Bọn họ dừng lại cách năm người kia chừng mười thước, năm trăm người đối mặt với năm người, trong mắt không thiếu đắc ý, trái lại nhất định phải giết chết quyết tâm của nhóm người này.
Hai người Nguyệt Ly Phong và Ninh Tùy Phong mới ở bến tàu giao thủ với đám người áo đen, hiển nhiên hiểu rõ năng lực của bọn họ. Sắc mặt hai người này không thoải mái có thể thấy rõ đám người này khó đối phó bao nhiêu.
“Bọn họ không giỏi ‘đơn đả độc đấu’, cho nên cố gắng tách bọn họ ra.” Nguyệt Ly Phong đứng bên cạnh Sở Lương Âm thấp giọng nhắc nhở.
Chân mày Sở Lương Âm giật giật, sắc mặt âm trầm hòa hoãn hơn nhiều, liếc nhìn một bên gáy Nguyệt Ly Phong, thu hồi tầm mắt không nói gì. Vốn định nói gì đó nhưng quay đầu lại thì không nói ra được, rất kỳ quái.
“Mộ Dung Tử Tề đâu?” Ninh Tùy Phong một mực tìm Mộ Dung Tử Tề, nhưng không thấy bóng dáng y đâu cả, mặc dù đám người này là trợ thủ đắc lực của y cũng có phần đả thương người của ma giáo nhưng đối với hắn mà nói Mộ Dung Tử Tề mới là kẻ đáng chết nhất.
“Bọn họ không nói chuyện được đâu, ngươi đừng lãng phí nước bọt. Giết sạch bọn họ đi, ta không tin Mộ Dung Tử Tề không xuất hiện.” Sở Lương Âm lạnh nhạt nói. Đối mặt nhiều lần với đám người loại này, bọn họ đều không nói qua một câu, cho dù vừa nãy mới cùng Ninh Tùy Phong và Nguyệt Ly Phong ở bến tàu giao thủ, cũng chưa từng phát ra âm thanh cầu cứu hay tìm cứu binh, không phải rất kỳ quái sao? Cho nên, đáp án duy nhất chính là bọn họ không nói được.
“Câm điếc à? Ha, câm điếc càng tốt, bản tiểu thư ta ghét nhất lúc giết người phải nghe tiếng sói khóc quỷ hờn.” Ninh Chiêu Nhiên rút nhuyễn tiên bên hông ra, roi da màu đỏ trong đêm đen càng thêm dữ tợn.
Vân Liệt Triệu nhíu mày liếc nhìn bốn người bên cạnh, vẻ mặt ‘không giết y sẽ không bỏ qua’, hắn cũng nắm chặc đại đao trong tay, xem ra nếu hắn không đi ra ngoài sát cánh với bọn họ, Sở Lương Âm nhất định sẽ giết hắn.
Bọn họ bất động, đám người kia cũng không động, gió đêm lành lạnh thổi tới, mang theo mùi vị tanh mặn của biển, giống như đoán được đêm nay sẽ không yên bình như vậy.
Đột nhiên, hai nữ nhân bên này Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên đã sớm thương lượng xong, đồng loạt nhảy từ trên lan can xuống, bóng dáng hai người trong nháy mắt ẩn hiện bên vách tường, âm thanh chém giết tức thì vang lên, roi da của Ninh Chiêu Nhiên y một con rắn, quét sạch những vật xung quanh.
Sở Lương Âm không cần vũ khí cũng sử dụng tay thành thạo, chỉ có điều nàng đã đánh giá thấp năng lực những người này, nàng có thể cảm nhận được run rẩy của thân thể người nọ khi dính một chưởng của nàng, nhưng người nọ không chút sứt mẻ nào, lại có thể nhịn đến trình độ này.
Thật sự giống như lời Nguyệt Ly Phong nói, bọn họ coi trọng cách đánh hợp tác, ba người đồng thời công kích nàng, phối hợp hoàn mỹ mười phần, cho nên nàng bị chặn ở giữa không lui được.
Khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích luân phiên của ba người, mũi kiếm sắc bén xẹt qua cằm của nàng, nàng dùng một cước đá văng thanh kiếm kia, thuận tiện dùng khuỷu tay đè lên ngực người nọ, đồng thời nắm cánh tay lại, bàn tay cố sức vặn xương cánh tay răng rắc vang dội, tay cầm kiếm nhẹ buông ra, kiếm rơi xuống đất, Sở Lương Âm nhấc chân đá một cái, chớp mắt kiếm rơi xuống đất đã nằm trong tay nàng.
Kiếm trong tay, tình thế thay đổi, giống như con rồng bị vây khốn được thăng thiên, chịu đựng quá đủ cảm giác áp chế, tức giận trong lòng không có chỗ bộc phát, nàng lần lượt xê dịch thân thể, không nhìn rõ chính xác vị trí của nàng, trong chớp mắt, những nơi nàng đã đi qua đều có máu rơi và phần còn lại của tay chân đã bị cụt.
Những người đó quả nhiên bị câm điếc nên không lên tiếng, bị thương cụt tay cũng không phát ra âm thanh nào, trận đánh này yên lặng nhưng ngập tràn máu tanh.
Không biết từ lúc nào ba nam nhân đã tham gia chiến đấu, yên lặng hoàn toàn bị phá vỡ, tiếng vũ khí chạm vào nhau không ngừng giao thoa bên tai, thỉnh thoảng trong lúc di chuyển Sở Lương Âm chú ý đến hành động của Vân Liệt Triệu, hắn nói khoảng thời gian này đều luyện tập đao pháp, nàng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Vân Liệt Triệu có tiến bộ gì không.
Vân Liệt Triệu đúng là không nói dối, đao pháp của hắn sắc bén nhanh gọn hơn trước đây rất nhiều, lưỡi đao xẹt qua kình phong đập vào mặt, người đối diện bị đao phong của hắn bức lui vài bước, điều này làm Sở Lương Âm phải nhìn hắn bằng một cặp mắt khác xưa.
Nhuyễn tiên của Ninh Chiêu Nhiên càng thích hợp đánh chiến kiểu này, tiếc rằng địa phương có hạn, nàng không thể thi triển ra hết được.
Ninh Tùy Phong tự nhiên cảm nhận được, lập tức đứng gần chiến tuyến với muội muội mình, Ninh Chiêu Nhiên cảm thấy hắn vướng bận nói, “Đi sang bên kia.”
Một chưởng của Ninh Tùy Phong như thiên lôi phá núi, một chưởng phát ra nam nhi cao sáu thước cũng phải văng đi ra, xung quanh hắn không có người nào dễ dàng đả thương được hắn.
Ninh Chiêu Nhiên thối lui cách xa hắn, từ từ đi tới sát mép, mười mấy người vây quanh, bọn họ am hiểu nhất là chiến thuật đoàn thể chiến, khó trách ngày ấy Sở Lương Âm đang tắm, đột nhiên xuất hiện tên áo đen, không đánh nhau với Nguyệt Ly Phong mà lựa chọn chạy trốn, ‘đơn đả độc đấu’ là điểm yếu của bọn hắn.
Bóng dáng Nguyệt Ly Phong cũng không sờ được, chỉ nhìn thấy một bóng trắng như con kiến nhỏ len lỏi giữa đám người áo đen, nhưng âm thanh kiếm cắt vào da thịt hết sức rõ ràng, giống như ngay sát bên tai vậy.
Bóng dáng Sở Lương Âm dần dần thoáng ly khỏi bọn họ, nàng trực tiếp đi đến căn phòng dưới tảng đá, mấy chục người đuổi theo nàng, nhưng trong lúc lơ đãng xoay người, nàng nhìn thấy bóng màu hồng phiêu đãng trên đỉnh nóc phòng ngủ Vân Liệt Triệu, phút chốc nhảy lên tảng đá, đối mặt với người đang đứng trên nóc nhà – Mộ Dung Tử Tề.
Đám người áo đen bao vây tấn công nàng lần lượt nhảy lên, Sở Lương Âm giơ tay mua kiếm, nóc nhà căn phòng trên tảng đá bị gió kiếm của nàng quét qua vô số dấu tích, tạo thành những đốm hoa lửa trong đêm đen càng rực rỡ.
Mộ Dung Tử Tề vẫn xinh đẹp yêu mị, y đứng lẳng lặng nhìn thi thể khắp nơi, kia đều là thuộc hạ của y nhưng y vẫn không có hành động khác, không biết y đang suy nghĩ gì mà chỉ đứng đó.
Sở Lương Âm nhìn chằm chằm Mộ Dung Tử Tề, dõi theo ánh mắt của y, y đang nhìn Vân Liệt Triệu?
Nghĩ đến việc này, Sở Lương Âm lại thấy tức giận, bay vọt tới chỗ Mộ Dung Tử Tề.
Mộ Dung Tử Tề như bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhích người qua chỗ khác, chậm rãi di chuyển tầm mắt nhìn Sở Lương Âm, kiếm trong tay nàng đang rỉ máu, cái tên La Sát của nàng cũng không phải để trưng.
“Đại ca, Mộ Dung Tử Tề ở trên kia.” Ninh Chiêu Nhiên đánh nhau với mấy chục tên ở phía xa, ngẩng đầu liền trông thấy Sở Lương Âm và Mộ Dung Tử Tề ở trên nóc nhà, lập tức hô to, roi trong tay càng thêm ra sức, hoa cỏ ven đường đều bị nàng tước đoạn.
Ninh Tùy Phong nghe thế hai tay đẩy một cái, chưởng phong đánh ngã mấy người vây quanh, hắn lập tức nhảy chính xác lên trên nóc nhà, đứng trước mặt Sở Lương Âm, “Mộ Dung Tử Tề, ngươi đả thương mấy trăm người của ta, hôm nay ngươi phải để mạng lại đây.”
Dứt lời, Ninh Tùy Phong xông thẳng tới chỗ Mộ Dung Tử Tề, Sở Lương Âm không cam chịu bị bỏ lại phía sau, lắc kiếm trong tay cùng Ninh Tùy Phong chạy như bay về phía Mộ Dung Tử Tề.
Ba người trên nóc nhà người tới ta đi, đều là khinh công cực điểm, ba người như con rối gỗ dây dưa, không nhìn thấy rõ phương hướng di chuyển cụ thể của bọn họ, giống như một mực tới tới lui lui trên nóc nhà.
Lúc này, phía biển xa xa có ba con thuyền đi tới, thuyền kia chưa cập bờ đã có vô số người từ trên thuyền nhảy xuống, đêm tối như mực, không thấy rõ bộ dạng của bọn họ, nhưng một đám người như gió lớn đi tới.
Từ xa có thể nhìn thấy phía trên ngọn núi đèn đuốc sáng trưng đang đánh nhau túi bụi, hơn nữa trên đỉnh có ba bóng người bay tới bay lui không rõ là ai nhưng rất bắt mắt, nhóm người này đi thẳng đến bên kia, coi như gió cuốn mây tan, hành tung mơ hồ.
“Công tử.” Mũi kiếm như tơ nhện xẹt qua yết hầu, máu nóng phun ra, Nguyệt Ly Phong lắc mình tránh đi liền nghe được âm thanh quen thuộc.
Hắn nghiêng người nhìn, trông thấy Hoành Hạ ba chân bốn cẳng chạy tới, phía sau còn có một nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh gia nhập trận đánh, hắn thu hồi kiếm nhét vào bên hông lui ra xa tử địa. Đảo mắt nhìn về phía bên kia, người của thần giáo đã đến tiếp ứng Ninh Chiêu Nhiên.
Nhưng mà đến đây không chỉ có hai nhóm người bọn họ, người của Mạc phủ cũng đến, đồng thời có không ít người của thế gia môn phái, chỉ có điều lúc này trận đánh đã sắp kết thúc, thật sự trên nóc nhà thì chưa.
Ninh Chiêu Nhiên nóng như lửa đốt, cái gì cũng không làm, đứng bên dưới chống nạnh ngẩng đầu nhìn bóng dáng ba người không rõ dây dưa, lông mày nhíu chặt.
“Trên kia là ai thế?” Không biết ai đứng trong chiến tuyến Mạc phủ hỏi câu này, Tiêu Vũ Nặc đứng cạnh Mạc Thành Kiêu phe phẩy cây quạt nói: “Sở Lương Âm, Ninh Tùy Phong, Mộ Dung Tử Tề.” Vẻ mặt hắn tươi cười nói, nhìn có vẻ thích thú hơn là khó chịu mùi máu tanh.
Sắc mặt Mạc Thành Hiêu căng thẳng, mấy vị đại diện thế gia cũng nghiêm túc đứng xem, đây chẳng phải là quyết đâu thông thường.
Vân Liệt Triệu ở bên kia đã nhịn không được, nhấc đao lên nhưng bị Nguyệt Ly Phong ngăn lại, “Hai người bọn họ dùng phương pháp bao vây tấn công, vừa mới phối hợp hoàn hảo, nếu có người xông vào sẽ làm rối loạn.” Vân Liệt Triệu không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, đem đại đao cắm xuống mặt đất, hoa lửa nổi lên bốn phía.
Hoành Hạ và Đỗ Ý Lăng đứng một bên với Nguyệt Ly Phong, Hoành Hạ nhìn đến hoa cả mắt cũng không biết vì sao công tử nhà mình lại biết rõ chiến thuật của Ninh Tùy Phong và Sở Lương Âm.
Ánh mắt Đỗ Ý Lăng cũng vậy, trong tay nàng đang giữ kiếm của Sở Lương Âm, hiện tại rất muốn ném lên nhưng nghe Nguyệt Ly Phong nói không được quấy rầy bọn họ nàng đành phải giậm chân tại chỗ.
Mái ngói trên nóc nhà bắt đầu bay ra tứ phía, rầm rầm vỡ nát thành trăm mảnh, người đứng xem cuộc chiến không khỏi lui ra sau vài bước, ánh mắt không chớp nhìn phìa trên.
A! Phía trên không biết là ai kêu đau một tiếng, có thể nghe rõ là tiếng động nhưng không thấy bóng dáng. Vân Liệt Triệu bên này và Ninh Chiêu Nhiên bên kia gấp gáp không tả nổi, nóng lòng muốn đi lên hỗ trợ. Đột nhiên Nguyệt Ly Phong chắp tay đứng đó nhảy lên, giống như mũi tên rời cung gia nhập cuộc chiến, vốn dĩ bóng dáng ba người đã không rõ lúc này càng thêm hoa mắt, Nguyệt Ly Phong gia nhập khiến bọn họ không nhìn ra phương hướng, chỉ thấy vài bóng người ta tới ngươi đi, mái ngói trên nóc đã bay đi gần hết mà bọn họ vẫn chưa có tiến triển gì.
A! Lại thêm một tiếng kêu đau đớn, không biết là ai phát ra, Ninh Chiêu Nhiên ở bên kia hoảng sợ, mọi người cũng có thể đoán ra, người vừa mới trúng chiêu hẳn là Ninh Tùy Phong.
Đỗ Ý Lăng cắn chặt môi, gắt gao nhìn chằm chằm phía trên, cổ cương lên nhưng ánh mắt vẫn chưa hề chớp.
Bỗng, từ trên đỉnh phát ra một cổ khí lưu đập vào mặt, chỉ có một số ít người chịu nổi, phần lớn mọi người bao gồm cả Hoành Hạ và Đỗ Ý Lăng đều phải lui về phía sau vài bước, màng nhĩ và nội tạng như bị tiếng nổ vang xé rách.
Ba đấu một vẫn không có tiến triển chút nào, Tiêu Vũ Nặc thu quạt ngọc trong tay, cả người nhảy lên gia nhập vào chiến cuộc.
Lúc này bốn đánh một càng làm người xem bên dưới căng thẳng, ai ai cũng là cao thủ trong cao thủ, nhưng Mộ Dung Tử Tề kia thì không biết, có thể tưởng tượng Mộ Dung Tử Tế đã đạt tới cảnh giới gì. Chẳng qua vẫn có người không hiểu được cuối cùng y đã làm gì mà trong một khoảng thời gian ngắn võ công lại cao như vậy, rõ ràng trước kia rất tầm thường.
Két một tiếng, nóc nhà lắc lư, người đứng xem lại lui ra sau lần nữa, thầm nghĩ căn phòng muốn sập?
Một tiếng thét điếc tai vang lên, một góc phía đông của căn phòng nứt ra, một nửa phòng đã biến thành đống gạch vụn.
Giờ phút này, giữa không trung có bốn người đấu chuyển mỗi người một góc, người bên dưới còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, một bóng màu đỏ từ mái hiên lộc cộc từ trên rơi xuống, đợi đến lúc nhìn thấy rõ cả người y đã nằm trên mặt đất, không phải ai khác chính là kẻ khiến tất cả mọi người kinh hãi – Mộ Dung Tử Tề.
Bốn người từ trên nóc nhà nhảy xuống, một góc khác của căn phòng bắt đầu nứt ra, nhưng chẳng ai quan tâm điều đó, bởi vì tất cả lực chú ý đều bị người nằm trên đất hấp dẫn.
Ninh Chiêu Nhiên là người đầu tiên xông tới, một tay đem Mộ Dung Tử Tề khóe miệng còn chảy máu dựng dậy, “Người tới bắt y trói lại, mang về giáo xử lý trước mặt mọi người.” Nàng rống họng kêu lên, người thần giáo lập tức đi tới, dáng vẻ phải đem Mộ Dung Tử Tề đi.
Nhưng người Mạc phủ không đồng ý, “Khoan đã, cho dù việc làm của Mộ Dung Tử Tề là tội ác tày trời nhưng y cũng là người của Mộ Dung phủ, phải đem y về cho Mạc minh chủ quyết định.” Một người đàn ông trung niên ở sau lưng Mạc Thành Hiêu nói.
Mạc Thành Hiêu bước lên, “Đúng vậy, y là người Mộ Dung phủ, phải giao cho phụ thân quyết định.
“Hừ, Mạc phủ các người đúng là thích lấy đồ có sẵn, người bị ca ca ta cùng với đám người Sở Lương Âm và Tiêu công tử chế trụ, các người nói muốn mang đi là mang đi à? Da mặt cũng ít có dày quá đấy.” Ninh Chiêu Nhiên hất tay ném Mộ Dung Tử Tề cho người trong giáo, hai tay chống nạnh ưỡn ngực ngẩng đầu, rõ ràng khiêu khích.
Sở Lương Âm bình tĩnh liếc nhìn bọn họ một cái, không quan tranh chấp này, cất bước đi về phía Hoành Hạ Đỗ Ý Lăng bên kia, Đỗ Ý Lăng nhanh chân chạy tới, lôi kéo tay nàng, “Sở tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Sở Lương Âm lắc đầu, “Ta không sao.” Nhìn Đỗ Ý Lăng khỏe mạnh không bị thương chỗ nào, kiếm mình vẫn còn ở trong tay nàng, tất nhiên yên tâm. Nhưng vai trái vẫn đau âm ẩm, vừa rồi nàng bị một chưởng của Mộ Dung Tử Tề đánh trúng, còn tưởng cánh tay trái sẽ bị phế đi không chứ.
“Lương Âm.” Vân Liệt Triệu đi tới nhìn vai trái của nàng, “Muội không có chuyện gì chứ?” Tuy là quan tâm nhưng giọng nói trầm thấp của hắn nghe qua có vẻ công thức hóa, không có một điểm thành ý.
Sở Lương Âm trợn mắt nhìn hắn một cái, phớt lờ hắn đi qua bên kia, Vân Liệt Triệu hít bụi cũng không nói gì.
Bên kia vẫn cãi vả vấn đề cuối cùng Mộ Dung Tử Tề thuộc về ai, giọng nói Ninh Chiêu Nhiên so với sấm sét còn vang dội hơn, khiến đối phương không chen vào nói được.
Ninh Tùy Phong đã sớm đi sang một bên, vừa rồi hắn cũng bị đánh trúng, hiện tại lòng bàn tay vẫn còn tê dại.
“Công tử, người không bị thương chứ? Ta thấy thất sư thúc và Ninh công tử đều bị thương.” Hoành Hạ đi theo Nguyệt Ly Phong rời xa cuộc cãi vả, người Nguyệt gia cũng đi sau lưng Nguyệt Ly Phong, tranh chấp bên kia không liên quan tới bọn họ.
“Ta không sao.” Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt nói, ánh mắt không gợn sóng nhìn lướt qua Sở Lương Âm, vừa vặn nàng cũng đảo mắt nhìn hắn, hai người không nói gì thản nhiên di dời tầm mắt.
“Mộ Dung Tử Tề không phải người của Ma giáo, các người không có quyền mang y đi xử tử.” Cãi vả bên kia vẫn còn tiếp tục.
“Ma giáo? Hừ nếu các người đều đã nói như vậy, nếu bản tiểu thư không cho các người biết cái gì gọi là ma giáo thì thật có lỗi.” Ninh Chiêu Nhiên vung tay lên, người phía sau tụ tập lại, muốn đọ sức bọn họ tuyệt đối không ngán.
“Ma nữ ngươi, nhị công tử chúng ta không cần sợ cô ta.” Cũng không biết chó săn của môn phái nào bắt đầu giựt giây Mạc Thành Hiêu và thần giáo Ma Nha khai chiến.
“Mẹ nó, các người nói xong chưa hả? Không phải muốn tận mắt nhìn y chết à? Vậy cùng nhau nhìn đi, ồn ào cái quái gì?” Vân Liệt Triệu bị bọn họ chọc giận, rống một tiếng to rung trời, quả nhiên tất cả liền ngậm miệng.
“Ha ha ha….” Mộ Dung Tử Tề bị trói phát ra tiếng cười, máu không ngừng chảy xuống nơi khóe miệng, y cười châm chọc lại đáng đánh đòn.
“Cười con mẹ ngươi ấy.” Ninh Chiêu Nhiên đá một cước, cả người Mộ Dung Tử Tề co rút lại, phun ra một bụm máu.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Lương Âm mở miệng, liếc xéo Vân Liệt Triệu một cái, lông mày vẫn nhíu chặc như cũ.
Đỗ Ý Lăng đuổi theo sát Sở Lương Âm đi xuyên qua đám người rời đi, Nguyệt Ly Phong cũng xoay người bước đi, người Nguyệt gia lần lượt theo Nguyệt Ly Phong rút lui, Vân Liệt Triệu đi sau cùng, lúc gần đi cũng không thèm liếc nhìn Mộ Dung Tử Tề một cái, xem ra lời hắn nói là thật, hắn không có quan hệ gì với Mộ Dng Tử Tề, thậm chí nếu y chết ngay lập tức hắn cũng không mảy may quan tâm, chỉ lo chú tâm khiêng đại đao bảo bối của mình.
Lúc đi xuống, Nguyệt Ly Phong quay đầu nói với tên thuộc hạ phía sau vài câu, tên thuộc hạ vội vàng chạy ngược lại, đi tới bên cạnh Tiêu Vũ Nặc nói nhỏ vào tai vài câu rồi rời đi, Tiêu Vũ Nặc nhướng mày cười gật gù, “Các vị đừng ầm ỹ nữa, Mộ Dung gia vẫn còn một người sống.”
Không quan tâm hai bên an bài Mộ Dung Tử Tề thế nào, toàn bộ người Nguyệt gia và Tùng Vụ môn đều quay trở về thuyền. Hôm ở biển gặp bão con thuyền kia đã bị hủy, trước mặt là chiếc thuyền Nguyệt gia còn lại, đoàn người lên thuyền nhổ neo, lái thuyền rời khỏi đảo nhỏ, bọn họ tới là tìm Vân Liệt Triệu, những chuyện còn lại không liên quan bọn họ, chỉ lo thân mình là đủ rồi.
Trở lại thuyền, Sở Lương Âm liền tìm một gian phòng đi vào, Đỗ Ý Lăng đi theo nàng, thấy sắc mặt không tốt lắm của nàng cũng không dám nói lời nào, ngồi trên ghế nhìn người dựa lưng vào giường nhắm mắt, nàng nhỏ tiếng nói: “Sở tỷ tỷ ngủ một giấc đi, nhìn tỷ có vẻ rất mệt mỏi.”
“Ừm.” Nàng thờ ơ trả lời.
Đỗ Ý Lăng chép miệng, cũng không biết nói cái gì. Vừa vặn bên ngoài có người gõ cửa, Đỗ Ý Lăng nhanh chân chạy ra mở cửa, chỉ nhìn thấy Hoành Hạ đứng bên ngoài, một tay cầm bình sứ.
“Có chuyện gì?” Đỗ Ý Lăng hung hăng hỏi, giống như không định gặp hắn.
Hoành Hạ trợn mắt, “Ta không có đến tìm cô.” Nói xong, nhìn lướt qua Đỗ Ý Lăng trông thấy người nằm trên giường thì dừng lại, nhỏ tiếng nói: “Thất sư thúc đây là thuốc mỡ công tử đưa cho người, đây là thuốc mỡ Lục sư thúc đưa, người xem nhận cái nào?” Hoành Hạ cười mỉa, vốn vâng lệnh công tử đưa thuốc cho thất sư thúc, ai ngờ đi nửa đường gặp Lục sư thúc, hắn kín đáo đưa thuốc cho mình nói đưa tới đây. Hắn hết cách đành phải mang tới.
Sở Lương Âm mở mắt, lạnh lùng quét nhìn Hoành Hạ, “Để đó đi.”
Hoành Hạ vội gật đầu, như được ban ân, đặt thuốc mỡ lên bàn rồi bỏ chạy, lúc tới cửa không quên làm mặt quỷ với Đỗ Ý Lăng, chọc nàng giơ tay định đánh hắn, nhưng sợ Sở Lương Âm không vui đành hừ lạnh một tiếng đóng cửa lại.
Trở lại bàn, Đỗ Ý Lăng cầm hai bình thuốc kia, nhìn hết cái này đến cái kia, “Sở tỷ tỷ muốn dùng của người nào?”
Sở Lương Âm thở dài, “Tùy, người nào cũng được, đem tới bôi thuốc cho ta.” Nói xong, nàng ngồi dậy cởi bỏ quần áo, lúc bả vai lộ ra Đỗ Ý Lăng kinh hãi thét lên, “Tím đen hết rồi.” Vội vàng chạy tới, không đành lòng nhìn vai trái của Sở Lương Âm.
Lấy tay vén mái tóc qua bên phải, Sở Lương Âm để lộ một bên gáy trắng ngà, hoàn mỹ như tranh vẽ, “Thoa lên cho ta.” Nàng uể oải nói chuyện, vì khó chuyện lại đấu một trận dài với Mộ Dung Tử Tề còn trúng một chưởng của y, khó trách sẽ thấy mệt mỏi.
“Vâng!” Đỗ Ý Lăng cẩn thận đem thuốc mỡ trong bình đổ vào tay, sau đó vẽ loạn lên bả vai Sở Lương Âm.
“A!” Sở Lương Âm nhướng mày, Đỗ Ý Lăng vội vàng dừng tay, “Đau lắm hả?” Nàng nhìn cũng thấy đau, toàn bộ bả vai đều biến thành xanh tím, không đau mới là lạ.
“Không có việc gì.” Sở Lương Âm lắc đầu, Đỗ Ý Lăng mới dám tiếp tục, dường như đem cả một bình xài hết, Đỗ Ý Lăng không hy vọng Sở Lương Âm lại chịu khổ, mau chóng hết, đổ nhiều thêm chút, mau chóng hết.
Lúc con thuyền rời khỏi hòn đảo mặt trời đã từ đường chân trời nhảy ra. Sáng sớm, gió biển thổi nhè nhẹ, Đỗ Ý Lăng cẩn thận bước ra từ căn phòng, thận trọng đóng cửa lại, lúc này mới dám lớn tiếng thở dốc.
Tối hôm qua, Sở Lương Âm sau khi xoa thuốc xong liền ngủ, chỉ có nàng không dám ngủ, sợ lúc ngủ càn quấy làm Sở Lương Âm không an giấc, chờ đến hừng đông mới dám chạy ra khỏi phòng.
“Ôi, thật tốt quá.” Lười biếng duỗi thắt lưng, Đỗ Ý Lăng rung đùi đắc ý, tiếp tục duỗi người vận động.
“Thần linh ơi, sao hôm nay cô thức sớm thế?” Hoành Hạ bưng mâm điểm tâm đi tới, vừa vặn trông thấy Đỗ Ý Lăng đang uốn éo thân thể.
Đỗ Ý Lăng xoay người nhìn hắn, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên cái mâm trong tay hắn. Hoành Hạ bĩu môi, đem mâm ra phía sau, “Đây là cho công tử ăn, cô có thiếu gì đâu.”
Đỗ Ý Lăng trợn mắt, thò tay với lấy, Hoành Hạ tức giận định mắng người.
“Ngươi nhỏ tiếng cho ta, Sở tỷ tỷ đang ngủ, nếu ngươi đánh thức tỷ ấy thức, coi chừng tỷ ấy ném ngươi xuống biển.” Thấy Hoành Hạ định mắng người, Đỗ Ý Lăng vội vàng lấy Sở Lương Âm ra chấn áp hắn.
Hoành Hạ lập tức ngậm miệng, cẩn thận liếc nhìn căn phòng đóng kín cửa, nhỏ tiếng hỏi: “Thất sư thúc có bị thương nghiêm trọng không?” Tối hôm qua đánh nhau hắn không thấy rõ, không nghĩ Sở Lương Âm sẽ bị thương.
Đỗ Ý Lăng gật đầu, ăn một miếng điểm tâm, “Cũng không sao, toàn bộ bả vai đều xanh tím hết, ta vừa chạm vào tỷ ấy đã run lên, nhất định rất đau.”
Hoành Hạ thổn thức, “May mà công tử không bị thương.”
“Ngươi nói vậy là sao? Ta nói cho ngươi biết, Sở tỷ tỷ bị thương là vì công tử ngươi không có tài cán, ra tay sớm một chút thì Sở tỷ tỷ làm sao bị thương chứ, chỉ giỏi khoe khoang.” Vừa nghe Hoành Hạ nói như vậy, Đỗ Ý Lăng nhất thời mất vui, bộ dạng hung hăn như muốn ăn thịt người.
Hoành Hạ mau chóng ngậm miệng, “Được rồi được rồi, là ta sai được chưa. Ta đi đưa điểm tâm cho công tử đây.” Nói xong vội chạy vòng qua, trốn tên ôn thần này càng xa càng tốt.
“Hừ, lòng lang dạ sói.” Nhìn bóng dáng Hoành Hạ, Đỗ Ý Lăng không hết hận rủa thầm.
Hoành Hạ bưng điểm tâm đến phòng Nguyệt Ly Phong, lúc này Nguyệt Ly Phong và Vân Liệt Triệu đã dùng xong, Hoành Hạ đặt mâm xuống, một bên châm trà cho hai người một bên nói: “Vừa rồi ta gặp Đỗ Ý Lăng, nàng ấy nói bả vai Thất sư thúc không thể động, xanh tím cả lên, vừa chạm vào nàng đã run lên.” Lời đồn là truyền đi như thế, mỗi người nói sẽ tự thêm mắm dặm muối vào liền thay đổi đến không ngờ.
Hai người đồng thời buông đũa, Vân Liệt Triệu vỗ bàn, “Cái tên Mộ Dung Tử Tề này cũng thật quá đáng.”
Nguyệt Ly Phong nhìn thoáng qua Vân Liệt Triệu, “Lục sư thúc đừng gấp, thật ra Mộ Dung Tử Tề không phải là điều trọng yêu Thất sư thúc quan tâm, sở dĩ nàng tham gia chuyện này hoàn toàn là vì Lục sư thúc, hiện tại nàng cũng không quan tâm sống chết của Mộ Dung Tử Tề.” Mặt mày hắn như ngọc, trong lúc nói chuyện ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên, làm cho người ta muốn đui mù.
Vân Liệt Triệu nhàm chán đem tách trà Hoành Hạ mới pha uống sạch, “Vậy bây giờ phải làm sao? Từ Tùng Vụ môn đến giang hồ ai ta cũng có thể chọc, chỉ có một mình Sở Lương Âm là không thể trêu nổi.”
Hoành Hạ co quắp khóe miệng, lại không dám cười chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
“Khoảng thời gian này có không ít trở ngại, lên đất liền còn phải về núi một chuyến, mấy vị sư thúc đều vội vã thời gian còn nhiều, Lục sư thúc không cần gấp gáp.” Nguyệt Ly Phong bình tĩnh như nước nói.
Vân Liệt Triệu buồn bực lắc đầu, có thể thấy chuyện Sở Lương Âm đã làm hắn đau đầu cỡ nào. Nhìn bộ dạng Vân Liệt Triệu, Nguyệt Ly Phong không khỏi khẽ cười.
Con đường trở về xa xôi nhưng yên bình không giống như lúc bọn họ đi, sóng biển cuồn cuộn, thời tiết thay đổi thất thường, đoạn đường này trái lại sóng yên biển lặng.
Thương thế Sở Lương Âm đã khá hơn, nhưng chưởng pháp Mộ Dung Tử Tề rất lợi hại, một chưởng này khiến nàng phải chịu đau hai ngày, cho dù đang ngủ cũng không dám cựa mình.
Vân Liệt Triệu nhìn Sở Lương Âm vài lần, Sở Lương Âm xa cách, hắn cũng tức giận, rõ ràng không tới nàng, Sở Lương Âm cười khẩy trong lòng, đúng là đồ không tim không phổi.
Đây là lần đầu tiên Hoành Hạ và Đỗ Ý Lăng trông thấy Sở Lương Âm tức giận như vậy, không nghĩ lúc Sở Lương Âm tức giận có thể bày ra vẻ mặt hù chết người.
“Sở tỷ tỷ, nhìn xem thời tiết hôm nay thật tốt. Lúc chúng ta tới tỷ đã bị sóng biển cuốn kia, chiếc thuyền bị lật. Là Ninh công tử cứu ta lên, những người khác cũng do hắn cứu, nếu không phải hai chiếc thuyền gần nhau, có lẽ chúng ta đã chết trên biển.” Đỗ Ý Lăng và Sở Lương Âm đứng ở mũi thuyền ngắm biển, nước biển xanh thẳm trong vắt, không chứa một chút pha tạp nào.
“Vậy muội có nghĩ ta sẽ chết chìm dưới biển không?” Sở Lương Âm cong môi nhàn nhạt hỏi.
Đỗ Ý Lăng lắc đầu, “Làm sao có thể? Nếu người khác té xuống có thể không sống, nhưng Sở tỷ tỷ thì khác.” Nàng cười híp mắt, đáng yêu cực kỳ.
Sở Lương Âm khẽ cười một tiếng, “Coi như muội nịnh nọt nhưng cũng rất thoải mái.”
“Hì hì.” Đỗ Ý Lăng đắc ý cười, bả vai run lên.
Bóng dáng Nguyệt Ly Phong từ bên kia xuất hiện, Đỗ Ý Lăng đang cười nhất thời cứng đờ, lui ra sau vài bước, sau đó bỏ chạy thật xa, giống như nhìn thấy ôn thần.
Sở Lương Âm nhìn Đỗ Ý Lăng bỏ chạy, quay lại nhìn Nguyệt Ly Phong, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt khiến nàng nheo mắt, “Hiện tại ngươi là ôn thần, muội ấy thấy ngươi liền bỏ chạy.” Âm cuối mang theo châm chọc nhưng mất đi vài phần sức lực.
Nguyệt Ly Phong đến gần, ở bên người nàng dừng lại, cũng xoay người nhìn biển khơi xanh thẳm, “Bị người ta coi là ôn thần cũng là một loại trải nghiệm mới mẻ.” Hắn trả lời, giọng nói trầm thấp nhu hòa.
“Hừ.” Thản nhiên hừ một tiếng, Sở Lương Âm ngẹo người tựa vào lan can, híp mắt quan sát Nguyệt Ly Phong.
Bị nàng nhìn như vậy, Nguyệt Ly Phong nghiêng đầu hỏi: “Làm sao?”
“Không có gì. Ngươi nói thử xem có phải có một loại gọi là hợp thuốc lâu dài? Giống như nhìn món đồ rất lâu đột nhiên phát giác vật này cũng rất tốt.” Nàng hơi nghiêng đầu hỏi.
Nguyệt Ly Phong cong môi cười, “Vậy trước kia cảm thấy đồ vật đó thế nào?”
“Không đáng một đồng.” Sở Lương Âm quả quyết trả lời.
Nguyệt Ly Phong nhíu mày, “Xem ra ánh mắt của cô có vấn đề.”
“Ánh mắt ta thật sự có vấn đề sao? Nói nghe thử xem.” Sở Lương Âm thích thú hỏi.
“Món đồ đó vốn dĩ đã tốt, chỉ là trước kia cô không phát hiện, một thời gian dài nhìn nó, cô phát hiện nó tốt, chứng minh cô biết phân biệt hàng tốt hàng xấu.” Hắn trả lời như vậy, nụ cười trên khóe mắt chưa bao giờ tắt.
“Thật?” Sở Lương Âm liếc mắt nhìn biển khơi, xem thường cuộc nói chuyện với Nguyệt Ly Phong.
“Cô không tin? Nếu không tin cô cứ thử, từ giờ trở đi cô không nhìn món đồ đó nữa, xem đến cô tối có nằm mơ không?” Nguyệt Ly Phong tự tin mỉm cười, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
“Bà đây ngủ chưa từng nằm mơ.” Sở Lương Âm nhìn chằm chằm biển rộng, giọng điệu có vẻ nhạt nhẽo.
Nguyệt Ly Phong chỉ cười, không nói gì.
“Các người ở chỗ này à.” Vân Liệt Triệu sừng sững như núi nhỏ xuất hiện, hắn đi nhanh tới mũi thuyền, lúc hắn đi con thuyền càng thêm lắc lư.
Sở Lương Âm liếc mắt nhìn, làm bộ như không nhìn thấy.
“Lục sư thúc.” Nguyệt Ly Phong lễ phép chào hỏi.
“Ừm.” Vân Liệt Triệu trả lời, đến gần Sở Lương Âm, nhìn nàng nhưu vậy hắn đã vò đâu bứt tai, có thể thấy rõ buồn bực đến cực điểm.
“Sở Lương Âm, muội còn đau không?” Hắn hỏi, nghe qua chẳng có thành ý chút nào.
“Không chết được.” Sở Lương Âm lạnh nhạt trả lời.
Đoán chừng lúc này Vân Liệt Triệu rất muốn đấm một quyền xuống mạn thuyền, “Ta không phải cố ý, nếu biết muội ngàn dặm xa xôi đi tìm, ta nhất định sẽ nói cho muội biết.” Hắn bắt đầu giải thích nhưng vẫn dùng điệu bộ của hai ngày trước.
Sở Lương Âm hừ lạnh, “Được rồi ngài đó, sau này ngài có đi chỗ nào cũng không liên quan tới ra, có chết hay bị bắt cóc cũng vậy, ta có bệnh mới quan tâm ngài.” Sở Lương Âm cũng không tỏ ra yếu thế, hai người lúc này tràn ngập khói sung.
Nguyệt Ly Phong lui ra một bước, nhường lại vị trí chính giữa cho hai người bọn họ, hắn không muốn chiến hỏa phun lên người hắn.
“Nữ nhân như muội….Muội nhìn muội đi, không phân biệt được đúng sai, sau này ai dám cưới muội?” Vân Liệt Triệu hết lời, bắt đầu xem nàng như nữ nhân nói.
“Cả đời ta có ai thèm lấy hay không liên quan gì tới ngươi, không cần ngươi quan tâm.” Sở Lương Âm trừng to mắt, giống như muốn ăn thịt người.
“Ta là sư huynh muội, ta không quan tâm thì ai quan tâm? Muội nghĩ đi, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trước kia muội bắt nạt ta, ta có mang thù à? Nếu ta mang thù thì có tám chục kiếp ta cũng không để ý tới muội.” Vân Liệt Triệu vỗ lên lan can thuyền.
“Được, vậy ngươi cứ tám chục kiếp không để ý tới ta đi, ta cũng không để ý tới ngươi. Đời này quen biết ngươi chính là xui xẻ của ta.” Ánh mắt Sở Lương Âm như phun lửa.
Vân Liệt Triệu cứng họng hai giây, cuối cùng vỗ một chưởng lên mạn thuyền, sau đó xoay người hét ra lửa rời đi.
“Hừ không được lợi thì bỏ chạy, định xiếc khỉ à?” Sở Lương Âm mắng một câu, xoay người nhìn biển rơi hít thở.
Nguyệt Ly Phong dựa vào một bên cửa, cười như không cười, thật ra đứng đây nhìn hai người này cãi nhau cũng rất thú vị.
“Tuy Lục sư thúc nói nhảm nhưng vẫn có một câu rất đáng giá hỏi, vai trái của cô còn đau không?” Nguyệt Ly Phong trở về vị trí cũ hỏi.
Sở Lương Âm nâng cánh tay trái nhúc nhích, hai má run rẩy nói, “Vẫn còn đau.”
Nguyệt Ly Phong nhìn vai trái của nàng, sau đó gật đầu, “Công phu của Mộ Dung Tử Tề cũng thật lợi hại, bốn người chúng ta coi như chiếm thế thượng phong, kỳ quái một chỗ là làm sao y có thể trong một thời gian ngắn đạt được công lực thần tốc nhỉ?”
“Thật ra ta cảm thấy phần lớn là do y áp dụng chiến thuật tâm lý, ảo tưởng bản thân thiên hạ vô địch, sau đó thật sự thiên hạ vô địch.” Sở Lương Âm nói, việc này cũng không phải chưa từng xảy ra, nhớ rõ trước đây từng xem qua rất nhiều ví dụ.
“Thật sao? Nếu chỉ trông vào ảo tưởng có thể thành công, vậy thế giới này có rất nhiều cao thủ.” Nguyệt Ly Phong không tin lắm, nhưng thế giới to lớn có vô vàn điều kỳ lạ, cũng không thiếu những chuyện ngoài ý miệng.
“Cũng không phải tất cả mọi người ảo tượng bản thân là cao thủ. Ngươi có biết vì sao Mộ Dung Tử Tề lại ăn mặc nữ tính không? Ta nhớ Mộ Dung gia có một đứa con gái, hoặc ít nhất là muội muội của bọn họ, nàng rất được sủng ái, nhưng chết khi mới bảy tám tuổi, cho nên y cảm thấy nếu là nữ nhân sẽ được mọi người yêu thích vì vậy y muốn làm nữ nhân. Còn về phần vì sao lại xinh đẹp như vậy, có lẽ có liên quan đến nữ nhân nhà bọn họ.” Sở Lương Âm nói, thật ra trong lòng nàng cảm thấy Mộ Dung Tử Tề rất đáng thương.
“Thật phức tạp.” Nguyệt Ly Phong lắc đầu thở dài.
Gió biển thổi đến, như bàn tay ấm áp vuốt ve hai má, mềm mại dịu dàng, nếu bỏ qua những lúc sóng to biển lớn, cả đời này sống trên biển cũng không hẳn là ý tưởng tồi.