• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, chỉ có một lớp ánh sáng ban mai mờ ảo chiếu vào trong phòng. Lê Lạc mở hé mắt ra, nhìn lên trần nhà xám khói mà ngây người ra, mãi anh mới ra là mình đang ở nơi nào.

Độ thoải mái của những khách sạn gần trường quay hoàn toàn không thể nào so sánh được với những khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố, giường lớn mà vẫn còn cảm thấy chật chội, đến cả cái gối đầu cũng cứng ngắc, cấn đến mức bực mình. Máy lạnh thì không biết là có bị hư hỏng gì hay không mà sao một nửa người bên trái của anh thì nóng như vậy, lại còn có gió thổi qua mặt, nửa người bên phải thì lại lành lạnh...

Lê Lạc ngáp một cái, rồi nhắm mắt lại lần nữa, nghiêng người qua, nhích nhích về phía có hơi ấm, cả người tựa như là dính sát lên bức tường bên cạnh.

Ừm, ấm áp lắm, thoải mái rồi.

Anh vui vẻ mãn nguyện mà tiếp tục ngủ.

Năm phút sau, anh đột nhiên mở bừng mắt ra.

Đợi chút, hình như giường ở khách sạn đâu có dựa sát vào tường đâu?

Lê Lạc chầm chậm ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên rơi vào mắt anh là bờ môi hơi hé của người đàn ông bên cạnh, đang thở ra hơi thở ấm nóng lên mặt anh, hắn đang ngủ rất là say sưa.

Anh hơi nghiêng người về phía sau một chút, nương nhờ chút ánh nắng yếu ớt nhè nhẹ để nhìn rõ mặt người đàn ông hơn.

Vẫn anh tuấn như vậy, chỉ là xung quanh đôi mắt nhắm kia là một vòng quầng thâm, sắc mặt cũng khó giấu được sự mệt mỏi, lúc ngủ cũng hơi nhăn mày lại khiến cho cả gương mặt hơi hung dữ.

Bất kể là từ nhan sắc hay từ thần thái, đều thực sự khiến cho người khác cảm thấy không yên lòng mà.

Tính cảnh giác cũng cao đến đáng sợ, anh chỉ hơi tách ra có một chút thôi, thì người đàn ông đang ngủ say đã tỉnh ngay rồi, mí mắt hé ra thành một khe hở, nhìn thấy rõ là anh, tiếp theo đó, bàn tay đang đặt ở eo anh liền siết chặt lại, cánh tay đang đặt dưới cổ anh cũng kéo về, đưa anh vào trong địa bàn của hắn một lần nữa.

Ác long đối với kho báu của chính mình có lẽ đều nhỏ nhen như vậy đó.

"Mấy giờ rồi?"

Giọng nói khàn khàn đầy mơ màng của Đoạn Minh Dương vang lên từ hõm cổ của anh.

Lê Lạc nhìn cái chuông báo thức đặt ở đầu giường, cái chuông này anh mua để có thể đánh thức anh dậy sớm đi quay phim, nhưng mà lúc này nó cũng chưa có reo nữa.

"Chưa đến bảy giờ, còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi." Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng của Đoạn Minh Dương, rồi sau đó không nhúc nhích nữa.

Lúc chưa gặp thì anh luôn nghĩ đủ cách để quyến rũ hắn, nhưng mà bây giờ thật sự gặp rồi, thậm chí là nằm chung trên một chiếc giường rồi, anh lại chỉ muốn ôm Đoạn Minh Dương như vậy, yên lặng nằm bên cạnh nhau đến khi đất trời tan biến mà thôi.

Đã mất đi quá nhiều lần rồi, nên đến cả việc có được bầu không khí mà đối phương đã từng hít thở qua thôi cũng thấy rất quý giá.

Đoạn Minh Dương hỏi xong, thì không nói gì nữa, Lê Lạc tưởng hắn ngủ rồi, nhưng mà một hai phút sau, hắn lại ngẩng đầu lên.

"Không ngủ nữa sao?" Lê Lạc hỏi.

"Ngủ không được." Cánh tay đặt dưới đầu anh của Đoạn Minh Dương khẽ co lại, năm ngón tay luồn vào mái tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve, "Dài quá rồi, cắt được rồi đó."

"Đã cắt một lần rồi, rốt cuộc là cậu ghét tóc tôi đến mức nào vậy chứ." Lê Lạc làu bàu một cách không vui vẻ gì mấy, "Trước kia rõ ràng nói thích mà."

"Cái gì?" Đoạn Minh Dương không nghe rõ.

"Không có gì." Lê Lạc nghiêng mặt đi, giả vờ như không thèm để ý đến hắn nữa, xem xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.

Ngón tay của Đoạn Minh Dương vẫn đang nghịch tóc của anh, hắng lặng lẽ nhìn anh, rồi đột nhiên đặt tay sau gáy anh, gương mặt kề sát vào nhau.

Trên môi chợt cảm thấy ấm ấm, như chuồn chuồn lướt qua, Lê Lạc ngây người ra, ngẩn ngơ nhìn Đoạn Minh Dương tách ra quay về vị trí cũ.

"Nụ hôn chào buổi sáng mà tôi thiếu anh."

Lê Lạc vuốt ve bờ môi của mình, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ: "Làm gì vậy, chẳng nói tiếng nào cả..."

"Tối qua anh cũng có nói tiếng nào đâu." Đoạn Minh Dương đáp, "Tôi vừa đến là anh vừa ôm vừa hôn, quấn lấy tôi không hề buông tay."

Hai tai Lê Lạc đỏ bừng lên: "Tôi còn tưởng là đang nằm mơ nữa cơ, ai ngờ là cậu đến thật."

"Tôi có nói là sau khi mọi chuyện giải quyết xong thì sẽ đến tìm anh mà."

"Mấy giờ tới?"

"Khoảng hai giờ."

"Trễ vậy sao?" Lê Lạc nhất thời không giận gì nữa, vuốt ve hàng mày của hắn một cách đau lòng, "Do mọi việc rất căng thẳng sao?"

Đoạn Minh Dương lắc đầu, kéo tay anh xuống, đặt lên môi hôn nhẹ: "Hôm qua thẩm vấn đến sáng sớm, luật sư vẫn còn cố gắng ngụy biện, nhưng mà cũng chỉ là cá giãy lần cuối mà thôi, chứng cứ xác thực, việc định tội chỉ còn là vấn đề thời gian."

"Vậy thì tốt." Tâm trạng của Lê Lạc hơi ổn định lại, giải thoát được nguy cơ cuối cùng, cả người đều trở nên thoải mái hơn hẳn, anh dựa vào lòng Đoạn Minh Dương như là không có xương vậy, "Hôm nay có thể ở bên cạnh tôi rồi nhỉ?"

Từ hôm qua đến giờ hai người họ gặp nhau còn chưa nói chuyện với nhau được mấy phút, không hề có chút không khí của việc tiểu biệt thắng tân hôn* gì cả.

"Hôm nay phải đến công ty một chuyến." Đoạn Minh Dương đột nhiên từ chối, "Người nhắm vào vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị không chỉ có mình Đoạn Hưng Diệp, hôm qua các thành viên ban Hội đồng quản trị sau khi nhận được tin thì đã rục rịch rồi, mục tiêu tiếp theo có lẽ sẽ là tôi, tôi phải đến công ty xem tình hình như thế nào đã."

Lê Lạc không hài lòng với câu trả lời này, nhưng mà anh cũng hiểu Đoạn Minh Dương làm vậy là vì bất đắc dĩ, chỉ đành "hừ" một tiếng: Được thôi, biết cậu bận rồi, nhưng mà tôi chờ đợi câu nhiều ngày như vậy, cậu không có gì muốn nói hay muốn làm cho tôi sao?"

Chỉ cần giây tiếp theo Đoạn Minh Dương đè anh xuống, anh liền liên hệ với đạo diễn ngay nói rằng mấy cảnh của anh dồn xuống chiều hết, nguyên buổi sáng sẽ ở trong phòng không đi đâu cả.

"Có." Đoạn Minh Dương nói, "Tôi đến tìm anh, là có vài lời muốn nói với anh."

Lê Lạc lập tức sát lại, mang theo hi vọng mà hỏi: "Chuyện gì?"

Đoạn Minh Dương: "Nếu như lần này ba tôi và anh tôi bị định tội, vậy thì Hội đồng quản trị sẽ cách chức họ."

Lê Lạc không nghĩ là lần này lại bàn chuyện công, sự nhiệt tình khi nãy liền tan biến hết sạch, chán nản mà nói: "Ờ, chắc chắn rồi, rồi sao nữa?"

"Với sự đồng thuận tron Hội đồng quản trị mà tôi đang có hiện giờ, nếu muốn giành lấy vị trí đó, chắc cũng có hi vọng thắng được." Sắc mặt Đoạn Minh Dương nghiêm túc, "Nhưng mà tôi không muốn giành, cũng sẽ không ở lại trong Hội đồng quản trị, tôi sẽ hoàn toàn tách ra khỏi nhà họ Đoạn, sẽ không nhận bất cứ một đồng tiền nào từ họ nữa."

Lê Lạc ngây ra.

Hi vọng chiến thắng đang ở ngay trước mặt rồi, nhưng Đoạn Minh Dương lại từ bỏ chiến thắng này, hai tay dâng mớ tài sản kếch xù đó cho người khác, nghe qua thì dường như hắn đang làm chuyện điên khùng vậy.

Nhưng mà từ cuộc sống của Đoạn Minh Dương mấy năm qua, đưa ra quyết định này, cũng là hợp tình hợp lý.

"Ừm, bất kể là cậu đưa ra quyết định gì, tôi đều sẽ ủng hộ cậu." Lê Lạc trả lời một cách nghiêm túc.

"Tốt nhất là anh nên suy nghĩ kĩ lại." Đoạn Minh Dương nói: "Nếu như vậy, thì tôi sẽ không còn là Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn nữa, tài sản chỉ còn mỗi một công ty điện ảnh, thu nhập và địa vị đều sẽ thấp hơn trước rất nhiều."

"Hơn nữa sau khi ba anh lật được án, thì cổ phiếu nhà anh chắc cũng sẽ nhanh chóng tăng trở lại, thậm chí có thể là vượt hơn cả nhà họ Giang nữa, đến lúc đó thì giá trị thân phận của anh còn hơn bây giờ gấp trăm lần cũng không chừng."

"Có lẽ là trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, tôi sẽ không có cách nào để theo kịp anh cả, Lê Lạc."

Lê Lạc nghe thấy câu này, liền lập tức cảnh giác: "Cậu muốn nói gì? Lẽ nào hôm qua bị anh cậu nói mấy câu rồi bị tẩy não đó chứ? Tôi thật sự là không quan tâm những thứ này! Cậu đừng có mà lại nói là chúng ta không hợp nhau rồi chia tay gì đó nha."

"Những gì mà tôi đã nói thì sẽ không nhắc lại." Miệng Đoạn Minh Dương thì nói vậy, nhưng lại đưa tay của hắn ra, khẽ lùi về sau một chút, tựa như là đang kéo dài khoảng cách ra vậy, "Tôi chỉ là muốn nói rõ ra khoảng cách giữa chúng ta trong năm năm, thậm chí là mười năm tới, nếu như anh đã suy nghĩ kỹ rồi, mà vẫn chọn ở bên cạnh tôi, vậy thì ít nhất trong năm năm nữa anh không được hối hận, phải đợi tôi đuổi kịp anh, biết chưa?"

Mấy câu trước khiến Lê Lạc mà đầu óc quay mòng mòng, không biết hắn đang muốn nói gì, nghe đến câu cuối cùng, thì bất chợt mới hiểu hết được.

"Giám đốc Đoạn, cậu đang ép buộc tôi sao?" Anh cười hỏi.

Nhìn vào thì có vẻ như Đoạn Minh Dương vẫn như lúc trước, đặt quyền quyết định vào tay anh, đặt mình ở thế bị động, nhưng mà thực ra thì hắn đã lặng lẽ để lộ ra móng vuốt của mình rồi. Chỉ cần anh vừa đồng ý, ngoan ngoãn bước vào địa bàn của đối phương, thì có lẽ anh sẽ lập tức bị tha về hang hổ, bị ăn sạch đến mức không còn sót lại gì cả.

Cái gì mà năm năm chứ, cả đời anh cũng đừng hòng thoát.

Xem ra sự cố gắng trong khoảng thời gian trước không hề lãng phí, ít nhất là anh đã khiến cho con thú ăn thịt này dần dần lộ ra được bản tính hoang dã của mình, chuyển thủ thành công rồi.

"Để xem anh suy nghĩ thế nào." Đoạn Minh Dương nâng cằm anh lên, ngón tay cái xoa xoa lấy cánh môi dưới của anh, đôi mắt trầm lặng sâu hun hút như có thể cuốn lấy người khác vào, giọng nói trầm thấp tựa như là dụ dỗ: "Có bằng lòng đợi tôi không, anh Lê?"

Trong lòng Lê Lạc run lên, anh cố gắng ổn định lại, vờ như bắt đầu suy nghĩ: "Ừm... vậy thì tôi phải nhân lúc này suy nghĩ cho thật kỹ, dù gì thì năm năm cũng khá dài, lỡ như giống như những lời cậu nói, giá trị bản thân tôi tăng lên trăm lần, vậy thì chẳng phải là tôi có thể được tiếp xúc với nhiều người thành công ở giới thượng lưu hơn hay sao?"

Đoạn Minh Dương: "... Ừm."

Lê Lạc: "Nói không chừng là sẽ có người còn giàu có hơn cậu, đẹp trai hơn cậu nữa cơ."

Đoạn Minh Dương: "..."

Lê Lạc: "Có khi còn hài hước, dễ thương hơn cậu ấy chứ."

Đoạn Minh Dương: "..."

Lê Lạc: "Cũng có thể là còn cưng chiều tôi, yêu tôi hơn cậu cơ."

Đoạn Minh Dương: "Không thể nào."

Lê Lạc bật cười "phụt" một tiếng: "Sao đến đây thì lại phản bác rồi?"

Đoạn Minh Dương không trả lời, trở mình xuống giường, cầm lấy quần áo trên cái ghế bên cạnh lên, quay lưng lại với anh mà bắt đầu mặc quần áo.

"Nè, đừng giận mà, không phải là cậu nói trước hay sao? Tôi chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi mà." Lê Lạc chống người dậy, càng cười càng đắc ý, "Giám đốc Đoạn, cậu hay ghen như vậy là không được đâu, sau này người giỏi giang bên cạnh tôi sẽ càng ngày càng nhiều, nếu như cậu không đối xử tốt với... tôi..."

Anh rất nhanh liền im bặt, bởi vì sắc mặt của Đoạn Minh Dương khi quay người lại đen đến mức đáng sợ.

Thứ gì đó trước mặt cũng đang giương cung bạt kiếm, nổi gân đến đáng sợ.

"Mới sáng sớm mà đã nóng đến vậy sao..." Lê Lạc nuốt một ngụm nước miếng, kéo chăn ra, dang chân dang tay hình chữ đại, bày ra vẻ hi sinh anh dũng, "Nhẹ chút nha, tôi còn phải đi quay phim đó."

Đoạn Minh Dương cúi người xuống, hai cánh tay chống hai bên người anh, dùng cái bóng chiếu xuống từ cả thân thể hắn bao trùm lấy anh, cảm giác áp bức trực tiếp tấn công khiến Lê Lạc bất giác mà thở chậm lại.

"Anh Lê, khi nãy tôi quên nói, giữa chúng ta, vẫn còn một khoảng cách nữa."

"... Cái gì?"

"Tôi thiên về việc là trước khi hoàn toàn có thể nắm chắc được trong lòng bàn tay thì sẽ giữ sự bình tĩnh, che giấu chính mình, còn anh thì ngay từ đầu là cố gắng hết sức để thể hiện mình, bộc lộ hoàn toàn không hề che giấu một chút gì cả."

Đoạn Minh Dương ép xuống sát hơn một chút, sống mũi cao thẳng đưa đến gần, híp mắt lại:

"Có lẽ bây giờ anh thấy rằng, bản thân mình đang ở thế thượng phong. Nhưng mà đợi đến khi tôi thật sự muốn ra tay thì... anh sẽ bị chơi đùa đến rất thê thảm đó."

Nhịp tim của Lê Lạc cũng đập nhanh dần khi hắn tiến lại gần, đến lúc nghe được chữ cuối cùng, thì nó đã đập loạn hết tiết tấu, không hề có chút quy luật nào nữa rồi.

"Thảm như thế nào, cậu cho tôi biết thử đi..." Anh ưỡn ngực ngẩng đầu, chạm lên bờ môi của Đoạn Minh Dương, nhưng mà lại bị đối phương tránh né.

"Anh mà còn chọc ghẹo tôi một lần nữa, thì sẽ biết ngay thôi." Đoạn Minh Dương lùi lại về bên mép giường, sau đó đắp lại chăn cho anh ngay ngắn. Còn bản thân mình thì bắt đầu mặc quần, thắt lưng quần, "Còn mấy ngày cuối của thời gian thử, hi vọng anh suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như trở thành chính thức, vậy thì có một số chuyện không phải anh bảo ngừng là có thể ngừng lại được đâu."

Lê Lạc rúc mình trong chăn, không sợ chết mà trả lời: "Vậy thì cậu cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như chính thức rồi, thì còn có sức mà ăn sạch tôi không?"

Động tác đeo thắt lưng của Đoạn Minh Dương khựng lại.

Giây tiếp theo, chiếc thắt lưng liền bị rút ra, rồi tách một tiếng, bị gấp lại thành ba nắm chặt trong tay hắn.

Lê Lạc thấy tình hình không ổn, liền lập tức kéo chăn qua đầu, lật người lại mà nằm sấp trên giường hét lớn: "Tôi sai rồi! Tôi không nói nữa!"

Nhưng đáng tiếc lúc này đã muoonk rồi, Đoạn Minh Dương đen mặt mà leo lên giường, nhấc tay đè lên lưng anh, không hề thương tiếc gì mà ấn chặt anh xuống giường, cái thắt lưng trong tay được quất lên——

"Bịch!" "Bịch!"

Hắn đánh thật mạnh vài cái vào mông anh, qua một lớp chăn dày.

Lê Lạc hự một tiếng, khóe mắt lập tức đỏ lên, ló đầu ra ấm ức mà nhìn về phía người đang đè mình: "Đau quá, hu hu hu, xoa cho tôi đi."

Đoạn Minh Dương nhéo anh một cái: "Gợi đòn." Nói xong liền phất cái thắt lưng lên.

Lê Lạc cố gắng giãy giụa tại chỗ, giống như là con cá bị ngọn sóng đẩy lên bờ, cứ giãy mãi không ngừng, vừa giãy vừa hét: "Cứu mạng! Đánh người rồi! Bạo lực gia đình!"

Đáp lại anh chỉ có tiếng thắt lưng da đánh mạnh vào chăn một cách mạnh bạo, vang lên tiếng "bịch bịch" mà thôi.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là cái chăn đau mà thôi.

Cuối cùng thì Đặng Lương nghe thấy được tiếng kêu cứu nên chạy đến gõ cửa, Đoạn Minh Dương mới leo xuống từ trên người anh.

Cửa vừa mở ra, trợ lý nhỏ tự nhận mình là người dũng cảm không sợ gì nhưng thực chất là hai tay run cầm cập kia chạy vào ngay lập tức, trong tay còn cầm lấy đôi dép lê trong nhà tắm của khách sạn mà hét lớn: "Ai! Ai dám ăn hiếp anh lạc nhà tôi! Tôi đập——"

"Đập cái gì?" Đoạn Minh Dương hỏi.

"..." Đặng Lương ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt cúc áo trên chưa cái, dây khóa phía dưới chưa kéo, trong tay còn cầm cái thắt lưng da, ngây ngốc mà nuốt nước miếng.

"Tôi... vỗ tay cổ vũ." Cậu lấy đôi dép lê trong tay vỗ vài cái.

Kim Nhân đến sau liền kéo lấy cổ áo cậu, kéo cậu ra bên ngoài, trong hành lang vang vọng tiếng của hai người:

"Sau này phòng của anh Lạc có vang lên âm thanh kỳ lạ gì thì cũng đừng có mà lo làm gì, biết chưa?"

"Hu hu hu biết rồi mà, là do con người thuần khiết như em hiểu biết quá ít về thế giới của người trưởng thành..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK