• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một đêm Mộ Dung phủ bị huyết tẩy mà rơi vào cảnh thê lương tĩnh mịch, cách xa mười thước còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh bay tới, cửa chính có rất nhiều thị vệ trông coi, nhưng cánh rừng phía sau Mộ Dung phủ lại không có nhiều người để ý, bức tường cao được sửa chữa an toàn, cũng không ngăn được hung thủ đêm đó vào đây sát hại, trong vòng một đêm, cảnh còn người mất.

Ba người Sở Lương Âm, Ninh Chiêu Nhiên và Gia Cát Vô Phạm đi vòng qua khu rừng, đến nơi không thể nhìn thấy rõ bóng người, thân ảnh ba người nhoáng một cái đã biến mất tại chỗ, chỉ còn sót lại cơn gió nhẹ thổi qua.

Nhảy qua bờ tường Mộ Dung phủ, đập vào mắt là những dấu vết còn dư lại nơi hậu viện, đây là nơi ở của hạ nhân trong Mộ Dung phủ, thế nhưng cũng không tránh khỏi đại nạn tàn sát, máu tanh khắp nơi trên đất, hoa cảnh đổ ngã, cánh cửa sổ bị bể nát, rõ ràng là vết tích của đao kiếm, có thể thấy rõ công lực của hung thủ không tầm thường.

Ninh Chiêu Nhiên nhăn mặt, cố tình nín thở, nàng chán ghét mùi máu chết chóc này, hơn nữa trải qua một ngày mặt trời nắng nóng, mùi máu bốc lên chút tanh hôi, đối với nàng nó chẳng khác gì mùi cá tôm thối rữa cả.

Sở Lương Âm cau mày, nhìn vết máu bắn tung tóe ở mọi nơi, hơn nữa còn có vết tích đao kiếm khắc sâu, trong lòng nàng càng thêm nặng nề, cây cối trong đình viện đều bị một kiếm cắt đứt, vết cắt ngay ngắn chỉnh tề, kẻ ra tay vô cùng thành thục, đối với những người thường xuyên hành tẩu trên giang hồ, vừa liếc mắt thôi cũng có thể đánh giá đối phương sử dụng bao nhiêu công lực.

“Toàn bộ Mộ Dung phủ đều như vậy sao?” Nơi ở của hạ nhân đã thành ra như vậy, có thể tưởng tượng những nơi khác thế nào.

Gia Cát Vô Phạm gật đầu đáp, “Đúng vậy, chỉ cần là nơi có người ở, đều lộn xộn không chịu nổi.” Hắn đi đến chỗ có máu, cả người lúc ẩn lúc hiện, chỉ nhìn hắn thôi cũng có cảm giác máu tanh kia trong phút chốc tiêu tan, trước mắt chỉ còn khoan khoái thoải mái.

“Vậy không cần đến xem những nơi khác, trước đó Vân Liệt Triệu ở nơi nào?” Sở Lương Âm thở dài, tuy nói người chết không có liên quan gì đến nàng, nhưng nhìn tình cảnh máu tanh trước mắt, trong lòng cũng thấy không thoải mái.

“Ở Lãm Hương Trai của Mộ Dung Tử Quân.” Ninh Chiêu Nhiên đáp, sau đó đi trước dẫn đường, ra khỏi hậu viện Mộ Dung phủ.

Tuy nói là đi ra hậu viện, nhưng cảnh tượng đập vào mắt cũng không khác hậu viện kia là bao, vườn hoa nhỏ xinh xắn, hòn non bộ sống động, có thể loáng thoáng hình dung được sự huy hoàng trước đây của nó.

“Các người có đi xem thi thể không?” Vết kiếm kia nhìn không hề đơn giản, cũng không biết những thi thể này đã thành ra cái dạng gì nữa.

Ninh Chiêu Nhiên quay đầu nhìn Gia Cát Vô Phạm một cái, sau đó nhún vai đáp, “Không có, ai dư hơi đâu mà đi coi chứ.” Nghe nói thi thể không hoàn chỉnh, nàng mới không cần đi đó.

“Tối nay đi đến nghĩa trang xem thử.” Gia Cát Vô Phạm thản nhiên nói.

“Ừm, phải đi xem một chút, coi đối phương dùng đao pháp kiếm pháp gì.” Sở Lương Âm nhất định đi, đao pháp Vân Liệt Triệu thế nào nàng rất rõ, tạo thành vết thương ra sao chỉ cần liếc mắt một cái nàng sẽ nhận ra ngay.

Lãm Hương Trai không giống những nơi khác, chỗ này giống như chưa từng trải qua đánh đấm, cây cối mọc sum sê, cửa phòng đóng chặt, thoạt nhìn có vẻ không bị quấy rầy.

Sở Lương Âm bước trước một bước đi vào, Lãm Hương Trai có tổng cộng sáu gian phòng, phía đông là phòng khách, Vân Liệt Triệu nhất định cũng sẽ ở đâu đây thôi.

Sở Lương Âm đi vào căn phòng Vân Liệt Triệu từng ở, đẩy cửa ra, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng phả tới mặt, nàng hít một hơi thật sâu, hi vọng trong không khí còn lưu giữ lại chút mùi trên cơ thể Vân Liệt Triệu, đặc biệt là mùi mồ hôi lâu ngày không tắm rửa, Sở Lương Âm nhớ rõ, nàng bị từng huân tới muốn tắt thở, cho nên chỉ cần ngửi, có thể miễn cưỡng nhận ra.

“Làm sao vậy?” Ninh Chiêu Nhiên đứng ở sau Sở Lương Âm, nhìn hành động kỳ hoặc của nàng hỏi.

“Không có gì, đúng là Vân Liệt Triệu từng ở nơi này.” Sở Lương Âm bình tĩnh trả lời, sau đó cất bước đi vào trong.

Nhưng mà, chính vào lúc này, ở bên ngoài Lãm Hương Trai đột nhiên truyền tới tiếng người hô to, “Đứng lại, các người là ai mà dám tùy tiện xông vào Mộ Dung phủ?”

Ba người quay lại, Sở Lương Âm từ trong phòng đi ra, người ở bên ngoài Lãm Hương Trai cũng đi tới, một nhóm thị vệ xông vào, sau đó có một người mới tiêu sái bước ra, người này không ai khác chính là Mạc Thành Hiêu.

Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, đi tới chỗ nào cũng gặp nhau.

Mạc Thành Hiêu mặc hoa phục màu xanh ngọc, bộ dạng quý công tử lòe loẹt, liếc mắt nhìn Sở Lương Âm, cơ mặt hắn đột nhiên co quắp, nói thế nào cũng không ngờ lại đụng phải Sở Lương Âm ngay chỗ này.

“Mạc nhị công tử, mấy ngày gần đây vẫn khỏe chứ?” Sở Lương Âm một tay cầm kiếm bước xuống bậc thang, hơi nghiêng người về phía Mạc Thành Hiêu, tên này theo phản xạ lui về sau từng bước, đột nhiên phát hiện sau lưng mình là bức tường nên dừng lại.

Mạc Thành Hiêu cười cười, nụ cười vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố tỏ ra có khí thế, “Sở nữ hiệp, thiên hạ này quả là nhỏ, đi tới đâu cũng gặp. May mắn gặp Sở nữ hiệp, tại hạ không dám nhận.” Nhớ tới thù hận ngày xưa, hắn không khỏi cắn răng chịu đựng.

Khóe môi Sở Lương Âm cong lên, không chút kiêng nể cười nhạo, “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay ta đi ra ngoài ngửi được mùi phân thúi, đoán chừng là có điềm gì đó, nhìn thấy Nhị công tử, đúng là ứng nghiệm thật.” Sở Lương Âm trước sao cũng không thay đổi bản chất ăn nói độc địa, Mạc Thành Hiêu nghe xong gân xanh cũng nổi lên.

Mạc Thành Hiêu hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Phụ thân hạ lệnh, phong tỏa Mộ Dung phủ, Sở nữ hiệp sao còn đi vào? À, nghe nói Vân lục hiệp của quý phái cũng có liên quan đến việc này, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng Vân lục hiệp đâu, Sở nữ hiệp đến đây là vì chuyện này sao? Ôi, coi như gia môn bất hạnh, Tùng Vụ môn đều là người hào hiệp, thật không ngờ Vân lục hiệp lại là loại người như vậy.” Hắn lấy việc này công kích Sở Lương Âm, nhưng không ngờ chính mình lại dẫm lên mìn.

Sắc mặt Sở Lương Âm trong nháy mắt thay đổi, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, đáy mắt mang theo sát khí, nắm chặt bảo kiếm trong tay, một bàn tay khác lại khoác lên cổ tay của nàng.

Ninh Chiêu Nhiên từ phía sau đi lên, mỉm cười diễm lệ nói, “Nghe nói sau khi Mộ Dung phủ xảy ra chuyện này, toàn bộ những cửa hàng của Mộ Dung phủ trên danh nghĩa sẽ tạm thời được Mạc phủ quản lý? Mạc phủ quả là may mắn, vô duyên vô cớ nhận được tài sản bạc triệu của Mộ Dung phủ, thân là người ngoài, bản tiểu thư nhìn thấy còn hâm mộ đến ghen tỵ đây này.”

Gương mặt đắc ý của Mạc Thành Hiêu đã sớm thay đổi, Sở Lương Âm ở bên kia tay cầm kiếm buông lỏng, nàng cũng khẽ cười một tiếng, “Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Mạc phủ đã lấy được tiền bạc trở thành phủ khả địch quốc. Phải nói Mạc phủ thật có bản lĩnh làm việc, làm mọi thứ thần không biết quỷ không hay, thậm chí ngay cả Vân Liệt Triệu của Tùng Vụ môn ta cũng bị bắt, Mạc nhị công tử, xem ra, bà đây đã xem thường các người rồi.” Nàng đi về phía trước, khóe môi nhếch lên nụ cười, con ngươi lạnh lẽo, mặc dù nàng cảm thấy chuyện này nhất định không phải do Mạc phủ làm, nhưng những lời Mạc Thành Hiêu nói vô cùng đáng giận, nàng không thể trực tiếp làm thịt hắn, vậy thì để hắn nếm chút mùi vị không thể nói nên lời đi.

“Cô….” Mạc Thành Hiêu tức muốn ói máu, không nghĩ tới Ninh Chiêu Nhiên lại phản đòn, Sở Lương Âm còn thuận nước đẩy thuyền châm chọc hắn, nhất thời không biết trả lời thế nào cho đúng.

“Thế nào? Dám làm không dám nhận? Mạc phủ chỉ có năng lực bấy nhiêu thôi sao? Hay là Mạc nhị công tử gọi cha ngươi ra đây, để làm nương làm võ lâm minh chủ, ngay cả cái miệng còn mình ông ta còn không quản được, ta thấy ông ta làm cái chức võ lâm minh chủ không được rồi.” Cánh tay nàng vừa chuyển, bảo kiếm trong tay vẽ một đường cong lượn lờ trước mặt Mạc Thành Hiêu, khiến hắn hoa cả mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK