• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mọi người sao vậy?" – Mạc Nhiên đứng đậy ngạc nhiên nhìn mọi người. – "Tôi trở thành thiểu số có nghĩa tôi là người phải đi. Tại sao khuôn mặt mọi người trông còn khổ sở hơn tôi vậy?"


"Bởi vì..." – Tống Diệu Ân lúng túng không biết nói thế nào.


"Bởi vì thẻ nhiệm vụ "trò chơi" của các người là thẻ đỏ phải không?"


"Sao cô biết?" – Không chỉ mình Tống Diệu Ân, mọi người xung quanh quanh cô đều đồng thanh lên tiếng.


"Mọi người... Cũng là thẻ đỏ sao?"


Cô kinh ngạc nhìn xung quanh. Mạc Nhiên nhìn vẻ mặt lơ ngơ của tất cả liền phì cười.


"Có gì đáng buồn cười cơ chứ?" – Hứa Ngôn Hiên bực dọc nhìn kẻ chiến thắng đang cười như được mùa kia.


"Tất cả mọi người đều bị "Trò chơi" dắt mũi. Nhớ câu nói của gã hề sau khi mọi người đọc xong nhiệm vụ không?" – Cậu cong môi cười bước lại gần tên hề đang đứng nghiêm chỉnh ở cửa. – "Hắn nói nhiệm vụ "trò chơi" của chúng ta đều là thẻ đen. Nhưng mọi người lại thấy trên màn hình của mình là thẻ đỏ sau đó "Trò chơi" lại đưa ra nhiệm vụ cá nhân thứ 4 [Bạn nhận ra mình khác biệt với mọi người?]. Vì vậy nên mọi người đều nghĩ chỉ có mình là đặc biệt, chỉ có mình là thẻ đỏ."


[Đúng vậy, nhiệm vụ "trò chơi" của mọi người là thẻ đỏ.]


Trước sự vạch trần của Mạc Nhiên, gã hề thoải mái thừa nhận.


"Nhưng cô biết từ bao giờ? Cô tính kế mọi người chọn thẻ đỏ sao?" – Tống Diệu Ân không phục nhìn Mạc Nhiên.


"Kể từ khi cô gọi cho tôi, tôi đã biết rồi." – Mạc Nhiên thích thú nhìn gương mặt cô gái từ tức giận chuyển sang kinh ngạc. – "Theo như kế hoạch của cô, cô sẽ lừa mọi người chọn thẻ đen sau đó bản thân ung dung chọn thẻ đỏ phải không? Nhưng cô lại không ngờ mọi người cũng là thẻ đỏ giống cô. Vì vậy tôi nảy ra một kế hoạch thú vị."


Cậu đưa mắt nhìn sang Vu Đồng. Hắn liền gật đầu với cậu.


"Tôi để Vu Đồng vờ đổi ý định muốn bình chọn thẻ đen lúc này thẻ đen sẽ là đa số thẻ đỏ sẽ là thiểu số. Điều đáng ngạc nhiên, dù biết bản thân là thiểu số nhưng bên thẻ đỏ có vẻ bình tĩnh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Ngược lại Bạch Giai Yên bên thẻ đen lại có vẻ căng thẳng, thậm chí có phần quá kích động.Hứa Ngôn Hiên và Tô Nhã bên thẻ đỏ sẽ an tâm rằng thẻ đỏ là phe thiểu số nên tôi dần chuyển sự chú ý sang phe thẻ đen. Tôi biết Dương Phong dù gì cũng sẽ chọn thẻ đỏ..."


"Vì sao cô biết hắn sẽ chọn thẻ đỏ. Hắn là thẻ đen dù hắn có đi hay ở lại cũng không thiệt thòi quá nhiều như bên thẻ đỏ." – Hứa Ngôn Hiên liền cắt ngang lời nói của Mạc Nhiên. – "Hiện tại chỉ có mình Vu Đồng sang bên thẻ đen. Tỉ số là đen 5 phiếu đỏ 3 phiếu. Nếu hắn chọn thẻ đỏ cũng chỉ làm cân bằng tỉ số."


"Hắn nhất định sẽ chọn thẻ đỏ. Bởi vì cũng giống như Tống Diệu Ân, hắn nói dối thẻ của mình. Thẻ nhiệm vụ cá nhân của hắn là thẻ đỏ."


"Cái gì?!"


"Đúng vậy." – Dương Phong cúi đầu thừa nhận. – "Tôi thấy bên thẻ đen quá ít liền nói dối mọi người để mọi người chọn thẻ đen nhiều hơn. Khi đó tôi sẽ âm thầm chọn thẻ đỏ."


"Người tiếp theo tôi hướng tới là Bạch Giai Yên. Vì vật phẩm hỗ trợ của em ấy không còn nhiều nên tôi chắc chắn Bạch Giai Yên sẽ không liều lĩnh chọn đi tìm tài liệu. Nếu như nhiệm vụ thất bại em chắc chắn sẽ không còn gì để mất. Đánh vào tâm lý ấy tôi liền đến gặp Tống Diệu Ân, tôi cố tình để Bạch Giai Yên nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và cô ấy. Khi biết tôi sẽ sang phe thẻ đen tỉ số đen đỏ sẽ chuyển thành 6 : 2. Bạch Giai Yên nghĩ rằng cho dù em ấy chọn thẻ đỏ thì thẻ đỏ vẫn sẽ là thiểu số nên yên tâm với lựa chọn của mình. Kết quả chúng ta có 2 đen và 6 đỏ."


Mạc Nhiên vừa dứt lời Bạch Giai Yên liền ôm mặt khóc nức nở. Tống Diệu Ân sau một hồi sốc toàn tập liền chạy đến túm lấy tay cậu:


"Mạc Nhiên... Cầu xin cô! Nếu cô làm như vậy tôi sẽ thua mất. Hu hu số vật phẩm hỗ trợ tôi khó khăn lắm mới kiếm được không thể bị mất dễ dàng như vậy được. Hu hu cầu xin cô, Mạc Nhiên."


"Đúng vậy, Mạc tiểu thư làm ơn cứu tôi!" – Hứa Ngôn Hiên liền bắt chước Tống Diệu Ân, quỳ xuống trước mặt cậu dập đầu.


Vật phẩm hỗ trợ là một thứ rất quan trọng. Nó sẽ giúp người chơi vượt qua được các thế giới sau. Nếu mất tất cả vật phẩm hỗ trợ, người chơi sẽ chẳng khác nào một tay gà mờ mới vào game trong khi đó mức độ khó của mỗi thế giới sẽ càng ngày càng tăng. Chính vì lí do đó Tống Diệu Ân ép buộc phải lừa mọi người chọn thẻ đen và cô chọn thẻ đỏ. Vì nếu cô bình chọn thẻ đen đồng nghĩa với việc đi sai thiết lập cá nhân và bị trừ một nửa vật phẩm. Với một người trải qua 2 thế giới X có rất nhiều vật phẩm hỗ trợ như cô, một nửa là quá nhiều.


Tuy nhiên trước sự khẩn cầu của hai người Mạc Nhiên chỉ lạnh băng nhìn họ:


"Chuyện này tôi không thể quyết định được. Các người bình chọn thế nào thì phải tuân theo kết quả của nó. Phải không?"


[Cậu nói không sai.]


Tên hề không phủ nhận. Nghe hắn nói vậy gương mặt của tất cả đều trở nên tiều tụy.


"Các người chẳng phải nói trong "Trò chơi" không nên đối xử với ai quá tốt sao? Người tính kế người đó là chuyện đương nhiên." – Mạc Nhiên thở dài nhìn mọi người một lượt. Cậu biết nếu như Tống Diệu Ân không ra tay thiết lập kế hoạch thì Hứa Ngôn Hiên cũng sẽ làm. Bọn họ không thân cũng không quen gì nếu bị tính kế thì cũng là vì họ quá tin người.


Lần này không ai đáp lại Mạc Nhiên. Bọn họ biết không thể trách cứ bất kì ai vì vậy chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh. Nhưng ngay khi họ thất tha thất thiểu chuẩn bị rời khỏi phòng thì Mạc Nhiên đột nhiên mở miệng:


"Tuy nhiên ngoại trừ hành vi dắt mũi lúc nãy của "Trò chơi" mà tôi nói, chúng ta còn bị dắt mũi lần thứ hai. Mọi người nghĩ đa số và thiểu số mà nhiệm vụ "trò chơi" nói nằm trong mỗi phe nữ hoàng sao? Đừng quên nhiệm vụ được đăng lên bảng điện tử "trò chơi" nơi mà mọi người chơi đều nhận được giống nhau."


"Ý cậu là..." – Tống Diệu Ân kinh ngạc bịt miệng.


"Chúng ta còn có phe chính phủ nữa." – Mạc Nhiên khẽ cười đưa cho cô gái một cái khăn tay. – "Tôi có quen một người bên đó và biết được: nhiệm vụ cá nhân của họ là [Bạn lấy tài liệu mật về cho nữ hoàng] và nhiệm vụ "trò chơi" của bọn họ là thẻ đen tất nhiên đã bị "Trò chơi" dắt mũi thành thẻ đỏ. Có nghĩa nếu bên chúng ta là "đa số đi thiểu số ở lại" thì bên kia là "đa số ở lại thiểu số đi". Bên cạnh đó việc bọn họ cùng ghét một người trong nhóm đã trở thành một lợi thế cho chúng ta. Vu Đồng anh biết là ai không?"


"Lục Tào. Nên chú em chỉ cần chỉ cho phe chính phủ thấy sự thật về chiêu trò dắt mũi của "Trò chơi" và khiến họ đồng lòng lừa Lục Tào để hắn một mình là thiểu số." – Vu Đồng nhún vai thay cậu giải thích.


"Bingo! Tôi khiến phe chính phủ lựa chọn 7 đen và 1 đỏ. Hứa Ngôn Hiên anh nói xem chúng ta có 6 đỏ và 2 đen nếu cộng lại sẽ thành gì."


Hứa Ngôn Hiên im lặng một lúc rồi đáp lại cậu:


"9 đen và 7 đỏ. Đen là đa số, đỏ là thiểu số."


"Chính xác." – Mạc Nhiên vỗ tay tán thưởng trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả.


[Người chơi Mạc Nhiên nói không sai. Phe nữ hoàng là đa số đi. Mạc Nhiên sẽ cùng C đi làm nhiệm vụ. Phe chính phủ là thiểu số đi. Lục Tào sẽ đi làm nhiệm vụ.]


[Cuộc bình chọn đến đây là kết thúc. Tạm biệt mọi người.]


Gã hề cúi đầu trước Mạc Nhiên sau đó xoay người rời khỏi. Hắn đi chưa được bao lâu thì người của nữ hoàng bước vào thông báo Mạc Nhiên cùng C sẽ đi làm nhiệm vụ mật. Lúc này mọi người mới thoát khỏi trạng thái tượng đá của mình.


"Khoan đã Mạc Nhiên, không phải cô là thẻ đỏ sao?" – Tống Diệu Ân vội vã lên tiếng. – "Nếu cô đi sẽ vi phạm nhiệm vụ "trò chơi" thứ nhất."


"Tôi nói dối đấy." – Mạc Nhiên lè lưỡi. – "Nhiệm vụ cá nhân của tôi là thẻ đen. Tôi về đây. Mọi người chờ tin vui của tôi."


Sau đó cậu quay lưng rời khỏi phòng QK9. Đi chưa được vài bước thì đã có bước chân đuổi theo cậu.


"Mạc Nhiên, sao cậu đi nhanh vậy? Chúng ta bây giờ là cộng sự mà."


C vội vã chạy theo chàng trai tóc đen. Hắn cảm thấy bản thân thật tội nghiệp. Vì vài đồng tiền đi xe mà bán rẻ bản thân nghe theo sắp đặt của Mạc Nhiên. Hắn liếc nhìn chàng trai bên cạnh mình, từ khi ra khỏi phòng khóe môi cậu lẫn luôn giương cao.


"Cậu có vẻ rất vui?"


"Tất nhiên rồi. Vì tôi đã cho họ thấy ý nghĩa về nhân sinh về quan hệ nhân quả." – Mạc Nhiên đạm nhiên mỉm cười. Tuy nhiên trong lòng cậu lại không hề nghĩ như vậy. Mạc đại ma vương với cây đinh ba sung sướng mà cười thầm.


Dám coi ông đây là con gái à! Ông cho các ngươi nếm mùi tuyệt cmn vọng ha ha ha.


"Cậu thật sự là người tốt." – C cảm động cầm lấy tay Mạc Nhiên. – "Vì vậy cậu có thể cho tôi vay vài đồng để đi xe về không?"


Mạc Nhiên: ...


*****


Đến khi Vu Đồng rời khỏi QK9 mà đến tìm cậu, Mạc Nhiên đã ngủ được một giấc trong khoang thượng hạng. Hắn quần áo xộc xệch bước vào trong lại nhìn thấy Mạc Nhiên đang nhàn nhã ngủ liền hận không thể đấm vào mõm tên này vài cái.


"Trong lúc anh mày phải khô miệng giải thích đám người kia thì chú em lại nhàn nhã ngủ."


"Anh không thấy việc giải thích mọi việc sau đó ung dung bước đi rất ngầu lòi sao?" – Mạc Nhiên cười hì hì chạy lại đưa cho Vu Đồng một chén nước. – "Nào nào người anh em tốt bụng của em, uống nước nào. Mà phản ứng của mọi người thế nào?"


"Nhờ cái hành động make color của cậu mà khiến bọn họ nể phục đấy. Nếu không phải thiết lập của anh là tên ngốc anh cũng muốn một lầm thử làm Phong đại ca nắm trong tay mạch kinh tế ngầm."


"Đúng như dự đoán của em."


"Mà sao chú em cần phải làm vậy?" – Vu Đồng có chút khó hiểu nhìn Mạc Nhiên.


Đáp lại hắn chỉ là một nụ cười bí hiểm của Mạc Nhiên.


*****


Sáng hôm sau, Mạc Nhiên một mình đi đến trung tâm nghiên cứu tìm Vu Y Nhân. Lần này cậu có thẻ xác nhận thân phận của Vu Đồng nên có thể dễ dàng đi vào phòng thí nghiệm.


"Vu Y Nhân? Cậu có ở đây không?"


Mạc Nhiên khẽ gọi tuy nhiên đáp lại cậu chỉ là những tiếng rên rỉ khe khẽ.


"Đừng... nah... ah... Đừng... vào..."


"Cậu sao vậy?"


Lo sợ người này xảy ra chuyện, Mạc Nhiên vội vã xông vào. Nhưng khác với tưởng tượng cậu, Vu Y Nhân không bị thương hay gì hết. Cậu ta nằm dưới đất, cả người cuộn lại như con tôm không ngừng run rẩy. Khuôn mặt đỏ bừng mồ hôi theo hình dáng khuôn mặt mà lăn dài, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.


Đây là kỳ phát tình của Omega sao?


Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn đôi mắt mơ màng gần như mất đi tiêu cự của Vu Y Nhân. Dù bản thân không thể cảm nhận được pheromone nhưng cậu vẫn biết được tình cảnh trước mắt là thế nào.


"Cậu có thuốc ức chế không?" – Mạc Nhiên dù sao cũng là Alpha nên chỉ dám đứng ở khoảng cách xa mà hỏi người thanh niên. Thuốc ức chế mặc dù là thuốc cấm của Liên Minh vì nó có thể ngăn chặn thời kì phát tình của Omega lẫn biến đổi thể chất khiến Omega trở thành Beta hay Alpha. Nhưng cũng giống như ma túy mặc dù cấm những vẫn có những cơ sở ngầm bán nó.


"Ở... ở... trong ngăn kéo... ha...ha... bên trái..."


Ngay lập tức Mạc Nhiên vội vọt đến tủ đồ cá nhân cầm lấy một lọ nhỏ rồi tiến về phía Vu Y Nhân giúp cậu uống thuốc. Thuốc vừa trượt xuống cổ họng, đôi mắt của Vu Y Nhân cũng dần trở nên thanh tỉnh. Cậu có chút e dè mà nhìn Mạc Nhiên.


"Đừng lo tôi sẽ không nói chuyện cậu là Omega cho bất cứ ai." – Mạc Nhiên thật lòng trả lời. Đề phòng Vu Y Nhân không tin mình cậu tháo choker trên cổ xuống để lộ yết hầu của bản thân. – "Nếu cậu không tin vậy thì chúng ta hãy trao đổi bí mật cho nhau. Như cậu thấy tôi không phải con gái, tôi là nam."


"Cảm ơn anh rất nhiều Mạc Nhiên." – Vu Y Nhân buông xuống cảnh giác biết ơn nhìn Mạc Nhiên. – "Nếu chính phủ biết tôi là Omega cố tình sử dụng thuốc ức chế giả Beta chạy ra ngoài làm việc chắc chắn sẽ bị bọn họ ép kết hôn với một Alpha. Mà tôi chưa bao giờ muốn trở thành một kẻ bị lệ thuộc nằm dưới phục vụ cho Alpha."


"Tôi thích tư tưởng của cậu, chàng trai. Sau này cậu có vùng lên đấu tranh thì nhớ viết sách dễ hiểu một chút đừng mang tư tưởng quá triết học để con cháu đời sau đỡ khổ."


Dù không biết Mạc Nhiên đang nói gì nhưng Vu Y Nhân vẫn gật đầu đồng ý. Sau đó cậu mới chuyển sự chú ý về phía chàng trai tóc đen.


"Anh một mực muốn tôi tin tưởng anh như vậy chắc chắn có chuyện muốn nhờ tôi phải không? Như vậy cũng đúng. Dù sao tôi cũng không muốn mang nợ bất kì ai."


"Chính xác. Không giấu gì cậu, tôi là người của QK9."


"Đó chẳng phải là tổ chức nằm dưới quyền của nữ hoàng sao? Phải rồi QK9 mới được thành lập gần đây và sắp có một cuộc bầu chọn ra đội trưởng." – Vu Y Nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. – "Anh muốn thông qua siêu máy tính ở chỗ chúng tôi để thu thập thông tin sao?"


"Đây chỉ là yếu tố phụ thôi nếu tôi có gia huy của hoàng gia các người dù không tình nguyện vẫn sẽ phải tìm thông tin cho tôi. Chuyện tôi muốn nhờ cũng đơn giản thôi. Cậu giúp tôi tìm vài mẩu báo cũ là được."


------------------------------------------------------------


Chuyên mục giải thích:


[Bạn đưa tài liệu cho chính phủ?]


Nếu bạn là thẻ đỏ => Bạn phải đưa tài liệu cho chính phủ. Nhưng nhiệm vụ "trò chơi" 1 là [Bạn trung thành với nữ hoàng?] => Những người thẻ đỏ bắt buộc không được làm nhiệm vụ này nếu không sẽ vi phạm quy tắc của nhiệm vụ "trò chơi" 1.


Nếu bạn là thẻ đen => Bạn đưa tài liệu cho nữ hoàng.


[Đa số đi thiểu số ở lại.]


Thẻ đỏ: Đa số đi làm nhiệm vụ. 


Thẻ đen: Thiểu số đi làm nhiệm vụ.


Ban đầu tất cả đều nghĩ như vậy:



Nhưng là "Trò chơi" dắt mũi khiến người chơi nghĩ nhiệm vụ "trò chơi" của mình là thẻ đỏ và những người xung quanh là thẻ đen. Sự thật tất cả là thẻ đỏ => Đa số đi.


Tống Diệu Ân là thẻ đỏ nhưng nói dối là thẻ đen. 


Dương Phong là thẻ đỏ nhưng nói dối là thẻ đen. 


Mạc Nhiên là thẻ đen nhưng nói dối là thẻ đỏ.



Mục đích của Tống Diệu Ân là khiến cho mọi người chơi bên thẻ đỏ đều nghĩ có người đã chạy sang thẻ đen khiến cân bằng hai bên bị chênh lệch. Kết quả là mọi người đều chọn thẻ đen mình cô sẽ chọn thẻ đỏ. 



Kế hoạch Mạc Nhiên: 


Dùng Vu Đồng đánh lừa mọi người để hắn chạy sang bên thẻ đen => Đen 5 đỏ 3. 


Người bên phe đỏ sẽ yên tâm thở phào mà chọn thẻ đỏ. 


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK