Khóe miệng Sở Lương Âm cong lên, hiện ra nụ cười lạnh lẽo, không biết từ lúc nào Gia Cát Vô Phạm đã đứng bên cạnh nàng, hơi thở lãnh đạm, ánh mắt đầy lo lắng, chứng tỏ hắn không muốn nhìn thấy ai bị thương hay tử vong.
“Nhất định phải như thế sao?” Gia Cát Vô Phạm nhẹ nhàng hỏi.
Đuôi lông mày Sở Lương Âm vểnh cao, “Là hắn tự tìm đến.” Lời nói vô cùng lạnh lùng, giống như Mạc Thành Kiêu tự chui đầu vào thì hắn nhất định sẽ chết.
Gia Cát Vô Phạm khẽ lắc đầu thở dài, thấy thương xót cho tình cảnh trước mặt, hắn không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào thương vong ở trước mặt hắn, tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
“Gia Cát, tốt nhất huynh không nên xen vào chuyện của người khác.” Đôi mắt Sở Lương Âm vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, giọng nói rất nhỏ, nhưng không lời nào Gia Cát Vô Phạm không nghe rõ, Gia Cát Vô Phạm than nhẹ một tiếng, ánh mặt trời phản chiếu một tia đau thương trên mặt hắn, thương cho thế gian, thương cho nhân loại.
Bộp. Ninh Chiêu Nhiên rút nhuyễn tiên ở bên hông ra, cánh tay vung lên cao, phát ra âm thanh vang dội, màu đỏ của nhuyễn tiên xoay chuyển trên không trung hệt như một con rắn đỏ.
“Hừ, bản thiếu gia nhường ngươi ba chiêu, để sau này người khác không phải nói Mạc Thành Hiêu ta bắt nạt nữ nhân.” Kiếm rút ra khỏi vỏ, thanh kiếm sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, vũ khí của Mạc Thành Hiêu không tệ, nhưng hắn có thật sự khống chế được nó hay không, phải chờ xem hắn biểu diễn thế nào.
Ninh Chiêu Nhiên nở nụ cười khách sáo, “Ôi vậy không ổn lắm, nếu như bản tiểu thư có thể đánh bại ngươi chỉ trong một chiêu, ta sẽ rất ngại đó.”
Trên trán Mạc Thành Hiêu nổi lên gân xanh, cầm kiếm chờ ra tay, ánh mắt quét nhìn bốn phía, cố ý dừng lại nhìn Sở Lương Âm ung dung tự đắc đứng trong đám người, chuyện hôm nay đều là do nữ nhân này thêm dầu vào lửa, quả thật là tai họa.
Ninh Chiêu Nhiên run nhuyễn tiên trong tay lần nữa, âm thanh vang dội chưa kịp chấm dứt, nhuyễn tiên kia như có mắt bay về phía Mạc Thành Hiêu, mang theo cả tiếng gió bén nhọn, những người xung quanh vội lui ra sau hai bước.
Hai chân Mạc Thành Hiêu nhanh chóng thối lui, né tránh roi da càn quét, đồng thời vung kiếm thẳng lên, mới vừa rồi hắn còn nói nhường Ninh Chiêu Nhiên ba chiêu, thế nhưng chiêu thứ nhất Ninh Chiêu Nhiên chưa phát huy hết, hắn đã ra tay phản kích, bốn phía vang lên tiếng nghị luận, tất nhiên lúc này Mạc Thành Hiêu không nghe được.
Ninh Chiêu Nhiên hoàn toàn không chú ý nhảy lên một cái, thân thể ngửa ra sau, cánh tay chuyển động, nhanh chóng thu hồi nhuyễn tiên, dựa theo động tác của cánh tay nàng mà xoay tròn ra bốn hướng, tạo thành lá chắn bảo vệ nàng. Vòng xoay tròn rất nhanh, không thể nào nhìn bằng mắt thường được, chỉ có thể thấy tàn ảnh vòng chắn đỏ như máu chuyển động rất nhanh, Mạc Thành Hiêu không dám khinh thường, dựa vào đó tìm ra sở hở, hắn vận đủ nổi lực để có thể phát huy kiếm thuật ở mức độ cao nhất điều khiển kiếm trong tay, thế nhưng cũng không bắt được bản tôn của thân kiếm, một vòng tàn ảnh trong mắt người thường, vội hóa thành vô số những mũi kiếm mỏng, không thể phá hủy được, bay thẳng về phía Ninh Chiêu Nhiên.
Mọi người xung quanh nhìn hết sức chăm chú chỗ chính giữa hai người kia, những người có công lực yếu kém sẽ cảm thấy như có một sức nén rất lớn đang được kéo đến trung tâm não, chèn ép cơ thể, đầu choáng váng ù tai, máu trong người cuồn cuộn.
Ninh Chiêu Nhiên chợt thở dài một tiếng, roi đỏ như có linh tính, hướng về phía mũi kiếm đang vọt tới, trực tiếp quấn lấy cánh tay Mạc Thành Hiêu, Mạc Thành Hiêu bay lên, rung cánh tay một cái, đem nhuyễn tiên đang gắt gao quấn trên tay hắn hất văng ra ngoài.
Ninh Chiêu Nhiên lui ra sau hai bước, trong mắt vô cùng kinh ngạc, lần trước đụng độ với Mạc Thành Hiêu ở núi Vân Vọng, nội lực của hắn rất yếu, thế nhưng trong vòng một tháng ngắn ngủi hắn lại có nhiều tiến bộ đến vậy.
Mạc Thành Hiêu đáp xuống đất, cách Ninh Chiêu Nhiên chừng năm thước, trên mặt hiện rõ đắc ý, mặc dù cánh tay bị quấn lấy lúc này rất đau nhức, nhưng từ trên gương mặt hắn cũng không thấy nửa điểm đáng ngờ.
“Ma nữ, ngươi cho rằng trời đất không có mắt sao?” Mạc Thành Hiêu nói những lời chính nghĩ, tựa như chính khí của trời và đất đều tụ lại trên người hắn, nếu như lúc này hắn giơ kiếm nhìn lên trời ho to lên, ta đại diện ánh trăng đến tiêu diệt ngươi, thần tiên trên trời sẽ ngay lập tức ban cho hắn phép thuật, tiêu diệt ma nữ kia ngay tại chỗ.
Ninh Chiêu Nhiên lui về phía sau, tay cầm roi lắc lắc mấy cái, tay của nàng cũng bị Mạc Thành Hiêu làm cho tê nhức, “Xem ra hôm nay Mạc nhị công tử đã có chuẩn bị từ trước, nhưng mà có chuẩn bị thì đã sao? Nếu ngươi muốn bản tiểu thư chết, như vậy ngươi cũng đừng mong bước ra khỏi chỗ này.” Ninh Chiêu Nhiên tức giận, nụ cười trên mặt cũng không mất đi, nàng ghét nhất loại người cặn bã ngụy quân tử ngoài miệng nói lời chính nghĩa bên trong lại ám hại nhau, lại còn dùng miệng thối đầu độc người khác, nàng vốn không ác, nhưng bị cái đám ô hợp này úp lên cái mũ tà ác.
Hôm nay hai người nhất định phải đấu một trận sống chết, bốn phía nổi lên nghị luận, bỗng dưng có người nào đó hô to một tiếng, “Nhị công tử, tại hạ muốn hợp sức với ngài diệt trừ ác nữ ma giáo.”
Một người kêu đừng lo, rồi ngẩng đầu phụ họa hô theo, cả con đường trong tấn thành được bao quanh bởi hoa mẫu đơn phút chốc biến thành thánh địa tiêu diệt ma giáo.
Tiếng cổ vũ sôi sục vang lên, một đám người chậm rãi đi tới bên cạnh Mạc Thành Hiêu, hi vọng có thể kề vai chiến đấu chống lại Ninh Chiêu Nhiên, xung quanh chỉ còn lại vài người do dự có nên tham gia hay không, cũng có người đứng giữa không muốn liên quan đến ân oán giữa ma giáo và Mạc phủ.
Sở Lương Âm và Gia Cát Vô Phạm đứng ở đó không hề nhúc nhích, nhìn đám người đang cổ vũ kia, trong mắt Gia Cát Vô Phạm như có thương xót, dường như là đang thương hại cho bọn người không có lập trường.
Ninh Chiêu Nhiên nhìn đám người đối diện như hổ đói, chẳng qua hiệp thứ nhất thực lực của Mạc Thành Hiêu ngang ngửa với nàng mà thôi, nhóm người này đã nghĩ Mạc Thành Hiêu vô địch, hừ, những kẻ ngu ngốc, thích dâng mạng như vậy thì đừng trách nàng.
Roi run lên, đám người đang nhốn nháo kia có hơi e sợ, nhưng vẫn kiên cường đứng đó.
“Đợi đã.”
Cổ tay Ninh Chiêu Nhiên vừa động, đã nghe tiếng Sở Lương Âm vang lên, mọi người chuyển ánh mắt nhìn về phía nàng, sắc mặt cũng khác nhau.
Ninh Chiêu Nhiên nhăn mặt nhíu mày, “Muốn giúp ta thì tới đây, còn không thì câm miệng đi.”
Sở Lương Âm cười rộ lên khiến dung mạo trông đẹp mắt hẳn lên.
“Bà đây không giúp cô, tại sao phải giúp cô chứ? Cô là ma nữ ma giáo mà.” Sở Lương Âm nói vậy, sau đó chậm rãi bước đến, nhìn Ninh Chiêu Nhiên ở bên phải, đám người Võ Lâm chính đạo ở bên trái, nàng từ từ bỏ tay đang để trước ngực xuống, kiếm vẫn nằm trong tay, Mạc Thành Hiêu phòng bị nhìn theo động tác của nàng.
“Vậy bớt nói nhảm, cút sang một bên.” Ninh Chiêu Nhiên không kiên nhẫn nói, sắc mặt u ám.
“Không thể không thể, ở đây có nhiều đại hiệp Võ Lâm chính đạo như vậy, ta sao có thể đi được? Mới vừa rồi Mạc nhị công tử uy phong mạnh mẽ thế, ta nhìn rất thích. Kiếm pháp Thiên âm của Mạc minh chủ là thiên hạ vô song, ta đã sớm thấy qua một lần. Vừa rồi có lẽ Mạc nhị công tử dùng cũng là kiếm pháp thiên âm đúng không? Quả là người thừa kế của Mạc minh chủ, không bằng để tiểu nữ lãnh giáo thử mấy chiêu?” Phịch một tiếng, kiếm trong tay Sở Lương Âm đâm mạnh xuống đất, nàng đứng đối diện hắn, bộ dạng vô cùng chân thành như muốn được lĩnh giáo.
Mạc Thành Hiêu âm thầm cắn răng, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nói: “Sở nữ hiệp, thứ cho tại hạ hôm nay không thể tiếp được, đợi khi tại hạ giải quyết xong ma nữ này, Sở nữ hiệp sẽ có thể lĩnh giáo tại hạ.” Hắn trở tay nâng kiếm, chắp tay nhìn về phía Sở Lương Âm, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều làm.
Ngược lại Sở Lương Âm cũng không lấy làm cảm kích, chậm rãi lắc đầu, nụ cười trên mặt dần biến mất, “Không được, nhất định phải là bây giờ.”