Trong đầu Lê Lạc thực ra đã nhảy ra tên một người ngay rồi.
Không thể nào... Ghen mà ghen đến mức này? Vậy có khác gì với những cặp đôi trong thời kì mặn nồng đâu chứ?
Nhưng mà hai người họ rõ ràng không phải là một cặp đôi mà...
Xe đã lái đến bên ngoài hội trường, đang xếp hàng đợi để chạy vào khu vực thảm đỏ, tiếng huyên náo của fan ở phía xa, khiến cho đầu óc vốn đã loạn như cào cào của Lê Lạc lại càng thêm rối ren, anh không nghĩ ra được chút đầu mối nào.
Đúng ngay lúc này, lại có điện thoại gọi đến.
Anh vừa nhìn thấy tên người gọi đến, liền bực bội mà nghe máy: "Chuyện gì, Giang thiếu gia?"
Giang Lưu Thâm: "Cậu đi thảm đỏ chưa?"
"Chưa, làm gì?"
"Tôi có chuyện nên đến trễ, giúp tôi chăm sóc bạn nhỏ nhà tôi."
Lê Lạc cạn lời: "Đại ca, thảm đỏ có bao nhiêu mét đâu? Thật sự xem bạn nhỏ nhà cậu là "bạn nhỏ" à? Tự cậu ấy đi được biết chưa?"
Giang Lưu Thâm nói năng hùng hồn: "Lỡ như mặt đất không bằng phẳng bị vấp thì sao? Lỡ như có fan nào nhiệt tình chạy đến ôm cậu ấy thì làm sao? Lỡ như——"
"Được được được, cậu đừng có mà lỡ như nữa, tôi đi, tôi đi!"
"Tôi đi cái gì? Sao tôi cứ có cảm giác là cậu đang mắng tôi nhỉ?"
Lê Lạc cũng thua: "Cậu thấy sao thì là vậy đi, không nói nữa, tôi sắp đến hội trường rồi... Ể?"
"Ể cái gì?"
"Người phía trước hình như là bạn nhỏ nhà cậu nha." Lê Lạc nhìn xuyên qua khung kính xe, xác nhận là mình không nhìn nhầm, "Bạn nhỏ hôm nay ăn mặc thật là quý phái thật là xinh đẹp nha, gương mặt nhỏ đó non đến mức... Chậc chậc, muốn hôn."
Giang Lưu Thâm giận dữ: "Cậu dám——"
Lê Lạc đã cúp điện thoại rồi, hiếm khi có thể thành công chọc ghẹo Giang Lưu Thâm như thế, anh đắc ý mà huýt sáo, mở cửa bước xuống xe.
Thoáng chốc, hàng trăm ống kính của giới truyền thông đều đồng loạt hướng về anh, ánh đèn nhấp nháy liên tục, khiến cho bầu trời buổi chiều tối sáng rực lên như ban ngày.
Lê Lạc bước lên thảm đỏ trong ánh sáng chói mắt đó, mắt anh lấp lánh nụ cười, phong độ phiên phiên mà vẫy tay chào fan và truyền thông bên ngoài rào chắn, khiến cho bên ngoài vang lên một trận hú hét.
Hôm nay anh không mặc tùy tiện thoải mái như những lần tham gia hoạt động trước, mà chọn một bộ đồ vest kẻ ca rô màu nâu đậm, vải dán sát vào người, vẽ ra bờ vai rộng và vòng eo thon, cổ áo cài một cái gài ngực kim cương giá trị không hề nhỏ, lập tức khiến cho bộ quần áo màu nâu đậm vốn dĩ hơn trầm ổn và có chút đơn điệu bừng sáng lên. Lại thêm mái tóc dài dùng dây lụa thắt lại thả bên vai, dung hợp hoàn hảo sự trầm ổn của quý tộc xưa và khí chất tiêu sái vào nhau.
Lê Lạc bỏ tay vào trong túi quần tạo hình, đứng trên thảm đỏ một lát, để fan và giới truyền thông chụp đủ hình rồi lập tức gọi Hạ Hy Ải vẫn còn chưa kịp xuống thảm đỏ ở phía trước, vẫy tay bước qua, khoác tay ôm lấy vai đối phương.
Hạ Hy Ải có chút ngây ngốc mà nhìn anh, dường như không hiểu được tại sao anh lại thân thiết với cậu đến thế. Chuyện này cũng lạ, hai người họ chỉ gặp có mấy lần, không tính là thân lắm mà.
"Hy Ải, lâu rồi không gặp." Lê Lạc thoải mái mà kề bên tai cậu nói chuyện trước mặt biết bao nhiêu ống kính, "Nghe nói cậu và Lưu Thâm quen nhau rồi, chúc mừng nha."
Gương mặt của Hạ Hy Ải nhanh chóng đỏ bừng lên, làn da vốn dĩ trắng đến mức hơi lạnh lùng lập tức sinh động hẳn lên.
"Cám ơn." Giọng thanh thuần như nước suối trong.
Quá ngây thơ dễ hiểu đi. Trong lòng Lê Lạc thầm nói, bạn nhỏ hiền lành trong trắng như thế này, lại còn đẹp, hát cũng hay, đúng là một hạt giống tốt hiếm có của giới giải trí mà, vừa mới nhú đầu lên thì đã bị tên lưu manh xấu xa Giang Lưu Thâm kia hái mất rồi.
Tạo nghiệp mà.
Lê Lạc không cần đoán cũng biết, những cư dân mạng đang xem trực tiếp sẽ truyền tải cảnh tượng này ra sao, nên anh cố ý khoác vai Hạ Hy Ải đi về phía trước, tiếp tục kề bên tai cậu nói: "Vị kia nhà cậu không yên tâm cậu nên cứ bắt tôi phải đến chăm sóc. Tôi cũng không phải là không đồng ý, chỉ là ghét cái thái độ như ông già của hắn mà thôi, dám sai bảo tôi à? Hừ, để xem tôi chỉnh hắn như thế nào."
Hạ Hy Ải lập tức hỏi: "Anh muốn chỉnh anh ấy như thế nào?"
Trong mắt tràn đầy sự cảnh giác, đó là sự lo lắng dành cho người mà mình yêu.
Lê Lạc ngây ra.
Tên Giang Lưu Thâm kia... thật là có chút khiến người khác ngưỡng mộ mà.
Đến khi nào thì mới có người đặt anh vào trong lòng như thế?
Đoạn Minh Dương là không trông mong được gì rồi, trừ vị hôn thê kia và mẹ hắn ra, trong lòng Đoạn Minh Dương chắc là chẳng còn ai khác nữa rồi.
Người ngoài lạnh trong nóng như Hạ Hy Ải thế này, trong tim chắc chắn là một hòn đá rỗng, Giang Lưu Thâm dùng tình yêu phá vỡ lớp vỏ ngoài cứng rắn, thì liền nhận được một bạn nhỏ mềm mại, thật tâm đối đãi hắn.
Còn trái tim của Đoạn Minh Dương là hòn đá.
Bất kể anh mang theo trái tim tràn đầy tình yêu tấn công thế nào, kết quả cũng chỉ là tự mình rách đầu chảy máu mà thôi.
Muốn dùng tay không tấc sắt mà tấn công một trái tim cứng như đá, khó còn hơn lên trời, rốt cuộc vị hôn thê kia là thần thánh phương nào vậy, lại có thể thu hút được một Đoạn Minh Dương như thế này? Thậm chí là ngay cả khi đã đá hắn rồi, còn có thể khiến cho hắn nhớ mãi không quên?
Có cơ hội thì nhất định phải đi bái kiến một chút, nhận làm thầy, cố gắng để trò hơn thầy mới được.
Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã đi đến cuối thảm đỏ, Lê Lạc buông tay, nở nụ cười, nói đáp án với Hạ Hy Ải: "Đã chỉnh hắn xong rồi."
Giang Lưu Thâm xem trực tiếp xong, chắc chắn là tức muốn nổ đom đóm, đó mới đúng là ghen thật sự, chứ không giống như tên biến thái có tính chiếm hữu cao nào đó, thuần túy chỉ là có suy nghĩ "thứ mà mình không cần thì người khác cũng đừng hòng có được" mà thôi.
Đưa Hạ Hy Ải rời khỏi thảm đỏ, bước vào phía trong, thì Lê Lạc tự cho là đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn, tiếp đó liền đi về phía phòng nghỉ của mình.
Vừa mới bước ra hai bước, đột nhiên sau lưng run lên, anh liền lập tức giật bắn mình, nhanh chóng mà nhìn về phía sau lưng——
Nhiều nhân viên đang bận rộn vận chuyển đồ để trang trí hội trường, người sắp xếp cầm bộ đàm phối hợp sắp xếp các nhiệm vụ, âm thanh hỗn loạn, có đến mấy người ôm bình hoa lớn, cành hoa lá cây xum xuê, che hết phần lớn tầm mắt.
Nhìn có vẻ mọi thứ đều bận rộn và bình thường, nhưng mà Lê Lạc cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Anh cau mày suy nghĩ cảm giác kì lạ này từ đâu đến, nhất thời quá mức nhập tâm, nên lúc đẩy cửa phòng nghỉ ra cũng không hề chú ý là bên trong còn có người khác. Đến lúc bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua gương thấy Đoạn Minh Dương đang ngồi trên cái ghế sau lưng mình, anh bị dọa đến mức xém chút vất điện thoại ra ngoài.
"Mẹ nó! Cậu không thể nói trước một tiếng à!"
Sắc mặt Đoạn Minh Dương u ám, lại thay một bộ đồ vest màu đen thuần nghiêm túc chững chạc. Kiểu dáng và màu sắc đại chúng nhất, trong số những khách nam đến dự tiệc, mười người thì cũng có bảy tám người mặc như vậy, nhưng mà mặc trên người hắn lại có vẻ cao quý nhất, khiến cho người khác bất giác mà cũng kính.
"Xin lỗi, không ngờ lá gan của anh Lê lại nhỏ như vậy."
Lê Lạc không vui: "Nói chuyện kiểu gì đó? Tôi không có dễ bị dọa đến thế, chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi."
"Ồ?"
Một chữ ngắn ngủi, nhưng giọng điệu lại chứa đầy sự mỉa mai và không tin tưởng.
Lê Lạc khóa cửa: "Vừa nãy ở bên ngoài, tôi cảm giác có người theo dõi tôi."
Anh ngồi xuống bên cạnh Đoạn Minh Dương, làm ra vẻ bí hiểm mà sáp lại: "Cậu nói xem, có khi nào là sát thủ do anh cậu sai đến giết tôi không? Có thể hạ độc trong cơm của tôi, cũng có thể là nấp trong một góc nào đó của hội trường, kề súng ngắm chờ tôi, lát nữa cậu mà thấy giữa trán tôi có chấm đỏ, nhớ là——"
"Đó là vệ sĩ do tôi phái đến."
"..."
"Mỗi tiếng một vạn tệ, ba người lần lượt giám sát hai mươi tư tiếng, sáng ngày hôm qua đã bắt đầu rồi."
"... Câu cuối cùng của cậu có phải là đang mỉa mai tôi không nhanh nhạy không?"
"Phải."
"..."
Đoạn Minh Dương liếc xéo anh: "Tôi mà giống như anh, thì ngày đầu tiên vào nhà họ Đoạn đã bị Đoạn Hưng Diệp giết chết rồi."
Lê Lạc tức giận trừng mắt, nhịn một hồi lâu, cũng chỉ nặn ra được một câu: "Cám ơn Giám đốc Đoạn bỏ tiền ra, không ngờ là cậu lại có thể vì tôi xài tiền như thế."
"Tiền mời vệ sĩ là trừ trong tiền thu nhập của anh."
Lê Lạc hoàn toàn bùng nổ: "Cái gì?! Cậu có bệnh à? Một ngày hai mươi bốn vạn? Một tháng bảy trăm hai mươi vạn tệ? Vậy tháng này tôi làm không công à, mau rút người đi cho tôi!"
"Dù sao thì anh Lê kiếm tiền dễ như trở bàn tay." Đoạn Minh Dương thong thả mà nói, "Quay một bộ phim nát, tạo chút tin đồn, ngàn vạn tệ liền vào túi rồi."
Lê Lạc ngẫm nghĩ, trong câu nói này hình như có chút chua, lập tức anh chuyện giận dữ thành nụ cười: "Hình như là Giám đốc Đoạn rất bất mãn với chuyện tôi tạo tin đồn? Ngài yên tâm, tôi không có phim giả tình thật đâu, không cần phải nhất thiết chuyển chỗ ngồi của Lưu Vũ Yên."
Anh vốn dĩ cũng chỉ muốn thăm dò, kết quả là Đoạn Minh Dương cũng thật sự không hề phủ nhận, hắn bất thình lình hỏi: "Vậy còn Hạ Hy Ải?"
"Hửm?"
"Tại sao lại đi trêu ghẹo cậu ta?" Đoạn Minh Dương hơi nghiêng đầu qua, môi hạ xuống, lộ ra chút nghiêm khắc và chỉ trích, "Giang Lưu Thâm đang đối phó Đoạn Hưng Diệp, anh bây giờ tốt nhất là nên tránh họ ra. Ngược lại anh lại nghênh ngang mà tiếp xúc với họ, là do anh thấy cuộc sống quá bình yên rồi hả?"
"Vì tên họ Giang đó dó." Lê Lạc không cần suy nghĩ, "Đến cả chuyện tôi nói chuyện với ai Giám đốc Đoạn cũng muốn quản? Quản hơi nhiều rồi đó."
Hai bờ môi của Đoạn Minh Dương mím lại thành một đường thẳng, một hồi lâu sau, hắn mới nói: "Anh trêu ghẹo cậu ta như vậy, sẽ chỉ khiến cho Giang Lưu Thâm càng cưng chiều cậu ta hơn thôi."
"Vậy thì sao chứ? Dù gì tôi cũng đã thất sủng rồi." Lê Lạc nói đùa, nữ phụ ác độc xưa nay đều không sánh bằng nữ chính ngây thơ mà."
Đoạn Minh Dương không tiếp lời, bầu không khí cứng lại, Lê Lạc đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi tức tối.
Không biết là do Đoạn Minh Dương mặc nhận là ngây thơ tốt hơn, hay là do Đoạn Minh Dương mặc nhận anh ác độc.
Anh quả thực không đúng là người tốt lành gì, nhưng mà hình như... cũng không phải người ác lắm nhỉ?
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng giữa hai người họ, Lê Lạc nhảy phắt dậy, ra mở cửa trước một bước, người đứng ngoài cửa vậy mà lại là Tô Chỉ.
"Anh Lê, anh có nhìn thấy..." Cô còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy người ngồi bên cạnh anh, cười cười, "Minh Dương, hóa ra cậu ở đây, tôi tìm cậu nữa nãy giờ."
Đoạn Minh Dương đứng dậy: "Chuyện gì?"
Tô Chỉ mặc một bộ lễ phục màu đen, kiểu dáng ngắn gọn đơn giản, khá là trung tính hóa, chỉ là cổ áo hơi hở, máy lạnh trong sảnh mở hơi nhiều nên chắc khó tránh khỏi việc thấy hơi lạnh.
"Lạnh quá, muốn tìm cái áo mặc, nhưng mà bộ đồ này của tôi không hợp choàng khăn, chỗ cậu có dư cái áo vest nào không?"
Đoạn Minh Dương hơi trầm ngâm, vậy mà hắn lại bắt đầu nhấc tay cởi áo khoác ngoài của mình ra.
"Không cần!"
"Không cần!"
Tô Chỉ và Lê Lạc đồng thời mở miệng, nhìn nhau một cái, Lê Lạc cười nói: "Chỗ trợ lý của tôi có một bộ đề phòng, tôi bảo cậu ấy lấy cho, cô Tô đợi một chút."
"Được, vậy thì làm phiền anh rồi."
"Đừng khách sáo." Lê Lạc quay về phía Đoạn Minh Dương, "Giám đốc Đoạn, lát nữa cậu phải lên sân khấu trao giải đó, nghĩ cái gì vậy?"
"Không sao."
"Cái gì mà không sao? Có chút dáng dấp của ông chủ lớn không hả? Ra thể thống gì?"
Tô Chỉ cười: "Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe được có người trách móc Minh Dương, anh giống như là thầy của cậu ấy vậy."
"Đừng nói bậy." Đoạn Minh Dương lập tức phủ nhận.
Lê Lạc chuẩn bị đi tìm Đặng Lương lấy áo, anh đã đi đến cửa cầm lấy nắm cửa, tùy tiện trả lời: "Làm thầy của hắn phải nhẫn nại đến mức nào chứ? Tôi không có nhẫn nại."
Tô Chỉ: "Phải đó, hôm qua lúc ăn cơm với Minh Dương tôi còn nói, phải có lòng nhẫn nại."
Lê Lạc cười cười, không nói tiếp.
Hóa ra hôm qua đi gặp chị dâu, chả trách mà Đoạn Minh Dương lại ăn vận tùy tiện như thế, nhưng mà hai người họ gặp mặt nói chuyện gì chứ? Dường như không phải là chuyện mà anh có thể nghe ngóng được.
"Tôi rất có lòng nhẫn nại." Đoạn Minh Dương đáp, "Ngược lại anh Lê, đừng có lúc nào cũng nhất thời nổi hứng, có chút dáng vẻ người lớn đi, hãy chịu trách nhiệm với mình."
Lê Lạc mở cửa, tiếng ồn ào và ánh sáng bên ngoài tràn vào, phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi này, gương mặt bắt sáng của anh như là được phủ lên lớp sơn trắng rất dịu dàng, cười cũng rất thoải mái, chỉ là có chút kiêu căng:
"Tôi nhất thời nổi hứng? Vậy thì cũng tốt hơn ai kia nhất thời nổi "thú tính" đi."