"Anh Lê, đừng cứ dùng thân thể của mình mà lấy lòng tôi mãi như thế, tôi không cần anh làm như vậy."
"Lấy lòng? Tôi không có nha, tôi chỉ là thích nhìn dáng vẻ rõ ràng không kiềm chế được mà còn cố giả vờ bình tĩnh của cậu thôi."
Lê Lạc lật mình, nằm dài trên cái giường lớn mềm mại, dựng điện thoại lên, ôm lấy cái gối gác dưới cằm, lắc lư hai cái chân nhỏ trắng nõn, cười híp mắt mà nhìn hắn.
"Giám đốc Đoạn, tôi cảm thấy bây giờ cậu còn thú vị hơn hồi trước nữa, trước kia bất kể là trong lòng cậu nghĩ gì, bên ngoài đều vô cùng lạnh lùng. Bây giờ tuy vẫn lạnh lùng, nhưng mà chỉ cần quan sát thật kĩ, sẽ biết được cậu đang nghĩ gì."
"Tôi chưa bao giờ thay đổi." Đoạn Minh Dương nói, "Là do trước kia anh quan sát không được kĩ."
"Hửm? Cậu còn trách tôi?" Lê Lạc giả vờ giận, khí thế hùng dũng mà thụi xuống giường, nắm đấm bị giường bật trở lại, nhìn có vẻ động tĩnh khá là lớn, "Còn chẳng phải là do cậu cứ mãi từ chối lời tỏ tình của tôi, hại cho tôi tâm tình xuống dốc, không có lòng đâu để mà quan sát."
Đoạn Minh Dương hừ nhẹ: "Anh Lê quả thực là rất dõng dạc nhỉ, lúc anh bị tôi từ chối có bao giờ thấy tâm tình anh xuống dốc? Không phải là vừa quay đầu liền đi vui chơi uống rượu với đám bạn rồi sao?"
"Có mà."
Lê Lạc nhất thời tựa như trái bóng bị xì hơi, mềm nhũn người mà nằm rạp trên giường, nửa gương mặt chôn sâu vào trong chiếc gối mềm mại, giọng nói xuyên qua lớp vải và bông gòn mà vang lên, hậm hực:
"Ngày mà chúng ta chia tay, tôi khóc thê thảm lắm."
"..."
Đoạn Minh Dương trong màn hình tựa như là bị ấn nút tạm dừng, không nói một câu nào cả.
"Hôm đó bị cậu hành hạ cả một đêm, cậu ra bên trong tôi, còn không làm sạch giúp tôi, khiến cho người tôi nhớp nháp, vốn dĩ đã rất khó chịu rồi, kết quả là sáng ra vừa tỉnh dậy bên cạnh chẳng còn ai, cảm giác như là mình bị tình một đêm lừa vậy."
Advertisement
Cả gương mặt đều chôn sâu trong gối, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, làu bàu nói:
"Đến cả nụ hôn chào buổi sáng cũng không có..."
Anh nói xong, liền khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn phản ứng của Đoạn Minh Dương.
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương vẫn rơi trên người anh, nhưng đã hoàn toàn mất đi uy nghiêm và khí thế khi nãy, thậm chí còn hơi ngây người ra, tựa như là một người đàn ông lớn làm sai chuyện nhưng không biết nên bù đắp như thế nào, trên mặt lóe lên một tia không biết phải làm thế nào hiếm thấy.
"... Xin lỗi, lần đó, đáng ra tôi không nên rời xa anh."
"Không chỉ có 'lần đó'." Đuôi mắt Lê Lạc khẽ ửng hồng lên, giọng nói mềm mại trầm thấp mang theo chút uất ức, "Còn có lần trước chúng ta tách ra nữa, tổng cộng là hai lần."
"Tôi khóc vì cậu hai lần, Minh Dương."
Những lời tựa như là than vãn này nói ra, chính Lê Lạc cũng có chút chột dạ.
Hai lần đó vốn dĩ là Đoạn Minh Dương không nghe thấy lời tỏ tình của anh, chỉ bị mắng chửi tàn tạ, sao mà có thể biết được anh buồn bã biết bao chứ? Cho dù là bị đối xử như thế, Đoạn Minh Dương vẫn giữ chiếc nhẫn lại, vẫn không chịu nói kết thúc, nhìn thế nào cũng thấy hắn là một kẻ si tình.
Ngược lại là anh, nhẫn tâm đá Đoạn Minh Dương hai lần.
Tuy là do hiểu lầm, anh cũng không bị tổn thương là mấy, nhưng mà nói thẳng thắn ra thì, giữa hai người họ thì người bị tổn thương nhiều hơn có lẽ là Đoạn Minh Dương. Nếu như thì Đoạn Minh Dương cũng sẽ không tiếp tục từ chối lời tỏ tình của anh ngay sau khi hiểu lầm đã được gỡ bỏ.
Trái tim của một người phải nguội lạnh đến mức nào mới không dám chấp nhận tình yêu lần nữa chứ?
Nghĩ đến đây, Lê Lạc nhất thời có chút hối hận rồi.
Bất kể là làm nũng hay là than vãn, những lời khi nãy của anh cũng rất không ổn. Anh không nên đem tất cả những tổn thương mà mình phải chịu quy lên đầu của Đoạn Minh Dương – người cũng đồng thời là kẻ bị hại, và anh cũng không nên mượn cớ này để nhận lấy sự thương tiếc của hắn.
Xóa mất đi tấm lòng của đối phương, cũng coi nhẹ sự đau khổ của đối phương.
Cho nên anh lập tức bổ sung: "Những lời này tôi không phải là muốn trách cậu, tôi biết là thực ra cậu cũng——"
"Lê Lạc."
Đoạn Minh Dương đột nhiên gọi tên của anh.
"... Hửm?" Trong lòng Lê Lạc kêu lộp bộp, những lúc mà Đoạn Minh Dương gọi tên anh một cách nghiêm túc như vậy, thông thường đều không có chuyện gì tốt.
"Rất xin lỗi vì đã khiến anh khóc, nhưng mà..." Đoạn Minh Dương tựa như là đang do dự có nên nói hay không, chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn nói ra, "Đối với tôi mà nói, chuyện này không phải là chuyện xấu."
Lê Lạc ngây ra, khá là bất ngờ: "Có ý gì?"
Đoạn Minh Dương không nói rõ ra ngay, mà đứng dậy trước bàn làm việc, tiếp đó bước vào trong phòng nghỉ chuyên dụng, khóa cửa lại, ngồi lên ghế sofa, thở nhẹ ra một hơi, tựa như đã gỡ bỏ hết sự đề phòng và kiềm chế trên người xuống, để lộ ra vài phần lười biếng và ung dung.
Ánh sáng trong phòng nghỉ cũng mờ ảo tối tăm, làm đường nét lạnh lùng trên gương mặt của Đoạn Minh Dương trở nên mềm mại hơn, cũng làm mờ đi cảm xúc trên mặt hắn.
"Tôi vẫn luôn cho là, tình cảm mà anh dành cho tôi, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh." Giọng nói của hắn trầm thấp, "Cho nên lúc nãy nghe anh nói, anh từng khóc vì tôi, tôi..."
Hắn không nói tiếp, nhưng Lê Lạc đại khái có thể đoán ra được từ ngữ cảnh.
Bất ngờ, đau lòng, nhưng cũng vui mừng.
Nhưng anh không hiểu: "Sao cậu lại cảm thấy tôi là người như vậy?"
"Bởi vì anh vẫn luôn bắt đầu cuộc sống mới rất nhanh, không phải sao?" Ánh mắt của Đoạn Minh Dương xuyên qua anh, tựa như đang nhìn về quá khứ xưa cũ, "Sau khi chúng ta chia tay lần đầu tiên, tôi quay về nhà họ Đoạn, không được bao lâu, liền nghe nói anh bước chân vào giới giải trí rồi."
"Bộ phim đầu tiên mà anh diễn, nổi trong một đêm, khoảng thời gian đó, tất cả mọi người đều thảo luận về anh, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ anh."
"Tôi không nhịn được, cho nên đi xem bộ phim mà anh diễn đó."
Đoạn Minh Dương rũ mi xuống, ngừng lại mấy giây, không biết là đang nhớ lại điều gì.
"Nhân vật đó rất hợp với anh, anh diễn rất tốt, khiến cho nữ chính mê mẩn đến mức quay mòng mòng, những lời yêu thương tựa như là xuất khẩu thành văn, giống như là... anh đối với tôi lúc đó vậy."
Lê Lạc lập tức thanh minh: "Đó chỉ là diễn phim mà thôi."
Đoạn Minh Dương ngước mắ lên: "Tôi biết là diễn."
Lê Lạc hơi ngây ra, ngẫm nghĩ lại những lời của Đoạn Minh Dương, liền hiểu ra: "Cho nên cậu cảm thấy lúc đó tôi đối với cậu, cũng là đang diễn?"
Đoạn Minh Dương: "Anh nói trong điện thoại là đối với tôi chỉ là chơi đùa mà thôi, chớp mắt liền biến mình thành minh tinh, bắt đầu hẹn hò với các loại minh tinh nữ, diễn hết bộ phim này đến bộ phim khác, đối tượng tin đồn cũng đổi hết người này đến người khác. Anh bảo tôi nghĩ thế nào đây?"
"Anh sống thoải mái, đầy màu sắc như vậy. Còn tôi thì lại giống như một tên tiểu nhân không muốn nhìn thấy anh sống tốt vậy, chỉ có thể trốn trong góc tối mà tức giận với sự vô tình của anh, ghen tỵ với thoải mái của anh."
"Tại sao anh lại có thể bước ra khỏi đoạn tình cảm này nhanh đến thế? Tại sao anh lại thể hiện giống như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả? Tại sao anh... quên tôi một cách dễ dàng như vậy?"
"Còn tôi lại không một giây phút nào không một khoảnh khắc nào mà không nhớ đến anh."
Vừa dứt lời, màn hình liền chợt đen lại.
Lê Lạc tưởng là điện thoại bị mất kết nối, vội vàng gọi lại, nhưng mà nhìn kĩ lại thì, trên màn hình vẫn hiển thị là đang kết nối.
Là Đoạn Minh Dương dùng tay che mất camera.
Lê Lạc ngây ra nhìn màn hình tăm tối.
Anh không dám, cũng không muốn làm phiền đến sự im lặng và che giấu lúc này của Đoạn Minh Dương.
Nhưng trong đầu lại không tránh khỏi việc tưởng tượng ra biểu cảm của Đoạn Minh Dương sau màn hình.
Người đàn ông này xưa nay vẫn luôn thể hiện một hình tượng lạnh lùng u uất với người khác, lúc đối xử tàn nhẫn với anh cũng thế, mà lúc dịu dàng với anh cũng thế, tựa như tấm khiên không thể nào phá vỡ được, gần như là chưa bao giờ thể hiện sự mềm yếu cả.
Tuy nhiên lần đầu tiên anh nói chia tay, Đoạn Minh Dương lại đỏ hốc mắt trước mặt nhân viên xa lạ trong tiệm trang sức.
Lần thứ hai anh nói chia tay, đầu ngón tay của Đoạn Minh Dương run lên trước mặt anh.
Lần thứ ba, là lúc Đoạn Minh Dương nói chia tay, chiếc nhẫn đeo năm năm cũng vứt, không cần gì cả, chỉ cần anh yên bình, chỉ cần bản thân mình không bị tổn thương nữa.
Anh có thể ngang ngược khóc một trận để xả giận mà không phải sợ gì cả, còn Đoạn Minh Dương đến cả những lúc như thế này, cũng phải đứng thẳng người, lạnh lùng bình tĩnh.
Tựa như là không muốn để lộ dáng vẻ yếu ớt của mình trước mặt anh.
Bây giờ cũng thế.
Màn hình phải mất hơn một phút mới sáng trở lại, gương mặt không gì khác thường của Đoạn Minh Dương lại xuất hiện lần nữa, con ngươi đen trầm không nhìn ra được cảm xúc gì, bình tĩnh mà tiếp tục nói: "Có điều những thứ này đều đã qua rồi, bây giờ rất nhiều suy nghĩ của tôi đã thay đổi."
Lê Lạc không nhịn được mà hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ, trước kia tôi nói chúng ta không hợp nhau, một phần cũng bởi vì tôi thấy, có lẽ anh sẽ không khó chịu bao lâu. Về lâu về dài, việc chúng ta chia xa, là có lợi với anh."
"Nhưng mà hôm nay anh nói, anh từng khóc vì chúng ta chia tay, khiến cho tôi đột nhiên nhận ra, phán đoán trước kia... có lẽ là sai rồi."
"Nếu như việc chia xa của chúng ta khiến cho anh buồn đến vậy..."
Đoạn Minh Dương lại dừng lại, nhưng lần này không giống như là đang do dự, mà càng giống như là khó mở miệng hơn.
"Vậy sau này tôi... sẽ không khiến anh khóc nữa."
Lê Lạc hít ngược một hơi.
Cả trái tim nhất thời nhảy lên tận trời, hận không thể chạy vào trong màn hình mà ôm lấy hắn, hôn hắn, nói những lời yêu thương ngọt ngào nhất trên thế giới này cho hắn nghe.
"Bây giờ cậu sắp khiến tôi khóc rồi." Anh nhịn không được mà khịt khịt mũi, "Những lời nói ra không được hối hận, sau này không được nói chia tay nữa."
Đoạn Minh Dương gật đầu: "Tôi sẽ không nói nữa, nếu như ngày nào đó mà anh muốn nói, cũng không cần suy nghĩ cho tôi."
Lê Lạc khó khăn lắm mới gom góp được chút ngọt ngào lại khiến cho câu nói này làm cho vỡ nát.
Đoạn Minh Dương nói là khá uyển chuyển, nhưng anh lại hiểu được.
Đoạn Minh Dương không phải là hoàn toàn tin tưởng tình yêu của anh sẽ dài lâu, chỉ là thỏa hiệp mà thôi.
Bởi vì đau lòng cho anh, bởi vì không muốn anh rơi nước mắt lần nữa, mà từ bỏ việc bảo vệ bản thân mình, không màng tất cả mà thỏa hiệp thôi.
Lần này Lê Lạc thật sự có chút muốn khóc.
Người đàn ông trước mắt này một tháng trước còn gần như là không chịu nổi sự đả kích nào mà nói trước mặt anh: "Trái tim của tôi cũng không phải là không bao giờ sập đổ, tôi không chịu nổi lần thứ ba nữa."
Mà bây giờ chỉ là bởi vì lo lắng anh sẽ buồn, mà lại gom góp trái tim đã vỡ nát của mình dâng lên cho anh, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lí bị vứt bỏ lần thứ ba.
Anh cần thì cứ lấy, không cần thì vứt đi, không phải lo cho tôi.
Giọng điệu nói chuyện nghe vào như là kẻ bề trên, nhưng mà nội dung lời nói lại khiến cho người ta cảm thấy thấp bé đáng thương.
"Nếu như tôi còn chia tay với cậu... thì cậu làm sao?" Lê Lạc cảm thấy mình nói lời này đơn giản là tự tìm ngược, nhưng vẫn muốn ép Đoạn Minh Dương một chút, cho hắn nói hết những lời trong lòng ra.
Đoạn Minh Dương nghe xong, nhất thời không lên tiếng, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay theo thói quen, kết quả là sờ vào không khí, hơi ngây ra, hơi ngây ra, lặng lẽ mà đổi thành siết hai bàn tay vào nhau: "Vậy thì quay về kế hoạch cũ, giải quyết vụ án của ba anh trước, rồi rời khỏi nhà họ Đoạn, chuyển ra nước ngoài với mẹ tôi."
Lê Lạc: "Nếu như đã quyết định rồi, ban đầu tại sao lại quay về tìm tôi."
"Nhất thời xúc động thôi." Đoạn Minh Dương tựa như là không muốn nói thêm, chuyển chủ đề, "Lần sau nói tiếp đi, tôi phải ra ngoài rồi, người của Đoạn Hưng Diệp có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Anh cũng nên cẩn thận một chút, mấy ngày này cố gắng đừng ra khỏi nhà, còn chưa thể xác định được là lần này Đoạn Hưng Diệp có bị định tội hay không."
Lê Lạc lập tức nói: "Đừng đi, tôi có thứ này muốn tặng cho cậu."
Đoạn Minh Dương nhìn anh hơi mang theo sự nghi ngờ: "Bây giờ?"
"Đúng, bây giờ." Lần này Lê Lạc cái nóng trong tim Lê Lạc vượt lên trên cái nóng trong người, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Minh Dương cũng đầy sự nóng bỏng, "Nếu như cậu thực sự lo lắng tôi sẽ chia tay với cậu lần nữa, vậy thì tôi sẽ tặng điểm yếu mà tôi lo sợ nhất cho cậu, khiến cậu an lòng, thế nào?"
Đoạn Minh Dương cau mày: "Để sau này tôi dùng đe dọa anh? Anh làm như vậy là đang ép buộc chính mình."
"Tôi đây là tin tưởng cậu một trăm phần trăm, cũng tin tưởng trái tim của chính mình."
Lê Lạc chống người dậy, quỳ trên giường, đầu tiên là gỡ cúc áo ngủ của mình ra chầm chậm kéo xuống từ trên bờ vai, để lộ ra một mảng lồng ngực trắng nõn mịn màng.
Anh tiện tay cởi áo ngủ ra, vứt xuống đất.
"Tặng cậu một đoạn clip, hãy dùng nó mà đe dọa tôi."
"Nếu như cậu đã xóa hết tất cả những gì liên quan đến tôi, vậy thì tôi sẽ trao hết tất cả mọi thứ của tôi lại cho cậu, từng cái một."