• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mươi phút sau, xe lái đến nơi cần đến.

Tài xế dừng xe lại, đi xuống mở cửa hàng ghế sau như thường lệ, nhưng lại nghe thấy "cạch" một tiếng cửa bên còn lại đã mở ra, ông chủ của anh tài xế ôm một người khác bước ra, quay lưng lại với anh, bước thẳng vào trong nhà, bước chân vội vàng, không để lại bất kì câu nói nào.

Trong lòng tài xế cười thầm, vội vàng như thể là giây tiếp theo người ta sẽ chạy mất không bằng.

Đèn chỗ cửa sáng lên, Lê Lạc bị ánh sáng đột nhiên lóe lên làm chói đến mức phải híp mắt lại. Anh vẫn chưa kịp thích ứng với ánh đèn thì đã bị kẹp mang lên lầu, tiếp đó cả người nhẹ bẫng, anh bị Đoạn Minh Dương vứt xuống, ngã xuống tấm chăn trên cái giường to lớn trong phòng ngủ một tiếng nặng nề, choáng váng hết đầu óc.

Chiếc áo khoác vốn dĩ che trên người anh rớt xuống, để lộ chiếc quần bị kéo khóa xuống và vết ướt đẫm đáng nghi trên quần.

"Còn nhúc nhích bậy bạ nữa không?"

Đoạn Minh Dương cởi áo sơ mi nhăn nheo không còn gì trên người hai người họ ra, hai cơ thể lõa lồ đối diện nhau, hắn cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng mà xoa xoa chỗ đỏ ửng trên cánh tay, nhưng ánh mắt không giận cũng tự phát ra sự uy nghiêm.

Con người này thay đổi nhanh quá đi... Lê Lạc khẽ bĩu môi.

Lúc nãy trong xe, Đoạn Minh Dương bất chấp sự phản kháng giãy giụa của anh, cố gắng kéo quần anh xuống, dùng ngón tay hung ác mà "dạy dỗ" anh.

Ban đầu anh đau đến mức đôi chân dài giãy lung tung, rồi lại mắng người, kết quả mắng mãi mắng mãi, lại phát hiện ra trong miệng mình đang gọi tên của Đoạn Minh Dương, điều đó lại khiến cho anh an tâm một cái kì lạ.

Người đang bắt nạt anh chẳng phải ai khác, là Đoạn Minh Dương.

Đoạn Minh Dương bảo vệ anh.

Vừa nghĩ đến đây, anh khá là mất đi tôn nghiêm mà thả lỏng cơ thể, buông thả thần kinh căng thẳng, để mặc cho bàn tay của đối phương thám hiểm vào sâu hơn, thậm chí anh còn chủ động mở chân ra, phía sau cắn chặt lấy ngón tay, nuốt trọn ngón tay đó vào trong thân thể mình.

Khớp ngón tay của Đoạn Minh Dương thô to, một ngón còn đỡ, đến cuối cùng hắn nhét cả ba ngón vào, rút ra cắm vào nhiều lần, xém chút nữa là anh chịu không nổi mà bắn ra rồi, tiếng rên rỉ lớn đến mức sợ bị tài xế ngồi ở hàng ghế trước nghe thấy, anh không nhịn được mà vẫy vùng giãy giụa, kết quả lại đổi được sự bắt nạt càng thêm quá đáng hơn mà thôi.

"Không nhúc nhích nữa..." Lúc này Lê Lạc ngoan ngoãn yên lặng mà trả lời.

Vốn dĩ anh đã không tỉnh táo, còn bị Đoạn Minh Dương vứt xuống như vậy, trong đầu anh đông cứng lại thành một cục. Thân thể hành động trước ý thức một bước, cảm nhận được từng hơi nóng đang tụ lại ở bụng dưới. Thế là anh lắc lư cái eo, đạp cái quần toàn là vết nhăn của mình ra, thậm chí đến cả quần lót cũng lột sạch sẽ.

Đôi chân dài trắng nõn thon thả cứ như vậy mà hiện ra trong không khí, anh không hề cảm thấy ngại ngùng gì mà đưa chân sang hai bên, để lộ ra nguồn gốc của sự ướt át.

"Minh Dương..." Sắc mặt đỏ ửng của Lê Lạc không biết là do say hay là xấu hổ, anh nắm ngược lại cánh tay của Đoạn Minh Dương, kéo xuống thân dưới của mình.

"Vào đi..."

Một buổi tối nào đó trong quá khứ, anh cũng đã làm như vậy.

Trong chuyện quyến rũ Đoạn Minh Dương này, dường như anh không thầy cũng tự hiểu, hạ bút là thành văn.

Nhưng mà Đoạn Minh Dương không hiểu phong tình cứ luôn làm cho anh trở nên chật vật, ví dụ như bây giờ, nghe thấy những lời nói dâm đãng này của anh, mà ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

"Anh chắc chắn là không hối hận?"

"Không hối hận..."

"Thật không?"

Sự hỏi đi hỏi lại của Đoạn Minh Dương khiến cho anh có chút bực mình, anh làu bàu: "Có gì mà phải hối hận... Lên giường với cậu thôi mà..."

Lại chẳng phải là chưa từng làm, huống gì, anh cũng đã muốn làm từ lâu rồi.

"... Lên giường mà thôi." Không hiểu tại sao Đoạn Minh Dương lại lặp lại câu nói của anh, giọng nói lạnh đến mức như là một kẻ xử tội vô tình, đột nhiên hung ác nắm lấy tóc anh, trầm giọng chất vấn anh:

"Từng có ai khác chưa?"

Một chút lý trí còn sót lại trong đầu Lê Lạc nhắc nhở anh, lúc này nên cười mỉa mai, bản thân hắn có nhiều tình nhân như vậy, còn có cả vị hôn thê, nhưng trước khi lên giường lại chất vấn tôi có người khác hay không, hắn không cảm thấy nực cười sao?

Nhưng mà cái đầu choáng váng của anh lại ép anh thành thật: "Chưa từng có..."

"Chưa từng có đàn ông khác hay là chưa từng có phụ nữ khác?"

"Đều chưa từng có..." Ánh mắt của Lê Lạc tràn ngập tình cảm, anh nhẹ giọng nói: "Chỉ có cậu..."

Lòng anh đầy mong chờ, chờ sự si mê này có thể đổi lại được một câu khen thưởng của Đoạn Minh Dương, giống như là một đứa bé mong nhận được phần thưởng, mở to mắt mà nhìn đối phương.

Nhưng Đoạn Minh Dương lại ngoảnh mặt làm ngơ.

"Bỏ đi."

Đoạn Minh Dương không tin anh.

Lê Lạc không phục, thậm chí còn có chút ấm ức: "Thật sự là không có mà, nếu cậu không tin... tự mình đến kiểm tra đi..."

Anh mở chân càng lớn hơn, đầu ngón tay thon dài vươn xuống duối, xoa vòng ngay tại huyệt khẩu của mình một cách không biết xấu hổ, thân thể nóng bừng và nhạy cảm bởi vì đột nhiên nhận được sự an ủi mà khẽ run lên, lồng ngực phập phồng, một hơi thở nóng rức phả ra, hóa thành tiếng rên khẽ thiêu đốt ngọn lửa dục vọng:

"Chỗ này... chỉ có cậu là từng dùng qua..."

Trong tiềm ý thức của anh tự thấy, sau khi mình tỉnh táo lại chắc chắn sẽ hối hận vì đã nói ra câu này.

Nhưng mà tiềm ý thức của anh cũng buông thả cho anh làm như vậy.

Định lực có thể gọi là cứng như đá của Đoạn Minh Dương cuối cùng cũng bị cậu nói này phá vỡ thành bụi phấn, đột nhiên hắn siết chặt lấy bắp đùi anh, kéo dây kéo quần mình xuống, vật thô tô đã dựng đứng lên được thả ra, nhắm thẳng vào cửa huyệt, vòng eo mạnh mẽ đẩy một cái, trực tiếp cắm thẳng vào bên trong.

"Ưmmmm!!!!"

Lê Lạc thất thanh la đau, đau đến mức gương mặt anh vặn vẹo, cánh tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của người phía trên, đầu móng tay bằng phẳng vạch ra mấy vết đỏ rực, chỉ cần sâu một chút nữa thôi sẽ chảy máu ngay.

Đoạn Minh Dương xâm nhập quá mức hung ác tàn bạo, không kịp đề phòng, cả người anh giống như bị một con dao nhọn vừa được huơ qua lửa cắm xuyên, đốt cháy từ trong ra ngoài, khiến máu thịt và linh hồn của anh đều bị thiêu cháy sạch sẽ.

"Biết cảm giác đau là gì chưa?" Đoạn Minh Dương hỏi anh.

Lê Lạc hít ngược một hơi khí lạnh, anh bị cơn đau này làm cho mắt hơi ầng ậng nước, nhìn không rõ được biểu cảm lúc này của Đoạn Minh Dương có phải là đang mỉa mai hay không, anh nghĩ chắc là có đi...

Bất kể là bản thân anh dụ dỗ hắn lên giường như thế nào, hình như cũng không giành được một chút sự thương tiếc nào cả thì phải.

Nhưng mà anh vẫn bất chấp lao mình vào, như là thiêu thân lao vào lửa.

"Biết rồi..." Hai chân của anh run rẩy, bàn tay yếu ớt rơi xuống bả vai của Đoạn Minh Dương, siết chặt lấy, khó khăn mà nói: "Có thể nào... dịu dàng chút..."

Giọng điệu của Đoạn Minh Dương gần như là tàn nhẫn: "Anh nói là tôi "cưỡng hiếp" anh, lại còn muốn tôi dịu dàng?"

Lê Lạc ngây người, anh chợt hiểu ra, Đoạn Minh Dương là đang giận vì những lời mà anh nói lần trước.

Không phải là vì ghét anh nên mới làm như thế này với anh.

Sự phát hiện này khiến cho nỗi đắng cay tràn ngập trong lòng anh tan biến, giống như là kẻ đi bộ lạc đường trong sa mạc nóng bỏng, thân thể nóng bừng, trong thâm tâm lại khát khô cổ, đột nhiên có cơn mưa lớn rơi xuống từ trên trời cao, bên cạnh việc có được hi vọng, cả cơ thể đều ướt đẫm.

"Tôi nói bậy thôi..." Lê Lạc vội vàng giải thích, "Tôi tự nguyện mà..."

"Tự nguyện cái gì?"

"Tự nguyện... lên giường với cậu..."

Dường như Đoạn Minh Dương cuối cùng cũng vừa ý, hắn cúi người xuống, hôn lên khóe mắt đỏ ửng của anh, giọng điệu có nói là dịu dàng nhất từ trước đến nay:

"Ngày mai thức dậy, đừng quên những lời mà mình đã nói nữa, biết chưa?"

Lê Lạc gật đầu như là được đại xá, chân vắt lên eo hắn, ôm lấy cổ của hắn, hôn lên bờ môi hắn: "Nghe theo cậu hết..."

"Ngoan."

Đây là lần thứ hai trong đêm nay Đoạn Minh Dương khen anh ngoan, những lời nói ít khi được nghe thấy nên sẽ càng trở nên quý giá hơn, nụ cười ngọt ngào của Lê Lạc là phát ra từ trong lòng, anh cảm thấy đây là cơ hội tốt để đưa ra yêu cầu:

"Vậy cậu... nhẹ một chút..."

Kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Đoạn Minh Dương ôm lấy eo của anh nhấc bổng anh lên, để anh ngồi trên đùi hắn, mông anh dán sát vào đùi hắn, gậy th*t to lớn đã cắm vào trong cơ thể từ khi nãy nháy mắt liền cắm vào vị trí sâu nhất trong cơ thể anh.

"Á!" Lê Lạc bị cú cắm này làm cho ngửa cổ lên há miệng ra ngay, cần cổ vẽ ra một đường cong khiến người khác say mê, ánh mắt thẫn thờ mà nhìn trần nhà.

Không còn là vấn đề đau hay không đau nữa rồi, mà bây giờ nó đã trở thành nỗi hoảng sợ khi làm cá thịt nằm trên thớt mặc cho người ta chặt chém.

Vừa vào đã dùng tư thế cắm sâu nhất này, tối nay Đoạn Minh Dương sẽ không nể tình đâu.

Quả nhiên, còn chưa đợi anh thích ứng, Đoạn Minh Dương đã siết eo anh mà bắt đầu động đậy.

Phía sau thít chặt lập tức được mở rộng ra, nhất thời khó mà dung nạp được cự vật thô to như vậy, thu nhỏ lại theo bản năng, nhưng mà đến cả cơ hội để thu nhỏ cũng không có, mỗi một nếp nhăn ở huyệt khẩu đều được kéo căng ra, đều đang cố gắng mà làm quen với vật thô to kia.

Hiệu lực của thuốc đang ở trong lúc cao nhất, cả người Lê Lạc nóng ran khó chịu, anh chìm đắm trong ý thức mơ hồ, bị cự vật cứng rắn như gậy sắt huơ lửa kia nhấc lên rồi lại hạ xuống, cũng không biết là đau hay sướng, anh chỉ lo mà ôm lấy Đoạn Minh Dương, ưỡn eo ra dán sát vào hắn, cố gắng hấp thu càng nhiều hơi ấm của đối phương hơn để làm giảm bớt cảm giác đau nhức trong cơ thể.

"Đủ nhẹ chưa?" Đoạn Minh Dương vừa nhấn vừa hỏi.

Lê Lạc liều mạng mà lắc đầu: "Không, không đủ..."

"Lớn tiếng chút."

"Không đủ..."

"Cái này là do anh nói đó."

Đợi cho đến lúc Lê Lạc phát hiện ra mình bị lừa thì anh đã bị Đoạn Minh Dương cắm rút một trận thật là hung ác đến mức cả người run lẩy bẩy, huyệt khẩu phía sau cũng trở nên tê dại, không có sức lực để phản bác hắn nữa.

Vòng eo bị cố định của anh đau nhức không thôi, anh nhúc nhích eo, muốn đổi một tư thế khác, kết quả là trong lúc vô tình, cự vật thô to đang cắm vào kia tình cờ đụng trúng một vị trí nào trong cơ thể anh, nháy mắt anh liền cảm thấy như có điện chạy dọc cơ thể, khoái cảm chạy thẳng đến bụng dưới. Anh sướng đến mức co đầu ngón chân lại, sau đó lại lặng lẽ thả ra.

Không thể để Đoạn Minh Dương phát hiện được, nếu không thì anh sẽ bị hắn chơi đến chết mất...

Nhưng mà cảm giác sung sướng đó khó mà chống lại được, Lê Lạc nhịn không được mà lại lén lút dịch chuyển vòng eo một góc nhỏ, để cho cự vật cắm trúng điểm đó một lần nữa. Cảm giác đau đớn dần mất đi, cảm giác sung sướng khiến người khác chìm đắm càng ngày càng mãnh liệt hơn, góc độ nhúc nhích eo của anh cũng dần dần trở nên lớn hơn nữa.

Đoạn Minh Dương hừ nhẹ một tiếng, bàn tay lớn phủ lên mông anh, sau khi nắn mấy cái thì siết chặt lấy mông anh mà nhấn mạnh một cái, cắm vào càng sâu hơn, hung hăng ác liệt mà nghiền vào điểm nhạy cảm của anh.

Khoái cảm dâng trào chợt ập đến như là những cơn sóng thần muốn diệt tan mọi thứ, Lê Lạc càng ngày càng run lên nhanh hơn, hốc mắt anh cũng càng ngày càng đỏ hơn, anh bị cắm đến mức nức nở không thôi, hai chân kẹp chặt lấy eo Đoạn Minh Dương, liều mạng mà đấm vào lưng hắn, dường như là thở không ra hơi.

"Chậm, chậm chút... Ưm a..."

Đoạn Minh Dương cầm lấy cằm anh, khàn giọng hỏi: "Còn lẳng lơ nữa không, anh Lê?"

Tiếng gọi này có thể nói là như một viên thuốc kích tình mạnh nhất, khiến cho Lê Lạc lập tức chìm vào trong hố sâu của ý loạn tình mê, sau đó anh lại bị cao trào màu trắng đưa lên tận mây cao, cả người bay bổng không còn sức, trái tim cũng mất đi trọng lực, không ngừng bay lên.

Trước kia Đoạn Minh Dương không bao giờ chịu gọi anh như vậy, dường như là hắn không muốn thừa nhận chuyện hắn nhỏ tuổi hơn anh vậy, nhưng không biết tại sao bây giờ lại chịu gọi rồi.

Nhưng mà anh vẫn không biết đủ, vừa nếm được vị ngọt thì lòng tham của anh nhanh chóng bị bành trướng ra.

Muốn nghe Đoạn Minh Dương gọi anh bằng những cách khác... thân mật hơn, cưng chiều hơn, tựa như là tên gọi giữa những người yêu nhau vậy.

Sau khi cao trào, Lê Lạc ngửa cổ ra sau, ngã xụi lơ ra giường, lồng ngực ửng hồng không ngừng lên xuống, mái tóc dài ướt đẫm dính sát vào cổ, giống như là mới được vớt ra từ trong nước vậy, đến cả ánh mắt của anh cũng rất ướt át.

"Minh Dương..." Anh nắm lấy đầu gối mình, không hề sợ hãi hay ngại ngùng gì mà để lộ bắp đùi bị cắm đến đỏ ửng lên, và nơi phía sau bị cắm đến mức ướt đẫm của mình ra.

Rõ ràng là đang quyến rũ hắn lên giường.

Đoạn Minh Dương không hề khách sáo, đuổi theo chặn cửa huyệt lại, dùng con dao thịt ngẩng cao đầu của mình mà không ngừng cắm rút, dịch thể màu trắng bắn lên trên bụng nhỏ chảy dọc xuống, dính lên trên cự vật đang không ngừng cắm rút kia, rồi bị đưa vào trong huyệt khẩu phía sau của chủ nhân, hình ảnh dâm loạn không thôi.

Người dưới thân đang lắc lư theo nhịp chuyển động của hắn, trên gương mặt xinh đẹp toàn là tình dục và cao trào, bờ môi đỏ khẽ mở rên rỉ thở dốc, đôi chân dài mở rộng ra, phía trước còn không ngừng rỉ ra dịch thể.

Thân thể và dục vọng thẳng thắn đến mức gần như là gào thét lên, khiến cho người đang chinh phục anh cảm thấy phiền muộn và bạo ngược.

Đoạn Minh Dương cúi xuống gặm lấy môi anh, dùng sức mà cắn mút, cắn đến mức sưng đỏ lên. Sau đó hắn đứng dậy, nhấc hông anh cao lên, để cho anh nhìn rõ được nơi kết hợp của hai người họ dâm đãng đến mức nào, để cho anh cảm nhận rõ được là mình bị chơi đến mức ướt đẫm cả người.

Càng làm cho anh hiểu rõ hơn, trong chuyện này, ai mới là chúa tể thật sự.

"Có muốn tôi bắn vào trong không?"

Lê Lạc đang ưỡn eo lắc lư rên rĩ, đón nhận cự vật cắm vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể anh, liếm liếm bờ môi vừa bị gặm lấy, hầu kết lên xuống, giống như là đang hồi tưởng lại, giọng nói nũng nịu mơ hồ:

"Muốn... Ưm a... Cho tôi hết đi..."

Đoạn Minh Dương thỏa mãn nguyện vọng của anh.

Anh trở thành nơi bắt đầu và kết thúc của dục vọng, cao trào hết lần này đến lần khác, bị bắn vào trong cơ thể hết lần này đến lần khác, có lúc thậm chí phía trước đang run rẩy mà bắn ra thì phía sau đồng thời cũng bị một dòng tinh dịch đậm đặc căng tràn, dịch thể phía trước và phía sau cùng chảy xuống làm ướt một mảng lớn trên giường, chẳng còn phân biệt là dịch thể của ai nữa rồi.

Suốt một đêm, hai chân của Lê Lạc dường như chẳng bao giờ được khép lại, anh bị chơi đến mức hai chân run rẩy, huyệt khẩu tê rần. Cự vật thô to gân guốc của Đoạn Minh Dương y như là một con dã thú điên cuồng không biết no, bắt đầu ăn uống điên cuồng sau khi bị bỏ đói đã lâu, dùng sự nóng bỏng và dịch thể của anh làm thức ăn, chuyên chú tấn công vào lối đi màu mỡ non nớt trong thân thể anh, gặm nhấm nơi đó đến mức sưng đỏ nát ra, rồi lại dùng tinh dịch mà mình tiết ra để tưới đẫm và sỉ nhục nơi mà nó đã gặm nhấm nát kia ra một cách đầu hung ác.

Đến lần cuối cùng, Lê Lạc đã mệt đến mức sắp không mở nổi mắt nữa. Hiệu lực của thuốc đã hết từ lâu, nhưng anh vẫn buông thả và chìm đắm trong cuộc vui như cũ, một nửa là vì anh bị Đoạn Minh Dương chơi đến mệt rồi, không còn sức để nghĩ ngợi chuyện gì nữa, chỉ muốn chìm đắm vào dục vọng mà thôi.

Nửa còn lại, thực ra là vì tận sâu trong lòng anh, anh không muốn tỉnh lại để đối diện.

Nhưng có một số kí ức không thể bỏ qua làm cho anh cảm thấy bất an theo bản năng, siết chặt lấy ga giường, anh dùng giọng khản đặc mà hỏi Đoạn Minh Dương: "Ở đây... có lắp camera không..."

Chân của anh đang run, môi bị cắn đến trắng bệch ra, đôi mắt đỏ ửng mà nhìn đối phương.

Cho dù là bây giờ đã muộn, anh cũng muốn có một đáp án.

"Ai lại đi lắp camera trong phòng ngủ của mình chứ."

Đoạn Minh Dương cho anh một đáp án kỳ lạ.

Nghe thì có vẻ là không lắp, nhưng nếu như lần mò lại tất cả những gì đã xảy ra, thì câu nói này rõ ràng là giả.

Đoạn Minh Dương rõ ràng đã từng lắp.

Nhưng Lê Lạc vẫn chưa kịp lên tiếng phản bác, thì đã bị một cú cắm lút cán đến mức cao trào.

Phía trước đã không thể bắn ra thứ gì được nữa, chỉ cao trào không và kích thích thôi, anh tận tình mà run rẩy và rên rỉ dưới thân Đoạn Minh Dương, đôi mắt ướt át đỏ hồng phản chiếu hình bóng của đối phương, nhưng đôi mắt anh lại mất đi tiêu điểm. Gương mặt trước mắt mơ mơ hồ hồ, trong giây lát, dường như trở về đêm của năm, sáu năm trước.

Vẫn quyến rũ và tình dục như vậy, vẫn buông mình vào biển dục vọng như vậy, vẫn quấn quýt không rời như vậy.

Vẫn... dốc hết lòng hết dạ như vậy.

Lần này ánh mắt của Đoạn Minh Dương có bị đốt cháy vì anh không?

Lê Lạc cố gắng mở đôi mắt buồn ngủ của mình ra, dùng hết sức lực cuối cùng, sáp lại gần mắt của Đoạn Minh Dương, chóp mũi chạm nhau, anh mới có thể miễn cưỡng mà nhìn rõ một chút.

Trong đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng đen tối ấy, có một ánh sáng nóng bỏng đang cháy le lói, xung quanh hốc mắt hơi đỏ lên, để lộ ra sự hung bạo, lại dường như mang theo chút cảm xúc gì đó mà anh chẳng thể hiểu được.

Anh mãn nguyện rồi.

Tiếp đó anh ngoan ngoãn mà gác đầu lên vai Đoạn Minh Dương, bờ môi mềm mại dán lên vàng tai cũng mềm mại của đối phương, chầm chậm mà cọ, hôn khe khẽ. Sau khi phả hơi nóng bốn năm lần, anh mới vừa ý mà nói khẽ bên tai hắn:

"Minh Dương... Tôi yêu cậu lắm..."

Một lời tỏ tình chân thành giống hệt như vô số lần mà anh từng tỏ tình năm xưa.

Cho dù lần này đổi lại là sự hủy diệt, thì ít nhất trong khoảnh khắc này, phút này, giây này, anh nhìn thấy sự rung động của Đoạn Minh Dương.

Sự rung động dành cho anh.

Vậy thì, bướng bỉnh buông thả một lần cũng có sao?

Giữa vĩnh viễn không bao giờ có được và có được trong một khoảnh khắc, thì người đủ yêu và đủ dũng cảm, sẽ luôn chọn vế sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK