Gió mơn man ấm áp, ánh nắng gay gắt, những học sinh được nghỉ hè nháo nhào lên, chỉ có đối tượng mà anh theo đuổi nửa năm nay, là vẫn lạnh lùng như vậy.
[Ồ.]
Lê Lạc nhìn tin nhắn trả lời ngắn gọn đến mức khiến người khác bực mình này, anh giận vô cùng, lạch cạch lạch cạch trả lời một tràng: [ "Ồ" là ý gì? Rốt cuộc là cậu có muốn tôi ở lại nghỉ hè với cậu không hả? Không muốn thì tôi về đó.]
[Tùy anh.]
Lê Lạc không bị say nắng, nhưng lại sắp bị Đoạn Minh Dương chọc cho tức đến ngất đi mất rồi.
Bạn bè đang cầm micro hát hăng say gào thét rách ruột gan để nâng tông lên cao, một bài hát tình ca động lòng người hát như ma khóc quỷ hờn, nghe vào khiến cho đầu anh muốn nổ tung, tâm trạng lại càng muốn bùng nổ hơn, ấn tạch một cái xuống nút chuyển bài.
Nhạc nền chợt tắt, giai điệu ngân nga được một nửa của chúng bạn kẹt lại trong họng, biểu cảm khá là buồn cười, trừng mắt nhìn: "Anh Lạc, em còn chưa hát xong mà?"
"Hát cái gì mà hát, khó nghe chết đi được, uống rượu với tôi."
Anh tự rót cho mình một ly, cũng không thèm để ý xem người bên cạnh có uống hay không, ngửa đầu uống cạn.
Mọi người trong phòng bao riêng nhìn mặt nhau, không dám nói tiếng nào, cậu nhìn tôi nhìn cậu, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía một người.
"Các cậu chơi đi, tôi mang cái tên nhóc làm mất hứng này ra ngoài uống."
Giang Lưu Thâm đứng dậy, đi đến trước mặt anh, bắt lấy cánh tay anh, cà lơ phất phơ mà nói: "Đi thôi, Lê thiếu gia."
Lê Lạc ngẩng đầu liếc hắn: "Đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, tốt hơn là để cậu ngồi buồn bực ở đây, khiến cho mọi người đều không được thoải mái."
Cũng chỉ có mình Giang Lưu Thâm là dám nói chuyện như vậy với anh.
Những người khác đều tưởng là giây tiếp theo anh sẽ đập bàn đứng dậy, nhưng Lê Lạc lại buông ly rượu xuống, thật sự ngoan ngoãn mà đứng dậy nói: "Ngại quá, bọn tôi đi trước vậy."
"Không sao không sao..." Mọi người vội vàng phất tay.
Leo lên xe của Giang Lưu Thâm, Lê Lạc ngồi lên ghế phụ ngồi nhắm mắt lại, khẽ cau mày, không nói gì cả, trên mặt viết mấy chữ "Tôi đang bực, đừng làm phiền tôi".
Nhưng mà Giang Lưu Thâm lại là một tên chẳng bao giờ xem sắc mặt anh mà hành sự: "Hiếm lắm tôi mới về trường gặp cậu một lần, cậu không nể mặt tôi đến thế à? Sao? Bởi vì tiền lời của nhà họ Lê nhiều hơn tôi mấy trăm triệu, nên Lê thiếu gia liền không đặt tiểu nhân vào trong mắt nữa à?"
Lê Lạc nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không chịu được, cười mắng: "Mẹ nó, tôi đang bực mình đây, đừng chọc tôi được không!"
"Chuyện gì mà có thể khiến cho Lê thiếu gia không tim không phổi thành như thế này nhỉ, để tôi đoán xem, ừm,... yêu đương rồi?"
Lê Lạc không tiếp lời, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, nhưng anh lại chợt phát hiện cảnh vật bên ngoài rất là quen thuộc.
"Cậu dẫn tôi đi đâu uống rượu vậy?"
Giang Lưu Thâm đã tìm được chỗ để xe, đang chầm chậm lái xe vào, đánh vô-lăng, đáp: "Đi uống rượu mà người trong lòng cậu bưng tới cho."
"... Sao cậu biết? Không phải là cậu vẫn luôn ở trong nước quay phim sao?"
"Ba cậu đã tìm tôi mấy lần rồi, bảo tôi khuyên nhủ cậu, nói là tên phục vụ mà cậu nhìn trúng chẳng phải là người chịu ngoan ngoãn sống qua ngày."
Giang Lưu Thâm dừng xe lại, mở dây an toàn ra, mở cửa xe, xuống xe trước, rồi đột nhiên quay đầu lại, cười một cách bí hiểm khó mà đoán được.
Lê Lạc thấy kì lạ: "Cậu cười cái gì?"
"A Lạc, khi nãy cậu, hình như là không có ý kiến gì với ba chữ "người trong lòng" nhỉ?"
Lê Lạc ngây ra.
Mang tai ẩn trong bóng đêm ửng hồng lên một cách nhàn nhạt khó mà phát hiện được, cửa xe bị đóng lại nặng nề, vang lên một tiếng "rầm".
"Cậu mới là đứa phiền nhất ấy!"
Nếu như Giang Lưu Thâm đã có ý nghĩ này, vậy thì cũng sẽ không có ý kiến gì với việc anh theo đuổi đàn ông cả, Lê Lạc liền không e dè gì nữa, trên con đường ngắn ngủi từ bãi đỗ xe đến quán bar, oanh oanh liệt liệt mà miêu tả lại quá trình gian khổ theo đuổi người ta trong nửa năm của mình, xong còn nói: "Tôi thấy chắc chắn là hắn có ý với tôi, chỉ là lạnh lùng quá, không dám nói thôi."
Giang Lưu Thâm ngẫm nghĩ: "Nếu như hai người các cậu chỉ thiếu một bước này nữa thôi, vậy thì không sao, anh đây lập tức đạp cậu một cái để cậu đến với hắn ngay."
Lê Lạc: "... Sao tôi cứ cảm thấy là cậu muốn hại tôi nhỉ?"
Giang Lưu Thâm: "Chúng ta là anh em nhiều năm như thế, sao tôi hại cậu được chứ? Cứ chờ mà xem, hôm nay anh đây nhất định sẽ chỉ cho cậu một tuyệt chiêu trong việc theo đuổi người khác."
Lê Lạc: "Ha ha, anh trai à, anh theo đuổi người khác rồi à?"
Giang Lưu Thâm: "Tuy là không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng lý luận cơ bản và kinh nghiệm luyện tập phong phú, thêm thiên phú trời sinh của tôi, không cần ai dạy cũng hiểu, chút chuyện nhỏ này mà làm khó được tôi à?"
Lê Lạc: "Được, vậy anh cứ thoải mái mà buông thả, bị đánh thì đừng có tìm đến em là được."
Hai người họ khoác vai khoác chân mà đùa qua giỡn lại mà bước vào trong quán, tốt xấu gì Giang Lưu Thâm cũng là diễn viên nổi tiếng, những bộ phim mà hắn diễn thường hay được đưa ra triển lãm ở nước ngoài, ở nước ngoài cũng khá là có tiếng. Sợ bị người khác nhận ra, dây vào những rắc rối không đáng có, nên dùng một cái kiếm râm lớn, che hết nửa gương mặt. Nhưng mà hai người họ dáng người cao ráo chân dài, khí chất xuất chúng, lại thêm cả người toàn đồ hàng hiệu và trang sức đắt tiền, vừa bước vào quán liền nhận được không ít ánh nhìn tò mò quan sát.
Lê Lạc đã coi như là khách quen của quán rồi, bình thường đều đến một mình, không ít người biết anh đang theo đuổi một phục vụ trong quán này, nhưng lần này lại thấy anh lần đầu tiên mang theo bạn nam đến, còn tưởng là anh tìm đối tượng khác rồi. Trong một góc của quán bar có vài tiếng huýt sáo không biết là phát ra từ miệng của ai, chúc mừng hò reo giúp cho anh.
"Quan hệ của cậu ở đây cũng không tệ nhỉ?" Giang Lưu Thâm khoác vai anh, "Được đó, trở thành tiểu thư quyền lực của giới gay rồi à?"
"Im miệng được không? Cậu không cần liêm sỉ nhưng tôi cần đó." Lê Lạc trợn trắng mắt, dẫn hắn đến quầy bar.
Người pha chế ngẩng đầu nhìn thấy Giang Lưu Thâm, mắt sáng lên, sau đó lại lộ ra vài phần nghi ngờ: "Anh chàng đẹp trai này... Hình như cậu có chút quen? Trước kia từng đến rồi sao?"
Giang Lưu Thâm khá là ung dung mà ngồi lên một cái ghế cao chân, không có chút không tự nhiên của trai thẳng khi lần đầu tiên tới quán bar cho gay gì cả, cười rạng rỡ quyến rũ.
"Có lẽ là đến trong giấc mơ của anh rồi đó."
Lê Lạc đấm một quyền lên ngực hắn: "Tôi sắp nôn rồi!"
Giang Lưu Thâm thuận thế bắt lấy nắm tay anh, nhướn đôi mày anh tuấn lên: "Được lắm nha, lén lút mang thai con của thằng nào sau lưng tôi?"
"Mẹ nó cậu muốn chết——"
Lê Lạc giãy ra khỏi tay hắn, vừa mới đi đấm một đấm thì khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang đi về phía quầy bar. Anh lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nắm tay đấm được một nửa liền lập tức mở ra, vươn tay vuốt vuốt quần áo cho Giang Lưu Thâm.
"Anh, anh xem quần áo của anh nhăn hết rồi kìa, ra ngoài chơi sao có thể ăn mặc lôi thôi như vậy chứ?"
Giang Lưu Thâm nhìn quần áo phẳng phiu của mình với ánh mắt rất kì lạ: "Cậu điên à?"
"Khụ khụ." Lê Lạc ho hai tiếng khá là mất tự nhiên, cố gắng đưa mắt với hắn.
Giang Lưu Thâm không hổ là tuyển thủ số một có năng lực lĩnh ngộ hạng nhất trời ban, hắn lập tức hiểu ngay, cúi đầu giả vờ như đang lướt điện thoại, ngón tay lướt màn hình, ra vẻ như là không hề quan tâm, nhưng thực ra đôi mắt dưới cặp kính râm vẫn luôn liếc nhìn phục vụ vừa mới đến quầy bar để lấy rượu.
Lê Lạc xoay người lại, nở một nụ cười quen thuộc với người đó: "Minh Dương, tối nay mấy giờ cậu tan làm?"
Động tác trên tay Đoạn Minh Dương nhanh nhẹn, đặt ly rượu trên quầy bar lên khay, hắn đang đợi người pha chế pha ly cuối cùng, ánh nhìn nhàn nhạt rơi trên cái ly thủy tinh trống rỗng, không đưa mắt nhìn anh lấy một giây nào cả.
"Hai giờ."
"Hả? Nghỉ hè rồi mà sao cậu vẫn làm việc khuya như vậy chứ?"
"Kiếm tiền."
Lê Lạc mấp máy miệng, muốn nói lại thôi, anh muốn nói "Tôi cho cậu tiền", nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, chỉ đành đổi một chủ đề khác: "Sao không về nước? Nghỉ hè lâu như thế, ở trong trường thì chán biết bao."
"Không có tiền."
Được rồi, lại quay về chỗ cũ.
Mùa hè là thời kỳ cao điểm, giá vé máy bay từ Anh về nước quả thực không hề rẻ, Đoạn Minh Dương còn đang gom tiền cho cuộc phẫu thuật đắt đỏ của mẹ hắn mấy tháng sau, nên nếu có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm thôi.
"Được rồi..." Lê Lạc rầu rĩ không được mấy giây, lại ngẩng đầu cười với hắn, "Vậy tôi cũng ở lại đây với cậu!"
"Tùy anh."
Đoạn Minh Dương vẫn nói hai chữ đó, lấy ly rượu cuối cùng đã pha chế xuong, đặt lên khay, rồi lại luồn lách vào dòng người phía dưới.
"..."
Giang Lưu Thâm cuối cùng cũng nhịn không được mà cười nắc nẻ thành tiếng: "Đây chính là cái mà cậu nói "chắc chắn là hắn có ý với tôi" đó hả?"
Sắc mặt Lê Lạc vô cùng khó coi: "Tâm trạng bây giờ của tôi rất không ổn, khuyên cậu ít nói lại."
"Ha ha ha, nếu như cậu thích vẻ bề ngoài của hắn, thì tôi đi tìm vài tên khác tầm đó cho cậu, tùy cậu chọn, bảo đảm nhiệt tình hơn hẳn hắn."
"Tôi thích hắn thôi." Giọng nói của Lê Lạc thấp xuống một chút, giống như là sợ người khác nghe thấy vậy, "Hắn khác."
"Khác chỗ nào?"
"Tôi cũng không biết... Chỉ là cảm thấy hắn rất đặc biệt."
Từ sau lần sinh nhật của Đoạn Minh Dương, anh mới bắt đầu thật sự để tâm mà đi quan sát đối tượng trước giờ anh chỉ định chơi đùa này.
Càng quan sát, thì lại càng thích.
Đoạn Minh Dương đặc biệt chỗ nào?
Không bằng nói là chỗ nào hắn cũng rất đặc biệt.
Bề ngoài vô cùng cao lớn anh tuấn, khí chất cao quý đặc biệt xuất chúng.
Thân thủ đánh nhau rất là giỏi, hormone đàn ông vô cùng nồng nàn.
Trong trường thì rất là cố gắng nỗ lực, ở trong quán bar lại rất chăm chỉ làm việc.
Đối với danh lợi và thế lực đều không quan tâm, đối với người nhà và bạn bè thì rất là tinh tế.
Tóm lại, khi Lê Lạc ý thức được là anh nhìn hắn điểm nào cũng vừa ý anh, đến cả lúc hắn im lặng ít nói cũng để lộ ra sự ngầu của hắn, anh liền biết là mình đã bị lún sâu vào, không còn thuốc nào chữa được nữa rồi.
Anh không ngốc, sự khác biệt giữa tò mò và rung động, anh vẫn phân biệt được rất rõ.
"Hắn sẽ bỏ hai ngàn bảng Anh để mua ví tiền mới cho tôi." Cuối cùng, Lê Lạc nói.
Giang Lưu Thâm bật cười: "Ví tiền hai ngàn bảng Anh? Bất kì ai bên cạnh cậu đều có thể mua cho cậu mà."
Lê Lạc lắc đầu: "Người có mấy trăm triệu mua cho tôi cái ví hai ngàn, và người có mấy ngàn mua cho tôi cái ví hai ngàn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau."
"Hắn chính là người như vậy, sẽ bỏ hết tất cả của mình ra để chịu trách nhiệm, cho dù là lỗi sai không phải do hắn."
"Tuy là hắn nhìn có vẻ khá là bạc tình, nhưng nếu như hắn thích một người, tôi thấy, hắn nhất định sẽ thích cả một đời, dùng hết tất cả mọi thứ của mình đi theo đuổi, cưng chiều, bảo vệ người đó."
"Tôi chỉ cần nghĩ đến chuyện tương lai hắn sẽ gặp một người như vậy, tôi liền không có cách nào kiềm chế được sự ghen ghét trong lòng mình..."
Lê Lạc ngây người nhìn đám người nhào nhào phía dưới, trong đôi mắt màu hổ phách ánh lên bóng người đang đi về phía anh, mỗi một bước của người đó đều như đang đi trên đầu quả tim anh, vang lên thình thịch, khiến cho nhịp đập của anh bất giác mà tăng lên.
Anh quay gương mặt hơi ửng hồng đi, ánh mắt dịu dàng và kiên định mà nhìn Giang Lưu Thâm:
"Tôi muốn trở thành người đó của hắn."