏa. Cinder vẫn tham dự vũ hội tất nhiên là có sự giám sát kè kè của hai cô chị. Daniel và Olwen cũng đi hóng hớt, dù Olwen có mê gái đến đâu nhưng Mạc Nhiên biết hắn là một cận vệ tài năng vì vậy cậu không cần lo nhân vật chính gặp nguy hiểm. Mọi mối nguy hại ngăn cản nàng Lọ Lem đi tìm hoàng tử của đời mình cũng được dẹp yên, thậm chí chẳng cần dẹp nó cũng tự yên ngoại trừ sáng hôm sau Richard có đến tìm Cinder và bỏ đi với vẻ mặt vô cùng phức tạp ra.


"Hệ thống, ngươi nói xem, rốt cuộc bao giờ gợi ý nhiệm vụ phụ xuất hiện? Chẳng lẽ Cinder không phải nhân vật chúng ta cần tìm?"


[Nếu như câu chuyện này không phải nhiệm vụ phụ, chúng ta nên rời đi để tránh mất thời gian.]


Mạc Nhiên mỉm cười khoanh tay nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống:


"Có lẽ vậy."


*****


Wittchen im lặng dõi theo từng chiếc xe ngựa đang rời khỏi trang viên. Đột nhiên một bàn tay vươn ra vỗ vỗ đầu hắn. Thiếu niên ngạc nhiên nhìn người thanh niên tóc nâu đang nhe răng cười với mình.


"Nhóc con, sao trông cậu có vẻ không vui vậy?"


"Mạc Nhiên? Tại sao không đi?" – Cố nén vui mừng vào trong lòng, thiếu niên tò mò hỏi cậu.


"Vũ hội nhiều mỹ nhân như vậy cũng không ai đẹp bằng mỹ nhân trước mặt."


Mạc Nhiên bật cười trêu chọc sau đó kéo tay Wittchen ra giữa căn phòng:


"Nào cậu nhóc, hôm nay tôi dạy cậu khiêu vũ."


Dứt lời cậu liền vòng tay ra sau lưng thiếu niên, tay còn lại nắm lấy tay hắn đưa lên cao.


"Đây là điệu Slow waltz." – Thiếu niên nghe thấy có người khẽ nói nhỏ bên tai mình.


Hai người bắt đầu xoay tròn rồi nghiêng thân. Ban đầu động tác của Wittchen có chút cứng ngắc nhưng dưới sự dẫn dắt của Mạc Nhiên, hắn dần theo kịp tiến độ. Khi hai người nghiêng thân, thiếu niên nhịn không được nhìn sườn mặt của chàng trai. Bình thường Mạc Nhiên thường bày ra vẻ mặt ngả ngớn nhưng khi cậu nghiêm túc lại mang đến một sức hút khác lạ khiến người khác nhịn không được nhìn nhiều 1 chút.


"Waltz là điệu nhảy mang tính chất mềm mại. Vì vậy khi cậu khiêu vũ với bạn nhảy hãy nhìn cô ấy bằng đôi mắt dịu dàng đầy thâm tình."


Mạc Nhiên đưa mắt nhìn thiếu niên. Đôi mắt cậu quá dịu dàng, tựa như người trước mặt mình là món đồ dễ vỡ luôn cần cậu phải bảo hộ. Sự ôn nhu quá đỗi ấy khiến Wittchen cảm thấy cả trái tim mình như chìm vào trong ánh mắt xanh sâu thẳm của Mạc Nhiên, tựa như có một dòng nước ấm rót đầy lồng ngực hắn khiến hắn vừa mê luyến vừa bất an. Nỗi bất an ấy xuất phát từ sự sợ hãi từ trong sâu thẳm trái tim hắn, sợ hãi ánh mắt ấy sẽ không còn nhìn mình như vậy nữa.


Lại thêm một cú xoay người nhưng lần này là nhịp điệu đột ngột thay đổi. Tiết tấu của các động tác bắt đầu nhanh hơn và cả hai người liên tục xoay vòng.


"Tiếp theo là Viennese waltz." – Mạc Nhiên mỉm cười đầy quyến rũ. – "Đây là lúc cậu cho bạn nhảy của mình thấy sự nhiệt tình của bản thân thông qua ánh mắt. Hãy cho cô ấy thấy rằng cô ấy là sự ngọt ngào nhất trong cuộc đời của cậu."


Ánh mắt của Mạc Nhiên bắt đầu thay đổi, không còn sự ôn nhu như trước nữa thay vào đó là ánh mắt si mê tựa như người đối diện là tất cả của cậu. Điều này khiến Wittchen ảo tưởng rằng Mạc Nhiên thật sư yêu hắn giống như cái cách hắn đã sa vào trái tim người nọ. Nhưng rồi một lần nữa điệu nhảy lại biến đổi, một thoáng qua thiếu niên đã nhìn thấy trên gương mặt điển trai kia là một nụ cười đầy xấu xa.


Sau đó cậu kéo cả người thiếu niên lại gần mình, gần đến nỗi hắn có thể ngửi được mùi hương không tên tỏa ra từ người Mạc Nhiên.


"Nhóc con, cậu lại cao hơn rồi." – Mạc Nhiên nháy mắt đầy lưu manh rồi đẩy Wittchen ra xa nhưng sau đó lại kéo cậu về phía mình. – "Lần này là cao đến mang tai tôi."


Các động tác dần trở nên mạnh mẽ, dứt khoát hơn, mỗi động tác đều đem đến những ý nghĩa sắc tình khác nhau tựa như một sự mơn trớn ngầm giữa hai người bạn nhảy. Không khí xung quanh Wittchen cùng Mạc Nhiên dần bị điệu nhảy làm cho nóng lên. Thiếu niên cũng cảm thấy cả người mình dần bốc hỏa. Một động tác chuyển chân khiến sườn mặt hai người dán sát vào nhau, thiếu niên cảm nhận được hơi nóng phả vào tai mình:


"Ở điệu nhảy này hãy nhìn cô ấy bằng ánh mắt nóng bỏng, khiến cô ấy cảm thấy rằng cậu đang muốn độc chiếm cô ấy biến cô ấy thành của riêng mình. Nếu một ngày không nhìn thấy cô ấy cậu sẽ phát điên mất."


Wittchen nhắm mắt lại. Hắn không muốn nhìn thấy biểu cảm của Mạc Nhiên lúc này nếu nhìn thấy hắn sẽ... sẽ... nhưng cuối cùng thiếu niên vẫn mở mắt ra. Đôi mắt đỏ phản chiếu lại khuôn mặt của chàng trai tóc nâu, đó là một khuôn mặt cao ngạo như một con báo đen đang ngắm nhìn con mồi của mình. Con ngươi của cậu nóng bỏng đến nỗi thiếu niên cảm thấy khó thở vô cùng, trong vô thức hắn nuốt một ngụm nước miếng.


Động tác ngày càng mạnh bạo kéo theo đó là hơi thở dồn dập của thiếu niên. Wittchen cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi. Ngay khi hắn cảm thấy sắp đến cực hạn của bản thân thì vũ điệu kết thúc. Mạc Nhiên xoay người để thiếu niên ngã vào lòng mình, cậu cúi xuống chóp mũi gần như chạm vào yết hầu thiếu niên khiến người trong lòng cậu cũng ảo tưởng rằng một giây nữa thôi Mạc Nhiên sẽ cắn lên nó. Nhưng chàng trai tóc nâu lại không làm vậy, cậu rũ bỏ vẻ quyến rũ quay lại điệu ngả ngớn như xưa.


"Kết thúc sẽ là một nụ hôn kiểu Pháp. Sao nào? Rất kích thích phải không? Đây gọi là điệu nhảy Tango..."


Chàng trai chưa kịp dứt lời người trong lòng cậu đột nhiên vươn tay vòng ra sau gáy cậu kéo cả người Mạc Nhiên xuống.


Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thiếu niên đừng có học được cái gì liền thực hành luôn lên thầy dạy nhảy của mình như vậy chứ!


Mạc Nhiên trợn tròn mắt nhìn nụ hôn đến một cách bất ngờ. Cậu vươn tay muốn đẩy Wittchen ra nhưng hôm nay sức lực của thiếu niên đột nhiên trở nên kinh người. Bàn tay của hắn nắm chặt cổ tay Mạc Nhiên khiến cậu không tài nào giãy ra được chỉ có thể như con cá nằm trên thớt mặc thiếu niên hôn một cách cuồng dã. Ban đầu Wittchen hôn rất trúc trắc thậm chí khiên môi Mạc Nhiên bắt đầu chảy máu nhưng dần dần hắn bắt đầu nắm được nhịp điệu, nụ hôn không vì thế mà kém nóng bỏng.


Thiếu niên dùng một tay giữ chặt hai tay Mạc Nhiên, một tay còn lại giựt phăng cúc áo trước cổ mình nhằm khiến cơ thể đang nóng hừng hực của bản thân giải tỏa đôi chút.


"Wittchen! Cậu có biết bản thân mình đang làm gì không? Cậu chỉ đang bị điệu nhảy kích thích mà thôi!"


Thiếu niên tóc trắng liếm liếm tơ máu trên khóe môi của mình. Hắn nhìn người thanh niên đang giãy giụa một cách vô vọng dưới thân mình. Trước đây hắn thấy người này thật cao lớn có thể chở che bảo hộ cho hắn nhưng giờ đây khi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, Wittchen nhận ra người này nhỏ yếu hơn hắn tưởng rất nhiều. Đã vậy để hắn đến bảo hộ người này đi!


"Là điệu nhảy kích thích hay bị Mạc Nhiên kích thích, tôi hiểu rất rõ." – Wittchen vươn tay lau giọt nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt chàng trai. – "Mạc Nhiên, tôi đã lớn rồi và sẽ tiếp tục lớn."


"Người anh em, chúng ta ngồi xuống uống trà rồi cùng nhau đàm đạo chuyện nhân sinh được không? Làm ơn đừng động tay động chân! Tôi mắc chứng xương thủy tinh đấy."


Cảm thấy nhóc con cute phô mai que ngày nào đã không còn nghe lời mình nữa Mạc Nhiên tuyệt vọng quay sang cầu cứu hệ thống.


"Hệ thống! Mau cứu. Trường hợp khẩn cấp chết người đấy!"


Nhưng lúc này hệ thống đại nhân đã cắt đứt liên kết với não bộ Mạc Nhiên bởi vì yêu cầu ngu ngốc của tên người chơi nào đó với lý do muốn dành cả tối để chơi cùng thiếu niên.


Mẹ ơi, chơi kiểu này là trĩ đấy!


Trong lúc Mạc Nhiên còn đang suy nghĩ chiến thuật để thoát khỏi gông cùm của thiếu niên thì Wittchen đột nhiên cúi xuống chóp mũi hai người dán vào nhau.


"Mạc Nhiên, tôi đẹp sao?" – Thiếu niên khẽ hỏi, giọng nói vì nhuốm tình dục mà trở nên mê người. – "Tôi mỹ lệ sao?"


"Cậu nhóc đó là trọng điểm sao?" – Mạc Nhiên khóc không ra nước mắt.


"Chẳng phải Mạc Nhiên thích những thứ mỹ lệ sao? Vì sao Mạc Nhiên không thích tôi? Tôi rất thích Mạc Nhiên. Thích đến điên rồi."


"Cậu chỉ đang nhầm lẫn tình thân thành tình yêu thôi. Thiếu niên, nghe lời, xuống khỏi người tôi sau đó uống một cốc sữa rồi đi ngủ."


Thiếu niên tóc trắng mỉm cười khiến khuôn mặt tinh sảo của hắn ngày càng trở nên mê người. Sau đó hắn đột nhiên cúi xuống cắn lên hầu kết của chàng trai. Cảm nhận được người trong lòng mình đang run lên Wittchen liền ngừng cắn mà chuyển sang liếm láp.


"Mạc Nhiên, không có gì khiến ngươi lưu tâm thật sao?"


Mạc Nhiên ngây người trước câu hỏi của thiếu niên. Nhưng giọng nói của hệ thống vang lên nhanh chóng chuyển dời sự chú ý của cậu.


[Kí chủ, nhắm mắt vào.]


Không suy nghĩ nhiều, cậu liền làm theo lời hệ thống. Ngay lập tức sức nặng đang đè lên cơ thể cậu biến mất. Mạc Nhiên tò mò mở mắt ra, thiếu niên vừa nãy còn hung hăng muốn cường bạo cậu giờ đã ngất trên mặt đất.


[Thiếu niên bị tê liệt do xung điện của hệ thống, ngài không cần quá lo lắng. Kí chủ rốt cuộc ngài đã làm gì?]


Mạc Nhiên thở dài một hơi rồi dìu thiếu niên lên giường.


"Chỉ là trêu chọc cậu nhóc tí thôi không biết chọc vào điểm G nào mà nhóc con đột nhiên động dục."


Chẳng lẽ thời kì phản nghịch của thiếu niên đã đến?


------------------------------------


* Slow waltz: 


https://www.youtube.com/watch?v=zqQTxjyH7B4


** Viennese waltz:


https://www.youtube.com/watch?v=WUOhwz8VrV0


***Tango:


https://www.youtube.com/watch?v=kdhTodxH7Gw

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK