Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236

Một tiếng rít thoải mái dường như vang lên từ trong cánh tay của Cửu Thiên.

3 ngày sau, bên tai truyền tới tiếng ồn ào, Cửu Thiên từ từ mở mắt ra.

Hắn giống như ngủ một vạn năm, hai mắt mở ra bỗng bắn r a hai tia sáng, xé rách không khí.

Thế giới trước mắt dường như có hơi khác, cả thiên địa giống như bước tranh cuộn đang rung động, dường như chỉ cần Cửu Thiên đưa tay ra chọc nhẹ, thế giới giống như bức tranh cuộn này có thể bị chọc thủng.

Vù…

Cửu Thiên phun ra một hơi trọc khí, từ từ đứng dậy.

Tiểu Hắc nằm bò trên giường, trước cửa để Vô Phong trọng kiếm của hắn. Cửu Thiên nhìn Tiểu Hắc hơi nhíu mày, lẽ nào lần này hắn hôn mê rất lâu sao? Tại sao Tiểu Hắc nhìn trông lớn lên một vòng, hơn nữa hai quả cầu thịt lớn hơi nhú lên trên đầu nó là cái gì?

Cửu Thiên xoa cái đầu to của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lại thè lưỡi li3m mạnh, làm cho mặt của Cửu Thiên bị li3m đầy nước miếng.

Cửu Thiên đẩy Tiểu Hắc ra, chỉnh lại quần áo, đi ra khỏi phòng.

Ánh nắng bên ngoài có hơi chói mắt, Cửu Thiên hơi nheo mắt lại.

“Ha ha, Cửu Thiên sư đệ, đệ cuối cùng cũng tỉnh rồi, ba ngày rồi, đệ ngủ giống như lợn chết ba ngày rồi.”

Giọng nói như vịt đực đó của Hàn Liên sư huynh truyền tới. Cửu Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy sư huynh của mình đều ở trong viện. Quần áo chỉnh tề, vẻ mặt rạng rỡ.

Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn cũng mặc quần áo mới, ngồi ở trên ghế ở bên cạnh.

Nhất Thanh sư tôn mỉm cười nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, ngươi trọng thương mới khỏi, qua bên đây ngồi đi.”

Cửu Thiên có hơi không rõ tình hình, lên tiếng hỏi: “Sư tôn, con đã ngủ bao lâu rồi?”

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Ba ngày mà thôi, không tính quá lâu. Với thương thế ngày hôm đó của ngươi thì thấy, ngươi ngủ thêm 30 ngày cũng là nên. Cửu Thiên, ngươi phải cảm ơn Đạo Quang sư tôn. Là hắn cho ngươi một viên đan dược cứu mạng.”

Cửu Thiên quay đầu mặt mày kỳ quái nhìn sang Đạo Quang sư tôn, hắn nhớ ra mình làm sao bị thương rồi.

Vẻ mặt của Đạo Quang sư tôn khá ngại ngùng, nói: “Không cần cảm ơn, Cửu Thiên qua đây ngồi đi. Thời gian ngươi tỉnh vừa đúng, hôm nay là ngày Nhất Nguyên Viện chúng ta ứng chiến.”

Nói xong Đạo Quang sư tôn mấp máy miệng truyền âm cho Cửu Thiên: “Cửu Thiên, chuyện ta ngộ thương ngươi thì đừng nói nữa. Lát nữa ta truyền cho ngươi mấy bộ võ kỹ địa cấp, sự việc cho qua đi.”

Cửu Thiên chớp mắt mấy lần, mấy bộ võ kỹ địa cấp, nghe thì thấy rất có sức cám dỗ.

Không lưỡng lự mà gật đầu, Cửu Thiên ngồi ở bên cạnh Đạo Quang sư tôn. Đạo Quang sư tôn thấy Cửu Thiên đồng ý, âm thầm thở phào, bộ mặt già này của ông ta coi như giữ được rồi.

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Ứng chiến? Ai ứng chiến ai?”

Hàn Liên sư huynh lớn tiếng nói: “Đương nhiên là ứng chiến của những tên tên khốn của các viện khác rồi. Đám người này, mỗi năm vào thời gian này đều sẽ tới mấy tốp, nói là tới cọ xát. Thật ra là tới tìm chúng ta luyện tay. Cửu Thiên sư đệ, ngươi ở bên cạnh xem đi, năm nay ta nhất định phải khiến đám khốn kiếp này xấu mặt. Đoán chắc giờ này bọn họ sắp đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK