• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ trình từ Băng Châu đi tới núi Vân Vọng không dài không ngắn, nhưng ít nhất cũng phải mất nửa ngày. Xe ngựa đi tới Băng Châu thì dừng lại một lúc, bởi vì ba đứa nhỏ Hoành Hạ Nhĩ Tương và Đỗ Ý Lăng đều muốn chạy vào thành mua thức ăn vặt. Đúng là trẻ con chơi đùa đến quên chuyện về nhà, Sở Lương Âm đứng ngoài cửa thành đợi hơn hai canh giờ mới thấy bọn họ trở về, mỗi người cầm một đống, dường như không thấy chân trước đi đường.

Đỗ Ý Lăng dĩ nhiên cầm một mớ đồ ngọt, kẹo hồ lô mười màu, trong miệng cũng phình ra không biết đang ăn gì.

Nhĩ Tương và Hoành Hạ cũng ôm một đống, Hoành Hạ sau khi trở về liền bước đến xe Vân Liệt Triệu, sau đó đưa đồ ăn vào trong xe, xem ra là mua cho Vân Liệt Triệu.

Nhĩ Tương quay lại xe Sở Lương Âm, giống như Hoành Hạ đem đồ ăn đưa vào trong xe.

Nguyệt Ly Phong ở cạnh cửa nhận đủ loại đồ ăn vặt Nhĩ Tương đưa, Sở Lương Âm dựa vào nơi nào đó nhìn hắn, bất ngờ nhìn một Nguyệt công tử mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng lại ăn vặt.

Nhưng mà nàng đoán sai rồi, Nguyệt Ly Phong đưa nó cho nàng.

Đuôi mắt Sở Lương Âm nhướng lên, “Cho ta?”

“Gà cay Băng Châu, mè cay, nước ô mai.” Nguyệt Ly Phong nói, ánh mắt Sở Lương Âm cũng trừng lớn hơn, đều là đồ ăn nàng thích. Nàng thích nhất là mè cay, nước ô mai cũng là đồ uống nàng thích.

Đưa tay nhận lấy, Sở Lương Âm vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nàng không hiểu Nguyệt Ly Phong nổi điên cái gì lại mua đồ ăn vặt cho nàng.

Tuy rằng do Nhĩ Tương mua về, Nguyệt Ly Phong chưa từng nhìn qua đã biết bên trong có gì, không có khả năng nhìn xuyên thấu được, cho nên, khả năng lớn nhất chính là đồ ăn vặt này do hắn căn dặn Nhĩ Tương mua.

Sở Lương Âm có chút hoài nghi, tục ngữ có câu “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” (*), còn nói không yên tâm “cáo đến nhà gà chúc tết”, những câu tục ngữ này luôn vòng tới vòng lui trong đầu nàng, bất luận thế nào nàng cũng thật nghi ngờ hắn.

(*) không có chuyện gì mà xum xuê nịnh bợ, không phải kẻ gian cũng là trộm cắp. Câu này tương tự như câu “cáo chúc tết gà”.

Mở sợi chỉ dùng để gói giấy dầu ra, quả nhiên là gà cay. Đập vào mắt là trái ớt đỏ bừng, còn có từng miếng thịt gà ướt ớt đỏ rực, mùi ớt cay xông vào mũi, trong nháy mắt nước miếng tràn ra.

Dùng que trúc ghim một miếng thịt gà để vào miệng, vị cay vừa miệng, rất ngon.

Sở Lương Âm vừa ăn vừa liếc Nguyệt Ly Phong, nhìn vẻ mặt của hắn, chắc không hạ độc đâu nhỉ.

Nhưng Nguyệt Ly Phong vẫn đều nhìn nàng ăn, giống như đang nghĩ xem đồ ăn kia ngon bao nhiêu.

Mở sợi chỉ gói đồ khác, bên trong là bột mè cay, mùi cay rất mê người, vừa ăn cái kia xong, ăn thêm thứ này đúng là muốn giết người.

Nước ô mai đựng trong một ống trúc, bên ngoài lành lạnh một lớp nước, xem ra là nước ô mai được ướp lạnh.

Ăn hai miếng gà cay uống một ngụm nước ô mai, cả quá trình Sở Lương Âm ăn ngon lành, cái bụng được lấp đầy thức ăn.

“Ngươi chịu nổi không?” Trong nháy mắt cô đã xử lý xong phần của mình, nhìn Nguyệt Ly Phong ăn, khách khí hỏi.

Nguyệt Ly Phong lắc đầu, “Cay quá!”

“Cay mới ngon, dư vị càng ngon hơn.” Sở Lương Âm không cảm thấy ăn cay không tốt chỗ nào, ngược lại càng ăn càng nghiện, đã lâu rồi còn chưa được ăn như vậy, ăn xong vẫn thấy thèm.

Nguyệt Ly Phong cười lắc đầu, tỏ vẻ không chịu nổi.

Nếu hắn không ăn vậy Sở Lương Âm nàng ăn, nhắc mới nhớ ăn những món ăn này sẽ nghiện, nhưng mua nhiều thế này vào bụng rồi không còn cảm giác. Cô ngồi ở kia liếm liếm để giảm bớt vị cay trên đầu lưỡi, Nguyệt Ly Phong thích thú quan sát.

“Có cái gì mà nhìn?” Bị nhìn chằm chằm như vậy nàng rất khó chịu, “Có phải ngươi vì muốn thấy ta chật vật mới mua đồ ăn vặt? Đê tiện.” Ăn đồ của người ta còn mắng chửi người ta.

Nguyệt Ly Phong không giải thích, chỉ khẽ cười nói: “Ta chỉ không biết ăn cay có gì ngon chứ, sau khi ăn xong còn phải chịu khổ nửa ngày, nhưng trông cô ăn có vẻ ngon.” Xem ra hắn không hiểu nổi.

Sở Lương Âm trợn mắt, uống hết ngụm nước ô mai cuối cùng vào miệng, đầu lưỡi the the lành lạnh, thoải mái thật.

Chui lại vào trong áo khoác cừu, Sở Lương Âm giống như trứng tôm vùi mình vào một góc xe, chỉ để lộ cái đầu, thoạt nhìn nhỏ bé đáng yêu.

“Sau khi về núi, cô đừng cáo trạng với sư công, Lục sư thúc đã sợ lắm rồi.” Nguyệt Ly Phong đột nhiên nói, lời này khiến người ta không khỏi hoài nghi, vừa rồi mua đồ ăn vặt cho Sở Lương Âm là vì lấy lòng nàng.

Sở Lương Âm đảo mắt nhìn, “Hắn hy vọng ta cáo trạng như vậy, ta nên thành toàn cho hắn mới đúng.” Âm thanh hai người không nhỏ, ngoài xe ngựa cũng có thể nghe được.

“Lục sư thúc cũng đâu muốn thế, ngài ấy rất sợ cô cáo trạng.” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

“Hừ, tự làm thì tự chịu.” Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, nàng vẫn cảm thấy Vân Liệt Triệu đáng bị dạy dỗ.

“Sở Lương Âm, muội năm lần bảy lượt chửi bới ta, sau khi về núi hai chúng ta quyết đấu.” Bỗng dưng tiếng rống của Vân Liệt Triệu từ phía sau truyền tới, đỉnh lông mày Sở Lương Âm run lên, trợn mắt mộ cái, “Được thôi, đợi sư phụ dạy dỗ ngươi xong đi rồi hẳn đến tìm ta.” Sở Lương Âm cũng rống họng cãi lại, không nhường nhịn chút nào.

Nguyệt Ly Phong không nói gì thêm nữa, chỉ có vẻ mặt của hắn làm như không liên quan đến mình ngồi kia nghe hai người giương cung bạt kiếm.

“Đừng có lấy sư phụ ra dọa ta, nếu muội có bản lĩnh thì đừng nhiều chuyện, chuyện của hai chúng ta tự mình giải quyết.” Vân Liệt Triệu là người cẩu thả có lúc lại chẳng biết gì, những lời này hắn nói rõ ràng là đang khích tướng Sở Lương Âm.

Chẳng qua Sở Lương Âm không dễ mắc lừa, “Bà đây đúng là chẳng có bản lĩnh đây, trở về nhất định cáo trạng ngươi đấy.” Nói xong, chính nàng cười, nghĩ đến bộ dạng Vân Liệt Triệu bị nàng chọc tức đến đầu xì khói, nàng rất đắc ý.

“Hừ, nữ nhân chết tiệt!” Vân Liệt Triệu không còn lời nào chống đỡ, nặng nề hừ một tiếng, châm trọc Sở Lương Âm, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi thôi.

Sở Lương Âm nhếch cong môi, chẳng thèm quan tâm hắn nói cái gì.

Hành trình còn lại nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, khi mặt trời từ từ đi qua nửa ngày, rốt cuộc hai chiếc xe ngựa cũng đi tới chân núi Vân Vọng.

Trước kia có gửi thư thông báo, nói bọn họ đang trên đường trở về, dưới núi có một nhóm người đợi sẵn, đều là tiểu đệ tử Tùng Vụ môn, nhập môn cũng gần một năm.

Cho nên chưa từng gặp qua Vân Liệt Triệu, Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong quanh năm hành tẩu bên ngoài, lúc xe ngựa dừng lại trước mặt bọn họ, gần hai mươi tiểu đệ tử vẫn còn mơ mơ màng màng.

Hoành Hạ Nhĩ Tương vén rèm lên, mấy người ở trong xe đi ra, Sở Lương Âm hơi nhíu mày xem xét mấy người kia, “Mới tới?” Một tiếng này của nàng rất có uy lực, hai mươi mấy tiểu đệ tử vội vàng trả lời phải.

Sở Lương Âm gật đầu, từ càng xe nhảy xuống, “Ta là Sở Lương Âm.”

“A, bái kiến thất sư thúc.” Lập tức có một tiểu đệ tử cúi người hành lễ, động tác có vẻ không quen lắm.

Nhìn bọn họ, Sở Lương Âm không nhịn lắc đầu, “Đây là Nguyệt Ly Phong, đại sư huynh của các người.”

“Bái kiến đại sư huynh.” Vừa rồi mới khom lưng hành lễ chào hỏi, vẫn còn mấy người thực hiện động tác quá nhanh nên đụng vào nhau, tạo thành cảnh tượng kỳ cục.

Sở Lương Âm xem xét liếc nhìn Vân Liệt Triệu, miễn cưỡng nói: “Vị này là Vân Liệt Triệu đại danh đỉnh đỉnh, không tim không phổi đến cực điểm Lục sư thúc của các người.” Nàng giới thiệu như vậy chọc tức Vân Liệt Triệu hừ lạnh.

Đám tiểu đệ tử cũng cảm nhận được bầu không khí có chút không ổn, nhưng chẳng biết giải hòa thế nào, “Bái kiến Lục sư thúc.” Vẫn phải tiếp tục hành lễ vấn an, việc này thực tế hơn.

Vân Liệt Triệu hừ một tiếng, liền đi vòng qua bọn họ trực tiếp tới thềm đá lên núi, Sở Lương Âm nhếch môi cười, cũng cất bước lên núi, Nguyệt Ly Phong lắc đầu, nhìn đám tiểu sư đệ cười yếu ớt như gió, hai tay đặt phía sau cả người lịch sự nhã nhặn, đại sư huynh này có thể ở chung được với hai sư thúc kia sao?

Hoành Hạ và Nhĩ Tương ôm hai cái rương cho tới bây giờ chưa rời người, dẫn Đỗ Ý Lăng đi lên núi, đây là lần đầu tiên Đỗ Ý Lăng đến núi Vân Vọng, hoàn toàn cảm thấy mới mẻ. Đám tiểu đệ tử đi phía sau buồn cười nghĩ, đần như vậy làm sao gia nhập Tùng Vụ môn?

Từ dưới chân núi lên tới giữa sườn núi Vân Vọng, thềm đá có hơn hai ngàn bậc, thế nhưng đối với ba người phía trước giống như đang giẫm trên đất bằng vậy, trong nháy mắt đã vứt Hoành Hạ Nhĩ Tương Đỗ Ý Lăng và hai mươi mấy đám tiểu đệ tử ra xa.

Lúc sắp đến giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn thấy nơi đó có mấy người đang ở đó chờ bọn họ, thật ra tập hợp đủ cả.

Vân Liệt Triệu tự nhiên bất mãn, chuyện nhỏ của hắn bị bọn họ xem như việc lớn, cũng không nghiêm trọng lắm đâu cần phải tập họp đông đủ đợi hắn đâu.

Mấy người gần tới nơi thì người phía trên cũng đi xuống nghênh đón bọn họ, đại sư huynh Tưởng Cánh Nham giống như phụ thân vậy, thấy Vân Liệt Triệu vẫn khỏe mạnh không thương tích gì mới dám thả lỏng, “Liệt Triệu à, lần sau có chuyện gì cũng phải để lại tin tức, mọi người cũng đỡ lo lắng cho đệ.” Vỗ vai Vân Liệt Triệu, Tưởng Cánh Nham như già thêm mấy chục tuổi.

Vân Liệt Triệu gật đầu, mặc dù sắc mặt không tốt nhưng đã thu liễm đi rất nhiều.

“Ta nói nè Lục sư đệ, nếu đệ muốn tìm một nơi ‘bồng lai tiên cảnh’ luyện đao pháp, cũng không nên đến mức lăn lộn chung một chỗ với Mộ Dung Tử Tề chứ, khiến danh tiếng mình bị hủy hoại.” Bà tám nhiều chuyện, ngoại trừ Trâu Ngọc cũng chẳng còn ai khác.

“Nhị sư huynh đừng nói Lục sư đệ như vậy, đệ ấy cũng đâu phải cố ý.” Kha Mậu Sơn vĩnh viễn ấm áp nói, đối với người nào cũng không oái giận.

“Ghi nhớ là được, ngay cả sư phụ cũng bị kinh động, lần này Liệt Triệu không đúng.” Ít nói như Chung Ẩn cũng đưa ra bình luận.

“Được rồi được rồi, trở về là tốt rồi, nói nhiều thế làm gì không biết?” Trang Cảnh Nghi hòa giải, cười híp mắt xem ra là một người hòa giải chuyên nghiệp.

“Hừ, chịu khổ đi tìm đâu phải các người, cũng chẳng phải dễ dàng như lời mấy người nói.” Sở Lương Âm cầm kiếm đi tới, châm chọc khiêu khích.

“Tiểu sư muội, lần này muội cũng chịu khổ không ít, chúng ta đều biết.” Trâu Ngọc đi xuống hai bậc vỗ vai Sở Lương Âm, anh em tốt là đây.

Sở Lương Âm hừ lạnh, “Ta suýt chút nữa chết trên biển, các người nói dễ dàng như vậy là được à. Sư phụ đâu rồi?” Xem ra nàng không có ý định bỏ qua, bắt đầu đi tìm sư phụ.

“Sở Lương Âm, muội giỡn đủ chưa?” Vân Liệt Triệu hỏi.

Sở Lương Âm trợn mắt, “Đó thấy chưa, chưa chết chưa hối cải, tỉnh ngộ vậy đấy, các người nói có quên được không?”

“Liệt Triệu được rồi được rồi, lần này nếu không phải có tiểu sư muội, chúng ta còn không biết tìm đệ ở đâu đấy.” Tưởng Cánh Nham vỗ vai Vân Liệt Triệu, giọng nói trầm thấp mạnh yếu.

Vân Liệt Triệu nặng nề hừ một tiếng không thèm nói nữa, Sở Lương Âm trừng mắt với hắn.

“Sư phụ, các vị sư thúc.” Lúc này Nguyệt Ly Phong mới chậm rãi đi tới, chắp tay bái lễ.

“Ly Phong ơi, lần này con cũng cực khổ rồi, nghe nói con và sư muội chịu không ít khổ.” Đệ tử như vậy Tưởng Cánh Nham ắt hẳn rất tự hào.

“Nói không sai, lần này Ly Phong cũng chịu khổ, chưa lần nào khổ như lần này, sư phụ ngươi phải mở tiệc ăn mừng mới được.” Trâu Ngọc trêu chọc, vỗ vai Nguyệt Ly Phong, lời hắn nói vĩnh viễn chỉ có như vậy.

“Lương Âm, muội đừng nóng giận, Lục sư đệ cũng không phải cố ý.” Không biết từ lúc nào Kha Mậu Sơn đã đến bên cạnh Sở Lương Âm, hắn hơi cúi người nhìn gương mặt tức giận của Sở Lương Âm.

Sở Lương Âm nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, chỉ hơi xê dịch sang bên cạnh.

Kha Mậu Sơn không nghĩ động tác của nàng ám chỉ điều gì, ngược lại nói tiếp: “Mệt không? Đi nghỉ ngơi đi, đợi buổi tối tới huynh gọi muội.” Hắn quả thực rất quan tâm nàng.

Sở Lương Âm cau mày không chút kiên nhẫn, đảo mắt vừa vặn nhìn thấy Nguyệt Ly Phong đang nhìn mình, nàng mím chặc đôi môi tỏ vẻ bất đắc dĩ, Nguyệt Ly Phong cong môi cười yếu ớt, hình như đang nói, ta đã nhắc cô rồi.

Ánh mắt đang cười của Trâu Ngọc vĩnh viễn như rada, bất luận ở góc độ nào cũng quét hình được, hắn bất ngờ chú ý thấy động tác nhỏ của Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong, xem ra có một số việc hắn đã bỏ lỡ (editor: hiện thân của Phong Hành & Dispatch))))))))

Ánh mắt Tưởng Cánh Nham vô cùng tốt, hắn nhìn thấy rõ thái độ Kha Mậu Sơn đối với Sở Lương Âm, trong mắt nổi lên hài lòng, xem ra, xem ra hắn vẫn cố chấp tác hợp Kha Mậu Sơn và Sở Lương Âm.

“Mậu Sơn nói đúng, Lương Âm nên đi nghỉ ngơi, dù sao cũng là con gái. Mậu Sơn, đệ đưa Lương Âm về phòng đi.” Hắn căn bản mượn cớ để Kha Mậu Sơn và Sở Lương Âm có cơ hội ở chung một chỗ.

“Được.” Kha Mậu Sơn gật đầu, sau đó nhìn Sở Lương Âm nói, “Lương Âm đi thôi.”

Sở Lương Âm không nói gì, thở dài một hơi, “Còn có một tiểu cô nương theo ta trở về, đợi khi nào nàng ấy chơi đã thì bảo nàng đi tìm ta.” Còn lo lắng cho Đỗ Ý Lăng, nhưng mà nghĩ đến lần đầu tiên nàng tới đây, chắc chắn sẽ tìm chỗ chơi.

“Được rồi đi đi.” Tưởng Cánh Nham quả thực rất gấp, tác hợp thành một đôi khiến hắn có cảm giác thành tựu.

Sở Lương Âm xoay người đi lên thềm đá, đi tới ly cung nàng ở, Kha Mậu Sơn đi theo bên nàng, nhìn bóng dáng hai người rất xứng đôi.

“Đi thôi, chúng ta nói chuyện nào.” Tưởng Cánh Nham vung tay, sau đó đoàn người đi lên thềm đá, đi về hướng ly cung đối diện.

Sở Lương Âm và Kha Mậu Sơn ở bên này bước đi, vẻ mặt Kha Mậu Sơn vẫn luôn ấm áp, dường như vĩnh viễn không thay đổi.

“Lương Âm, muội không có bị thương chứ? Nghe bốn người kia nói khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong, Mộ Dung Tử Tề cũng thật lợi hại.” Kha Mậu Sơn nhỏ tiếng hỏi, trên đường đi thỉnh thoảng có gặp qua vài tiểu đệ tử.

Sở Lương Âm hơi nhíu mày, “Đúng vậy, rất lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Đáng lẽ phải để các người gặp mặt y để khỏi phải xem nhẹ.”

“Chúng ta không nghĩ như vậy, những gì muội trải qua chúng ta đều rõ.” Kha Mậu Sơn có chút lo lắng, vội vàng giải thích.

Sở Lương Âm quay đầu liếc nhìn hắn, “Ta chưa nói gì, huynh không cần phải gấp gáp.”

Kha Mậu Sơn vội lắc đầu cười, tình cảm ấm áp hòa thuận vui vẻ, “Không có, sợ muội không vui thôi.”

“Tại sao ta phải không phải? Trước giờ ta vẫn thế mà, huynh không biết à. Sau này cũng đừng kinh ngạc quá, trời có sập xuống huynh cũng phải bình tĩnh.” Giọng nói Sở Lương Âm giống như đang dạy dỗ trẻ con vậy, Kha Mậu Sơn cũng ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, ta nghe Nguyệt Ly Phong nói, đại sư huynh luôn muốn tác hợp hai chúng ta, huynh biết không?” Sở Lương Âm trực tiếp hỏi.

Kha Mậu Sơn sửng sốt, sau đó rũ mắt ngượng ngùng, Sở Lương Âm liếc nhìn hắn có chút bất đắc dĩ, “Hỏi huynh có biết hay không?”

Kha Mậu Sơn gật đầu, “Đại sư huynh từng nói qua vài lần.” Xem ra hắn thật sự mắc cỡ.

Sở Lương Âm mím môi, “Đúng là ăn no rủng mỡ không có việc gì làm, sao huynh ấy cứ thích xen vào chuyện người khác thế nhỉ?”

“Hả? Lương Âm, muội không muốn sao?” Kha Mậu Sơn mờ mịt, nhìn bộ dạng của hắn, chắc có lẽ vẫn tưởng Sở Lương Âm sẽ đồng ý.

Sở Lương Âm dừng bước, xoay người nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Huynh đồng ý?”

“Ặc? Ta…” Kha Mậu Sơn không trả lời được.

“Chẳng phải huynh cũng không muốn à? Nếu không muốn sao còn nghe lời huynh ấy? Huynh ấy rảnh rỗi không chịu cưới vợ, mỗi ngày cứ nghĩ tác hợp người này người nọ.” Sở Lương Âm đang dạy dỗ người khác, lốp bốp nói một tràn.

Kha Mậu Sơn nhìn dưới mặt đất, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, nói chung, đang lắng nghe Sở Lương Âm nói.

“Để tối nay lúc ăn cơm, chúng ta ba mặt một lời nói rõ ràng cho huynh ấy biết. Nói không chừng huynh ấy đã đi nói lung tung khắp nơi rồi. Nếu không phải Nguyệt Ly Phong nói cho ta biết, ta còn chẳng biết huynh ấy đem bán đấy. Huynh không nên nghĩ huynh ấy là đại ca cái gì cũng nghe theo, sống chung với một người không thích hợp, cả đời sẽ rất đau khổ. Huynh đau khổ ta cũng đau khổ, nếu quyết định cả đời đau khổ vậy chúng ta còn làm sư huynh muội làm chi.” Sở Lương Âm giơ tay vỗ vai Kha Mậu Sơn, rõ ràng nàng hơi lùn, nhưng bây giờ nhìn nàng có vẻ là một người cao lớn.

Rất lâu sau, Kha Mậu Sơn mới gật đầu, “Được, ta sẽ nói với đại sư huynh, muội đừng nghĩ nhiều.” Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Lương Âm, nở nụ cười ấm áp như mùa xuân.

“Ừ, ta về ngủ trước đây.” Sở Lương Âm phất tay xoay người đi, lúc quay đi chỗ khác mới dám thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn Kha Mậu Sơn đau khổ, đau dài không bằng đau ngắn, đây là cách giải quyết duy nhất.

Mặt trời lặn về phía Tây, chạng vạng tối có một tiểu đệ tử đến gõ cử, Sở Lương Âm từ gian phòng bước ra. Duỗi thẳng người, lắc cổ vài cái, vai trái vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cũng đã đỡ hơn so với hôm trước.

Nàng đi xuống bậc thang, sau đó đi về hướng ly cung. Trên đường đi gặp không ít tiểu đệ tử lo sợ cúi chào, tuy rằng nàng rất ít trở về, nhưng ‘uy danh’ vẫn không suy giảm.

Nàng ra khỏi tiểu viện, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Ly Phong ở phía trước, “Nguyệt Ly Phong.” Nàng gọi, bóng dáng ở chỗ ngã rẽ xuất hiện lần nữa, Nguyệt Ly Phong nghiêng người nhìn nàng, mở miệng hỏi, “Mới thức sao?”

“Ừm.” Nàng tùy tiện trả lời, sau đó bước đến, hai người cùng đi tới ly cung.

“Buổi chiều ta có gặp Ngũ sư thúc, tâm trạng ngài ấy không tốt lắm, có phải cô đã nói gì không?” Nguyệt Ly Phong hỏi, có lẽ hai người không phát hiện, lúc này bộ dạng hai người rất giống hệt khuê mật, chuyện gì cũng nói.

Sở Lương Âm nhún nhún vai, “Đúng vậy, dứt khoát gọn gàng, tránh để tất cả mọi người hiểu lầm.” Nói không chừng hiện tại toàn bộ người ở Tùng Vụ môn đã biết Tưởng Cánh Nham an bài hôn sự giữa nàng với Kha Mậu Sơn.

“Ừm, làm đúng lắm.” Nguyệt Ly Phong khen ngợi.

“Nói thế thôi, nhưng sợ sư phụ ngươi khó đối phó.” Sở Lương Âm trực tiếp phê phán Tưởng Cánh Nham, mặc dù huynh trưởng như cha, nhưng quản nhiều việc quá cũng chẳng tốt.

“Sư phụ cũng có ý tốt, dù sao người trong nhà yên tâm hơn.” Tưởng Cánh Nham nhìn bọn họ lớn lên, rất hiểu tính nết bọn họ, cho nên cũng là muốn tốt thôi.

“Sao ngươi không nói trực tiếp ‘nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài’ luôn đi?” Sở Lương Âm cười nói, đôi môi cong lên chưa bao giờ hạ xuống.

“Nước phù sa là nói tới ai?” Nguyệt Ly Phong có thể nói ra những lời mắc lỗi này.

“Đương nhiên là ta rồi.” Sở Lương Âm lập tức trừng mắt, nàng không gọi là nước phù sa chứ là gì? Nhìn toàn bộ Tùng Vụ môn, cũng chỉ có một mình nàng là nữ nhân.

Nguyệt Ly Phong cười gật đầu, nhưng rõ ràng trong mắt không phải là khen ngợi, “Vâng vâng, Thất sư nói nói không sai.”

Lập tức đi tới ly cung, một vài đệ tử đứng bên ngoài nhìn thấy bọn họ đi tới còn cười cười nói nói, không khỏi có chút ngạc nhiên. Trước đây Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong không như vậy, đừng nói là cười đùa, ngay cả noi chuyện nghiêm túc cũng không, lần này trở về lại trở nên như vậy, thần kỳ quá!

Đạp lên bậc thang đi vào phòng khách, trong sảnh có mấy vị sư huynh ngồi sẵn, còn có một vài đệ tử, số lượng khá nhiều, Sở Lương Âm không quen biết hết, chỉ nhớ loáng thoáng vài người.

Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đi tới chỗ ngồi phía sau dành cho huynh trưởng và trưởng bối. Sau khi hai người ngồi xuống, những đệ tử khác chạy tới ân cần thăm hỏi, nói chung rất phiền phức.

Sở Lương Âm tùy tiện phất tay, nàng chán ghét những quy củ phức tạp này, trước đây mỗi ngày đều phải tiếp xúc, khoảng thời gian đó nàng có cảm giác mình bị mắc chứng sợ hãi thăm hỏi.

“Lương Âm, ngủ ngon không?” Tưởng Cánh Nham mở miệng trước, rất quan tâm nàng.

Sở Lương Âm gật đầu, “Cảm ơn đại sư huynh đã quan tâm, ngủ rất ngon.” Nàng trả lời, một bên liếc nhìn Kha Mậu Sơn, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó đồng thời tách ra, bầu không khí phức tạp.

“Sư phụ nói đến giờ Dậu sẽ xuống núi, chúng ta ở đây đợi một chút.” Tưởng Cánh Nham mở miệng lần nữa, Sở Lương Âm rụt cổ, đoán chừng Tưởng Cánh Nham lại bắt đầu lấy thân phận đại sư huynh đọc diên văn.

“Lần này quả thực Liệt Triệu đã làm sai, buổi chiều ta cũng đã nói chuyện với đệ ấy, đệ ấy đã biết lỗi của mình. Tục ngữ nói biết sai mà sửa mới là người làm việc lớn, vướng mắc trong lòng mọi người chắc hẳn sẽ được loại trừ.” Quả nhiên đọc diễn văn đúng như Sở Lương Âm nghĩ, hơn nữa lời nói này rõ ràng là nói cho nàng nghe, bởi vì ngoại trừ nàng cũng chẳng có ai trách cứ Vân Liệt Triệu.”

Bĩu môi, Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, làm bộ như không nghe thấy.

“Nhưng có thể tìm được Liệt Triệu chứng tỏ nội bộ Tùng Vụ môn chúng ta rất đoàn kết, Lương Âm không sợ sống chết một lòng tìm kiếm Liệt Triệu, làm đại sư huynh như ta rất vui.” Trên mặt Sở Lương Âm kịch liệt co quắp, nếu như bây giờ có cái lỗ, nàng nhất định sẽ chui vào, lời này thật xấu hổ.

“Lương Âm, muội trưởng thành rồi.” Tưởng Cánh Nham đem chuyện lôi Sở Lương Âm, tâm trạng nàng đột nhiên trầm xuống, chắc chắn tiếp theo hắn sẽ nói đến hôn sự.

Lúc này, mấy người ngồi ở đây đều mang theo sắc mặt khác nhau, chắc chắn có người đoán được ý tứ trưởng thành của Tưởng Cánh Nham ở đây là gì, nhưng đa phần là coi trọng, xem ra đây là chuyện tốt.

“Lương Âm, sư phụ từng nói, muội là nữ đệ tử duy nhất của Tùng Vụ môn, ông ấy cũng không định giao muội cho người ngoài, cho nên ông ấy cẩn thận suy nghĩ, hết sức coi trọng muội và Mậu Sơn, muội cảm thấy thế nào?” Tưởng cánh Nham cũng không nói hắn nghĩ thế nào, trực tiếp lôi Tùng Sơn đạo nhân ra trấn áp Sở Lương Âm.

Sở Lương Âm dựa vào ghế, tay chống cằm nhìn người đối diện, mọi người đều đợi nàng mở miệng trả lời.

“Khụ, thật ra thì ta cảm thấy ta và Ngũ sư huynh không hợp. Tính khí ta nóng nảy, không thích hợp với công việc chăm lo gia đình, không biết làm cơm lại càng không biết chăm sóc con cái, quả thực chính là ‘ba không’. Tính tình Ngũ sư huynh rất tốt, thích hợp với những nữ nhân dịu dàng hiền lành, ta thật sự không phù hợp.” Vẻ mặt nàng rất chân thành nói cho bọn họ biết.

Nhưng mà, Tưởng Cánh Nham đâu dễ lừa gạt như vậy, “Sư phụ không thể nào nhìn lầm được? Ông ấy nhìn mọi người lớn lên, tất nhiên hiểu rõ tính cách ai hợp với muội nhất, bởi vì tính tình Mậu Sơn tốt, cho nên ông ấy đã quyết định rồi. Lương Âm, nghe lời sư phụ đi, ông ấy tuyệt đối không hại muội.” Một câu sư phụ hai câu sư phụ, thật đúng là không muốn Sở Lương Âm phản đối.

Sở Lương Âm rũ mắt cắn răng, nàng thật là hết nói nổi Tưởng Cánh Nham.

“Thật ra ta có người trong lòng rồi.” Sở Lương Âm chợt ngẩng đầu, nói ra một câu.

Quả nhiên, trong nháy mắt toàn bộ người trong phòng im phăng phắc, tất cả nhìn nàng, cứ tưởng nghe lầm.

“Ta nói thật, ta có người trong lòng rồi. Mặc dù có thể không có kết quả, nhưng nữ nhân là vậy, càng không có kết quả càng nghĩ đến. Trước đây ta không để ý, nhưng bây giờ mới phát hiện, mặc dù trái với đạo nghĩa võ lâm nhưng hết cách rồi.” Nói xong nàng cúi đầu, khóe miệng run rẩy, mẹ nó nói mấy lời này đúng là nhảm nhí.

“Ặc, trái với đạo nghĩa võ lâm là có ý gì?” Trâu Ngọc giỏi nhất là nắm bắt vấn đề, cho nên biết rất nhiều thứ.

Sở Lương Âm ngẩng đầu, gương mặt đầy vô tội, “Nếu để người ngoài biết được chắc chắn sẽ phỉ nhổ chúng ta.”

“Nghiêm trọng vậy sao?” Chung Ẩn cũng bị hù dọa, sắc mặt nặng nề.

“Là ai?” Đôi mắt thường ngày hay cong lên của Trang Cảnh Nghi cũng mở to nhìn nàng, rất muốn biết đáp án.

Những người khác cũng nhìn nàng, xem ra rất tò mò. Sở Lương Âm nháy mắt, sau đó chậm rãi lắc đầu, “Dù sao cũng không phù hợp với đạo nghĩa võ lâm, nói ra cũng có giúp ích được gì. Cho nên hiện tại ta rất buồn bực, đại sư huynh đừng nhắc đến vấn đề này nữa được không?”

Tưởng Cánh Nham nhìn nàng thở dài, cuối cùng gật đầu thỏa hiệp, “Nhưng muội phải suy nghĩ cho kỹ, người ngoài chỉ mang tới đau khổ.” Hắn rất ẩn ý nói một câu, Sở Lương Âm nghe được suýt nữa phụt cười.

Trâu Ngọc cong môi nhìn Sở Lương Âm, lại đem tầm mắt nhìn Nguyệt Ly Phong thờ ơ, hắn cảm thấy việc này rất kỳ hoặc.

Sở Lương Âm cúi đầu nhìn dưới đất, cắn môi nhịn cười, thật ra bọn họ nghĩ nhiều rồi, nếu bọn họ tra hỏi nàng nhất định sẽ lôi cái tên Ninh Tùy Phong ra hù dọa, chỉ là không hỏi thôi nên nàng cũng lười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK