Trong đám người, Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên đi đầu, Gia Cát Vô Phạm vẫn ung dung ở phía sau các nàng, bất luận người bốn phía có bao nhiêu chen chúc, ba người bọn họ vẫn duy trì khoảng cách như vậy, cho dù cuồng phong đột kích, căn bản cũng không ảnh hưởng đến họ.
“Hôm nay cô khiến cho Nguyệt Ly Phong ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, cô không sợ tên sư điệt kia đến trả thù cô à?” Ninh Chiêu Nhiên tuy ngoài miệng hỏi vậy, nhưng trên mặt cũng không có gì gọi là lo lắng.
Sở Lương Âm hừ một tiếng, “Cô cho là trước đây hắn không nghĩ tới việc tính kế ta sao?” Khẽ hất càm lên, tóc dài sau đầu buộc cao theo động tác của nàng nhẹ tung bay, cả người mặc y phục đơn giản màu tím nhạt, nếu như trên gương mặt nàng bớt đi sắc bén và cao ngạo, thì nó sẽ thật sự giống như hoa sen trên mặt nước làm người ta kinh diễm.
“Hử? Phải không?” Ninh Chiêu Nhiên nhìn nàng một cái, sau đó nhún nhún vai, “Thật đúng là sư điệt có hiếu, biết sư thúc như cô thích đánh nhau, sợ cô buồn bực, còn tìm việc cho cô làm.”
Khóe miệng Sở Lương Âm co giật, con ngươi màu nâu quét nhìn đám người đang đi tới một vòng, “Ninh Chiêu Nhiên, cô có biết cái gì gọi là miệng quạ đen hay không?”
“Miệng quạ đen? Cô đang nói ta?” Ninh Chiêu Nhiên chỉ vào mình rồi hỏi ngược lại Sở Lương Âm, trong mắt tràn ngập vô tội.
Gia Cát Vô Phạm vẫn đi phía sau các nàng, chậm rãi dừng ánh mắt tại một chỗ, sau đó nhìn mái tóc như tơ dài của Sở Lương Âm trước mặt, mở miệng nói: “Người của Mạc phủ.”
Biểu cảm trên mặt Ninh Chiêu Nhiên thay đổi, người Mạc phủ, chính là oan gia của nàng.
Nhìn xuyên qua đám người đang đi tới, không những chỉ là người của Mạc phủ, hơn nữa còn có người quen nha.
Đoàn người có khoảng bảy tám người, đáng nhẽ sẽ đi tới đối diện bên này, nhưng bây giờ lại đứng ở giữa ngã tư con đường, bảy tám ánh mắt đều nhìn chằm chằm các nàng, đặc biệt có một người còn biểu lộ sự căm hận, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiến đến lột da rút gân các nàng, người này không ai khác chính là Mạc Thành Hiêu, nhị công tử đương kim võ lâm minh chủ, từng ‘vui vẻ’ chạm mặt với Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên ở núi Vân Vọng, nhìn dáng dấp của hắn lúc này, chắc hẳn lần gặp trước đã tạo ấn tượng khắc sâu với hắn, đến mức hôm nay nhớ mãi không quên, gặp lại cũng bừng bừng như trước.
Ba người tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng mà chỉ mới được vài bước đám người Mạc Thành Hiêu đã không buông tha, những người đi đường vẫn rộn ràng nhốn nháo như cũ, nhưng cũng cảm giác được hai nhóm người đang đi trên đường không bình thường, tất cả đều cố gắng tránh né ra xa, nhưng cũng có không ít người đứng lại xem náo nhiệt, nếu để ý kỹ sẽ thấy những người xem náo nhiệt đều là người trong giang hồ, trong đó còn có những người lúc sớm ở tửu lâu và đã gặp qua ba nhân vật phong ba này.
Mạc Thành Hiêu nhìn hai nữ nhân trước mặt, hận không thể chạy tới chém tận giết tuyệt cho hả cơn giận.
“Ma nữ, bản thiếu gia đã nói, nếu như để bản thiếu gia gặp lại ngươi lần nữa, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Không ngờ lại nhanh gặp mặt như thế, hôm nay bản thiếu sẽ thay võ lâm Đại Tề diệt trừ tai họa.” Hắn chỉ vào Ninh Chiêu Nhiên, ngón tay kia suýt chút nữa chạm vào mũi Ninh Chiêu Nhiên.
Ninh Chiêu Nhiên nhìn chằm chằm ngón tay đang xỉ vào mũi nàng, nụ cười trên khóe môi vẫn không thay đổi.
Bốn phía yên tĩnh như tờ, trên đường vốn hi hi ha ha tiếng nói bây giờ im lặng không tiếng động, sắc mặt những người dừng chân xung quanh đều khác nhau, nhưng cũng có người trong mắt hiện rõ hả hê khi thấy có người gặp họa.
Ninh Chiêu Nhiên giơ tay lên, hất bỏ tay Mạc Thành Hiêu ra, nụ cười vẫn tươi như hoa, nhưng lời nói lại khiến người ta sợ hãi, “Còn dám xỉ vào mặt bản tiểu thư nữa, ta sẽ chặt cả cánh tay ngươi đem cho chó ăn.”
“Hừ, ma nữ ngươi vẫn không biết hối cải, bản thiếu gia phải thay trời hành đạo, ông trời cũng sẽ không nói gì.” Mạc Thành Hiêu nói những lời chính nghĩa, hắn xem bản thân như là cứu binh tới để trừng trị hầu tử, là siêu nhân đặt biệt đi đến cứu vớt địa cầu.
“Ây ôi, càng nói càng hay mà, xem ra bản tiểu thư tồn tại trên đời này là để gây phiền toái cho ông trời. Nhưng mà nói cũng lạ, ngươi nói tại sao ông trời lại có thể phái người tới thay trời hành đạo thế? Sáng chói tới mù mắt bản tiểu thư.” Ninh Chiêu Nhiên mỉm cười trả lời, gương mặt xinh đẹp như đóa hoa hồng có gai, tuy đẹp nhưng cũng không che giấu được châm chích.
“Năm trăm năm trước, ở Tấn thành có cọp đi trên đường, ai ngờ hôm nay ở Tấn thành có chó điên sủa bậy, ngoài võ lâm vẫn còn có triều đình, Mạc nhị công tử có phải đã quá đề cao bản thân rồi hay không?” Mạc Thành Hiêu còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng nói lạnh lùng của Sở Lương Âm vang lên bên tai, Mạc Thành Hiêu liếc mắt nhìn Sở Lương Âm, bắt gặp ánh mắt của nàng, không hiểu sao hắn chợt co rúm người lại, nữ nhân nàng so với Ninh Chiêu Nhiên còn phách lối hơn người, bởi vì chẳng ai hiểu rõ cuối cùng nàng đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là người võ lâm chính đạo có thân phận địa vị, nhưng lại cứ đứng cùng một chỗ với tà ma yêu đạo, quả thực chẳng biết nàng ta là muốn cái gì.
“Sở nữ hiệp, tại hạ tôn trọng cô là đệ tử Tùng Sơn đạo nhân, không nghĩ sẽ trở mặt với Tùng Vụ môn. Nếu Sở nữ hiệp vẫn muốn ở cùng với yêu nữ ma giáo này để giết hại đồng đạo võ lâm, tại hạ chỉ có thể trở về yêu cầu phụ thân ra lệnh trục xuất Sở nữ hiệp ra khỏi võ lâm Đại Tề.” Tác phong Mạc Thành Hiêu như đang làm chuyện quang minh chính đại, hắn tưởng bản thân thay trời làm việc chính nghĩa, hắn lấy việc trừng ác dương thiện là nhiệm vụ của mình, khôi phục chính nghĩa là chức trách của bản thân, trừ ác trừ gian lưu danh muôn đời, khí thế bừng bừng kia như vòng hào quang từ trên trời chiếu xuống, phía sau hắn có thêm đôi cánh nhỏ dài phần phật bay lên, tất cả mọi người xung quanh không thể mở mắt nổi, đều bị khí thế chính nghĩa của Mạc nhị công tử hắn cảm phục.
Khóe miệng Sở Lương Âm dẫn ra nụ cười, một tay sờ sờ cằm, động tác tùy tiện của nàng còn mang theo mấy phần thô lỗ, Mạc Thành Hiêu nhìn nàng thân thể khẽ động, nhưng cũng không lui bước.
“Nếu Mạc nhị công tử dự định thay võ lâm trừ ác, không bằng tính luôn bà đây vào? Nếu như giết được yêu nữ ma giáo có thể loại trừ hết tai họa cho võ lâm chính đạo, thiên lý bất dung, vậy hôm nay ta tự tay loại trừ nàng được không? Sở Lương Âm vừa lên tiếng, lại có thể nói muốn giúp Mạc Thành Hiêu, Mạc Thành Hiêu với đám người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên, la sát Sở Lương Âm này đang tính đùa giỡn gì đây?
Trong mắt Mạc Thành Hiêu vẫn mang theo đề phòng, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười, “Sở nữ hiệp cải tà quy chính là chuyện tốt, nhưng chuyện hôm nay không phiền Sở nữ hiệp.” Hắn có phần không chống đỡ nổi, Sở Lương Âm đột nhiên thay đổi như vậy, hắn cũng không rõ rốt cuộc nàng muốn chơi cái gì.
Sở Lương Âm mỉm cười, trên mặt biểu lộ ngưỡng mộ bội phục, liên tục gật đầu kính nể Mạc Thành Hiêu, “Thì ra Mạc nhị công tử muốn một mình giải quyết yêu nữ này! Bội phục bội phục, Mạc nhị công tử quả nhiên là truyền nhân Mạc minh chủ, có câu đời sau càng mạnh hơn đời trước, Mạc nhị công tử tuyệt đối thừa hưởng hết tất cả những ưu điểm của Mạc minh chủ, bội phục bội phục. Một khi đã như vậy, Mạc nhị công tử hôm nay phải để cho những người đồng đạo trên võ lâm giang hồ mở mang thêm kiến thức về phong thái của truyền nhân Mạc minh chủ, phải để cho người ma giáo biết, võ lâm chính đạo chúng ta không phải là người dễ trêu chọc.” Dứt lời, Sở Lương Âm liền lùi ra sau, hơn nữa còn trực tiếp lui vào trong đám người, hai tay đặt trước ngực, giống như sắp được nhìn thấy phong thái chính nghĩa của Mạc nhị công tử.
Trong nháy mắt toàn bộ hoạt động như dừng lại, ngay sau đó đã bị tiếng cười của Ninh Chiêu Nhiên phá vỡ, hai tay nàng chống nạnh, cười đến nhún vai, “Mạc nhị công tử thật sự định đơn đả độc đấu với bản tiểu thư? Mạc nhị công tử thật can đảm, không hổ là nhị thiếu gia Mạc phủ, bản tiểu thư tiếp nhận chiến thư của ngươi. Đến đây đi, hôm nay ở chỗ nay, sẵn có người võ lâm giang hồ và người dân của Tấn thành chứng kiến, chúng ta quyết một trận sống chết, nếu hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng, Mạc nhị công tử thấy thế nào?”