• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Khụ, trước khi nhiệm vụ đầu tiên xuất hiện, mọi người giới thiệu qua về bản thân đi." – Người vừa lên tiếng là chị đại tóc dài ngồi bên cạnh Mạc Nhiên. Trông cô có vẻ nhiều kinh nghiệm không giống một người mới chơi.


"Để tôi trước. Tôi là Tống Diệu Ân trước đây là sinh viên đại học, thích cosplay. Tôi không tính là dân chơi lâu nhưng cũng không hẳn là gà mờ."


Mạc Nhiên có chút bất ngờ nhìn về phía cô gái xinh đẹp buộc tóc hai bên. Không ngờ tại thế giới này cậu lại bắt gặp 2 người quen. Tống Diệu Ân cũng nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình, cô hơi nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng.


"Em... em... là Lưu Vy năm nay chuẩn bị thi đại học." – Thiếu nữ ngồi bên cạnh Tống Diệu Ân nhút nhát lên tiếng. – "Đây là lần đầu tiên em tham gia thế giới X hơn nữa em... em còn rất sợ ma. Vậy nên... vậy nên xin mọi người đừng bỏ lại em!"


"Em an tâm. Hiện tại chúng ta đang chơi tổ đội chắc chắn chúng ta sẽ không bỏ lại bất kì ai." – Người thanh niên ngồi đối diện Lưu Vy mỉm cười dịu dàng. Cả người anh đều toát lên vẻ học thức của một nhà giáo. – "Tôi là Ân Cửu hiện tại là giáo viên. Tôi hi vọng các em không vì sự khốc liệt của trò chơi mà đánh mất đi những phẩm chất đạo đức của con người."


"Anh là Ân Cửu?" – Vu Đồng kinh ngạc kêu lên.


"Cậu là..."


"Tôi là Vu Đồng. Chắc anh không biết tôi đâu nhưng tôi biết rất rõ về anh. Anh nằm trong top đại thần nổi tiếng hơn nữa còn đối xử rất tốt với mọi người."


"Cái gì mà đại thần cơ chứ, tôi cũng chỉ là người bình thường như các cậu thôi." – Ân Cửu xấu hổ mà gãi sống mũi. – "Nếu nói đến đại thần thì phải kể đến Đỗ Gia Mộc. Phải không, Đỗ đại thần?"


Anh mỉm cười quay sang người bên cạnh. Đỗ Gia Mộc mà anh nói đến là một người thanh niên cao lớn, trên sống mũi dán một cái băng cá nhân, cả người đều tỏa ra vẻ khó gần tựa như hung thần hắc ám. Hắn lườm Ân Cửu một cái sau đó tiếp tục giữ im lặng.


"Anh vẫn kiêu căng như xưa." – Chị đại ngực bự khẽ cười sau đó cô hất mái tóc dài của mình ra sau rồi lên tiếng. – "Tôi là Dư Kiều Kiều. Trước đây là người mẫu nhưng hiện tại chỉ là một người chơi có kinh nghiệm trong đây. Ân Cửu, Gia Mộc, chúng ta đã gặp nhau tại hai thế giới X. Chắc hai người không quên mỹ nhân như tôi đâu nhỉ?"


"Tôi vẫn nhớ cô vì nhiệm vụ mà suýt nữa giết tôi." – Ân Cửu gật đầu thay cho lời chào. Từ đầu đến cuối trong mắt anh không biểu hiện bất cứ hận thù nào.


"Hừ không biết." – Đỗ Gia Mộc hừ lạnh quay mặt đi.


"Tiếp theo đến lượt tôi. Tôi là Mạc Nhiên chỉ mới trải qua một thế giới X nên bản thân tôi cũng không có gì đặc biệt. Hy vọng được những người chơi có kinh nghiệm chiếu cố." - Mạc Nhiên mỉm cười đầy lễ độ. Dù sao cậu cũng là người mới nên chủ động một chút. 


"Mạc Nhiên? Sao tôi cảm thấy cậu có chút quen quen vậy." – Tống Diệu Ân đột nhiên lên tiếng. Cô nhìn chằm chằm Mạc Nhiên từ trên xuống dưới một lượt như muốn lột mất một tầng da cậu.


Nụ cười trên môi Mạc Nhiên trở nên cứng đờ. Cậu chợt nhớ ra... Tại thế giới cậu gặp Diệu Ân, cậu giả gái.


"Ha ha sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ? Chắc cô nhận nhầm tôi với ai đó rồi ha ha..."


Mạc người chơi cười đầy lấp liếm, ánh mắt không ngừng co giật mà ra hiệu cho Vu Đồng. Vu Đồng ngây người một lúc rồi à lên vội giúp cậu giải vây.


"Dù sao chúng ta đang ở trong "Trò chơi" gặp npc giống người người ngoài đời có gì khác lạ đâu ha ha. Chắc cô vô tình thấy npc nào đó giống cậu ta thôi. Phải rồi, còn người anh em cuối cùng, cậu tên là gì?"


Nghe Vu Đồng nói Mạc Nhiên mới nhận ra ngoài chị gái xinh đẹp ngực bự ngồi bên phải còn có một đại ca đẹp trai ngồi bên trái. Mạc Nhiên đoán ở thế giới thật người này có thể là một người mẫu hoặc một diễn viên nào đó. Với cái vẻ đẹp này hắn chắc chắn dư sức lôi về một đám fans hâm mộ.


Người thanh niên đẹp như tranh hơi ngẩng đầu lên. Gương mặt đẹp đẽ chính thức bại lộ trước mắt mọi người. Trong không gian im ắng như bị ngưng đọng bởi người thanh niên, Mạc Nhiên còn có thể nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt cùng tiếng hít sâu của chị đại Dư Kiều Kiều.


"Vạn Phong." – Hắn thờ ơ mà lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.


"Wow! Mộc Mộc, cậu ta còn quyến rũ hơn cả cậu nữa." – Dư Kiều Kiều khẽ than thở một tiếng ánh mắt vẫn không dứt được khỏi sườn mặt tinh xảo kia.


"Mộc Mộc là cái mẹ gì? Hắn quyến rũ hay quyến luyến gì thì kệ hắn! Đâu liên quan đến tôi!" – Đỗ Gia Mộc khó chịu lên tiếng. Dù hắn không quan tâm lắm đến vẻ bề ngoài của mình nhưng bị so sánh với người khác cũng khiến hắn khó chịu đến đen mặt.


Cũng chỉ có cái mã mà thôi. Thế giới này là thế giới kinh dị cũng không phải show diễn thời trang. Hắn muốn xem tên này làm sao có thể sống sót tại thế giới này!


"Được rồi Kiều Kiều cô đừng trêu chọc Gia Mộc nữa. Chúng ta hiện tại là một nhóm vì vậy mọi người cố gắng hòa thuận với nhau cùng nhau sống sót qua thế giới này." – Cuối cùng vẫn là Ân Cửu tốt bụng lên tiếng giải hòa.


"Cùng nhau sống sót sao? Ha ha..." – Trong bóng đêm vang lên một tiếng cười ghê rợn.


Lưu Vy sợ hãi mà nép vào người Tống Diệu Ân, những người khác cũng dần trở nên cảnh giác mà nhìn về nơi phát ra tiếng người. Tại nơi ấy, một bàn tay vươn ra xé rách màn đêm mà xuất hiện trước mặt tất cả. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm, tóc dài được buộc gọn gàng sau gáy, tay đeo găng tay trắng giống như những người quản gia phục vụ cho quý tộc ngày xưa. Hắn cúi gập người làm động tác chào đầy tiêu chuẩn sau đó nâng đôi mắt hí thẳng tắp như đường chỉ lên nhìn một lượt.


"Tôi là người do "Trò chơi" cử đến để phổ biến luật cho mọi người. Mọi người có thể gọi tôi là quản gia." – Vị quản gia cong mắt cười với mọi người. Tuy nhiên đáp lại sự niểm nở của hắn vẫn là những ánh mắt cảnh giác.


"Luật chơi? Chẳng phải chúng tôi đã được hệ thống phổ biến rồi sao?" – Vu Đồng khó hiểu mà lên tiếng.


"Các bạn hãy mở bảng điện tử của bản thân ra. Mọi người sẽ thấy vật phẩm hỗ trợ của bản thân đang ở trạng thái cooldown."


"Như vậy là sao?"


"Bởi vì chúng ta vẫn chưa đến nơi "Trò chơi" khoanh vùng. Nhiệm vụ của các bạn chính là thoát ra khỏi nơi này để đến nơi đó."


"Vậy chúng ta mau đi thôi." – Lưu Vy nhanh chân mà đứng dậy. Ngồi trong căn phòng này luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng vì vậy khi nghe tin có thể rời khỏi đây cô hận không thể lắp thêm động cơ máy vào chân mà bỏ chạy.


"Tuy nhiên... các bạn vẫn phải làm một số nhiệm vụ mà "Trò chơi" đưa ra."


Hắn vừa dứt lời, trên bảng điện tử của tất cả đồng loạt xuất hiện nhiệm vụ "trò chơi".


[Nhiệm vụ "trò chơi" thứ nhất: Bạn luôn thích gìn giữ mối quan hệ của bản thân? {thẻ đỏ}


Nhiệm vụ "trò chơi" thứ hai: Mười hai giờ đêm nay bạn nổi hứng chơi cầu cơ? {thẻ đỏ}]


"Gìn giữ mối quan hệ là sao?" – Tống Diệu Ân khó hiểu mà nhìn bảng điện tử. – "Chúng ta đều mới quen nhau làm gì có quan hệ gì chứ?"


"Tôi nghĩ thứ "Trò chơi" muốn nói tới là nguyên chủ của chúng ta. Mọi người có nhận ra rằng chúng ta xuyên vào nguyên chủ nhưng lại không có chút kí ức nào của nguyên chủ không?" – Dư Kiều Kiều trầm tư mà nhìn bàn cầu cơ trước mặt. – "Là do "Trò chơi" muốn tăng độ khó nên đã phong tỏa kí ức hay do quá hoảng loạn mà dẫn đến mất trí nhớ tạm thời?"


"Chúng ta vẫn có cách để phân định các mối quan hệ mà." – Mạc Nhiên im lặng nãy giờ chợt mở miệng. – "Ví dụ như Vu Đồng và Tống Diệu Ân có mối quan hệ là người yêu. Chị Kiều Kiều cùng Lưu Vy là bạn thân với nhau."


"Sao cậu lại nói như vậy?" – Tống Diệu Ân kinh ngạc mà thốt lên.


"Ngón áp út cả đều đeo nhẫn bạc nên tôi đoán cả có mối quan hệ vợ chồng hoặc người yêu. Tiếp theo trên bàn của cô có hai chiếc điện thoại có thể cô là người có tính kiểm soát rất cao đối với người yêu của mình. Về phía chị Kiều Kiều và Lưu Vy, tôi đoán họ là bạn thân vì móng tay họ làm đều giống nhau hơn nữa trang phục của cả là một dạng đồ đôi bạn thân. Quản gia, tôi nói vậy có đúng không?"


"Cậu nói hoàn toàn đúng." – Quản gia cong môi gật đầu.


"Không ngờ newbie này cũng có tài đấy chứ. Mà nhìn kĩ..." – Dư Kiều Kiều hơi rũ mắt bờ môi đỏ khép hờ đầy quyến rũ. Cô dùng một tay nâng má Mạc Nhiên lên, hơi cúi đầu như muốn hôn lấy cậu. – "Cậu cũng đẹp trai đó chứ."


Tuy nhiên cô chưa kịp làm gì chàng trai tóc đen, người ngồi bên cạnh cậu đã nhanh tay kéo Mạc Nhiên về phía mình. Vạn Phong dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn chằm chằm Dư Kiều Kiều khiến cô nhịn không được hơi co con ngươi lại.


Không khí trong phòng rơi vào trạng thái căng thẳng. Đúng lúc ấy Lưu Vy chợt a lên một tiếng lôi kéo sự chú ý của tất cả. Mọi người liền tò mò mà nhìn về phía cô.


"Em... em hiểu rồi." – Lưu Vy đỏ mặt mà chìa điện thoại mình ra. – "Anh Mạc Nhiên cùng anh Vạn Phong là... là một đôi."


Trong điện thoại của Lưu Vy là một hai người thanh niên đang hôn nhau và đó không ai khác chính là Mạc Nhiên cùng gã đẹp trai lạnh lùng Vạn Phong.


Mạc Nhiên: ...


Vu Đồng: Khụ...


Đừng che miệng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế chứ anh trai. Em biết thừa anh đang cười thầm trong bụng rồi.


Mạc Nhiên bất lực mà lườm người đối diện một cái. Dù sao cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần hết rồi. Trải qua mấy thế giới bị thông cúc không làm tốt biện pháp ứng phó thì cậu thật sự là một tên thiểu năng. May mắn thế giới này cậu chỉ cần giả gay là được cũng không thật sự cùng người ta xxx.


"Xem ra tôi không thể đụng vào hai anh chàng đẹp trai này rồi." – Dư Kiểu Kiều bĩu môi đầy tiếc nuối nhưng ngay sau đó cô liền lấy lại tinh thần mà quay sang tiếp tục tán tỉnh Đỗ Gia Mộc. – "Mộc Mộc, cậu mau xem có bằng chứng nào thể hiện hai chúng ta là tình nhân không?"


"Nằm mơ." – Đỗ Gia Mộc liếc nhìn người phụ nữ kia một cách đầy khinh bỉ nhưng rồi hắn vẫn mở balo của bản thân để tìm tòi. Một lúc sau hắn lôi ra một bức thư đã bị vò nát.


"Thư tình sao?" – chị đại ngực bự tò mò mà cầm lấy. – "Là gửi cho Tống Diệu Ân. Ha ha không ngờ Mộc Mộc nhà tôi cũng có lúc thầm thương trộm nhớ người khác. Đáng tiếc người đó không phải là tôi."


Dư Kiều Kiều phì cười mà lắc lắc tờ giấy màu hồng trước mặt Đỗ Gia Mộc:


"Tống Diệu Ân có bồ rồi. Mộc Mộc cậu có thể suy xét làm tôi. Nếu không chúng ta giữ quan hệ bạn tình cũng được."


"Chỉ là giả vờ thôi!" – Người thanh niên tức giận mà giật lại lá thư. – "Thay vì tiếp tục trêu chọc tôi, cô nên xem xét xem bản thân có làm Tuesday của ai không đi."


"Khụ... chị Kiều Kiều, em nghĩ chúng ta có mối quan hệ với nhau đấy." – Vu Đồng xấu hổ mà đưa ra một tấm ảnh cũ.


Đó là một cặp tình nhân đang khoác vai nhau, tình cảm đầy nồng nhiệt. Dựa vào màu sắc mọi người cũng đoán được bức ảnh này đã chụp từ rất lâu rồi nhưng lại được chủ nhân của nó bảo quản vô cùng tốt.


"Chị Kiều Kiều cùng anh Vu Đồng là người yêu cũ sao." – Lưu Vy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. – "Hơn nữa còn là mối tình khó quên."


"Chà thật ghen tị biết bao, được hai mỹ nữ yêu thích. Vu Đồng, anh thật tốt phước."


Mạc Nhiên chống cằm không quên chọc ngoáy bạn cũ vài câu. Tất nhiên ngay sau đó cậu bị Vu Đồng không chút lưu tình dùng chân đá một cái.


"Vậy là còn tôi thôi nhỉ. Mạc Nhiên, dựa theo tin nhắn trong máy của tôi, tôi và cậu là anh em cùng mẹ khác cha. Tuy nhiên mối quan hệ của chúng ta lại khá thân mật như anh em một nhà." – Ân Cửu vui vẻ mà hướng Mạc Nhiên cười một cái. Hắn rất thích người thanh niên tên Mạc Nhiên này. Có thể thấy cậu ta là một người có chí hướng học tập và đạo đức tốt. – "Hy vọng chúng ta sẽ xem nhau như anh em một nhà thay vì coi đó là diễn kịch."


"Tất nhiên rồi, Ân ca."


"Để tôi tổng hợp lại nhé. Tống Diệu Ân cùng Vu Đồng là người yêu. Tôi cùng Vu Đồng lại là người yêu cũ. Mộc Mộc lại thầm thương trộm nhớ Tống Diệu Ân. Em gái Lưu Vy lại là bạn thân của tôi. Hai chàng trai đẹp trai Mạc Nhiên và Vạn Phong lại là người yêu với nhau. Cuối cùng Ân Cửu là anh trai của Mạc Nhiên. Để tôi đoán nào, cặp tình nhân Tống Diệu Ân và Vu Đồng quyết định đi chơi một chuyến không ngờ Vu Đồng lại rủ tình cũ của mình đi cùng và tình cũ ngây thơ không biết nên dẫn theo cả bạn thân Lưu Vy. Lưu Vy lo lắng vì ở đây toàn người lạ nên dẫn theo cặp bạn thân đồng tính của mình. Ân Cửu lo lắng cho em trai nên cũng chạy theo. Ối chà, có vẻ rắc rối nhỉ."


Dư Kiểu Kiều cảm thán mà nhìn tớ giấy bị mình bôi vẽ lằng nhằng lên.


"Dù sao đây là do tôi suy đoán thôi. Mọi người cũng đừng xem là thật."


"Có mình cô nghĩ là thật thôi!" – Đỗ Gia Mộc hừ lạnh sau đó quay sang quản gia vẫn đứng cười nãy giờ. – "Mắt hí, chúng ta chỉ cần gìn giữ mối quan hệ như vậy thôi đúng không? Không cần cắm sừng nhau là được chứ gì!"


"Gọi người khác là mắt hí là một hành động không lịch sự chút nào đâu thưa quý ngài." – Quản gia tủm tỉm cười chỉnh lại lời nói của người thanh niên. – "Việc duy trì các mối quan hệ của bản thân là điều bắt buộc. Tuy nhiên... Các ngài có nhìn thấy điện thoại trên tay của mình không? Đó sẽ là công cụ định hướng mọi người nên duy trì mối quan hệ như thế nào. Mọi người sẽ không thể sử dụng điện thoại nhưng mỗi khi qua 0 giờ, trong điện thoại sẽ tự động xuất hiện vài tin nhắn."


"Ý ngươi là tin nhắn đó do chúng ta viết ra."


"Chính xác. Nói một cách dễ hiểu, sau 0 giờ trên điện thoại của người chơi Dư Kiều Kiều xuất hiện tin nhắn của cô với bạn mình rằng cô rất ghét Tống Diệu Ân thì người chơi bắt buộc phải gây hấn với Tống Diệu Ân hoặc không đi làm nhiệm vụ với cô ấy. Cho dù trong tin nhắn có viết rằng Dư Kiều Kiều lập kế hoạch giết Tống Diệu Ân thì cô cũng phải làm hoàn toàn theo chỉ thị. Tất nhiên nếu người chơi không có bạn để giãi bày chúng ta có một công cụ định hướng thứ hai là nhật ký của họ."


Mạc Nhiên trầm tư mà nhìn ánh nến chập chờn trên giá. Đây tựa như một vở kịch nhỏ và người chơi chính là những diễn viên. Họ được đưa ra một kịch bản rất mơ hồ có thể tự do biến tấu nhưng bằng một cách nào đó vở kịch vẫn sẽ đi theo đúng hướng mà "Trò chơi" định ra.


Quả nhiên thế giới X toàn đại thần có khác, cấp độ cũng kinh khủng hơn hẳn.


Không để mọi người kịp tiêu hóa hết một đống quy luật được đặt ra, chuông đồng hồ điểm báo 12 giờ đột nhiên vang lên. Nụ cười trên môi vị quản gia càng trở nên sâu hơn thậm chí đã có xu hướng ngoác rộng đến mang tai.


"Đã đến giờ cầu cơ rồi. Hy vọng đến khi nơi tập kết tôi có thể nhìn thấy đầy đủ 8 người."


Sau đó hắn dần dần lùi bước vào trong bóng tối. Đi được vài bước hắn đột nhiên dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng với cả tám người nhưng cái cổ của hắn không ngừng kêu răng rắc sau đó quay 360 độ hoàn toàn đối mắt với mọi người. Lưu Vỵ bị dọa sợ đến bật khóc, ngay cả Tống Diệu Ân cũng bị làm cho xanh mặt. Mạc Nhiên còn mải đánh giá về vị quản gia này liền bị hành động đột ngột của hắn làm cho giật mình. Cậu theo bản năng mà lùi lại nhưng nhận ra bản thân đang ngồi trên ghế liến suýt nữa té ngửa. May mắn Vạn Phong nhanh tay giữ cậu lại.


"Không sao chứ?" – Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.


"Không sao, không sao, cảm ơn anh." – Mạc Nhiên xấu hổ mà xua xua tay. Xem ra người anh em Vạn Phong này chỉ kiệm lời thôi chứ tính tình có thể xem là khá tốt bụng.


"Tên quản gia chết tiệt! Ngươi đang làm cái trò gì vậy?" – Sau khi hồi phục tinh thần, Đỗ Gia Mộc nghiến răng nghiến lợi mà mắng chửi người đàn ông mắt hí đứng trong bóng tối kia.


Vị quản gia của "Trò chơi" vẫn duy trì tư thế quay lưng nhưng lại chìa mặt ra với mọi người. Hắn cười đầy bí ẩn cũng không trả lời câu hỏi của Đỗ Gia Mộc mà chỉ buông ra một lời nhắc nhở:


"Tôi rất thích các bạn vì vậy tôi sẽ để lại một gợi ý nho nhỏ. 3 giờ là khoảng thời gian tốt nhất để rời khỏi đây."


Sau đó cổ của

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK