Huyễn Tầm cười nói: “Được.
Nhưng cậu cũng cần biết rằng chỉ vì thanh kiếm nặng này của cậu, nên Vân Thiên Tước không thể cõng nổi cậu, làm tôi phải đặc biệt tìm Giả Thiên Tước tốt nhất để đưa chúng ta bay.
Nếu cậu không nói với tôi, tôi sẽ đuổi cậu khỏi Giả Thiên Tước, để cậu tự mình đi.”
Cửu Thiên quay đầu lại nhìn Cửu Minh để xác nhận, hắn ta gật đầu, chứng tỏ những gì Huyễn Tầm nói là sự thật.
Cửu Thiên nuốt nước bọt, chẳng trách con chim khổng lồ như vậy, mỗi phần lưng thôi, chu vi hơn mấy dặm.
Hóa ra là vua trong Vân Thiên Tước, Giả Thiên Tước!
Chẳng còn cách nào khác, Cửu Thiên nói: “Bởi vì tôi đã trích máu nhận chủ thanh kiếm này rồi, tôi có thể dùng, nhưng những người khác không thể dùng.”
Mấy lời này của Cửu Thiên nửa thật nửa giả, đúng là có chuyện trích máu nhận chủ.
Sau khi sư phụ Ngô Tân của hắn luyện chế thanh kiếm xong, ông đã đặc biệt đặt một cấm chế trên thanh kiếm, cho phép Cửu Thiên nhận chủ một lần.
Tuy nhiên, hiệu quả nhận chủ chỉ có tác dụng với thiên thạch Băng Tâm trên thanh kiếm, còn các bộ phận khác, bao gồm cả trọng lượng, hoàn toàn không hề thay đổi.
Còn về việc người khác không thể sử dụng, đó là nói bậy thôi.
Tuy nhiên, Huyễn Tầm rõ ràng không thể nhận ra lời nói dối của hắn.
Mới vỡ lẽ ra ồ một tiếng, Huyễn Tầm nói: “Thảo nào.
Tôi mới nói, tôi còn suýt cầm không nổi thì sao cậu cầm nổi.
Được rồi, coi như cậu thật thà.
Câu hỏi thứ hai, cậu làm sao để cho con hoang thú đó đi theo cậu, tôi nhớ tới lúc ban đầu ngay cả cậu nó cũng đốt mà.”
Câu hỏi này dễ trả lời hơn, Cửu Thiên vui vẻ nói: “Rất đơn giản.
Tôi mang nó đi, để nó không bị cô giết.
Sau đó cho nó ăn một miếng thịt nướng, nó liền đi cùng với tôi.”
Huyễn Tầm ngớ người nói: “Cái gì? Một miếng thịt nướng?”
Cửu Thiên cười nói: “Đúng vậy, chỉ là một miếng thịt nướng.”
Huyễn Tầm trợn trắng mắt: “Một miếng thịt nướng đã đổi lấy được một linh thú phụ thể.
Cậu đúng là gặp phải vận may trên trời rơi xuống.
Không đúng, phải là vô số vận may trên trời rơi xuống, vận may trên trời rơi xuống sắp bị cậu lấy hết rồi.”
Huyễn Tầm lẩm bẩm nói: “Tại sao tôi không tìm được một con linh thú như vậy.”
Cửu Thiên cười tủm tỉm nói: “Cô có thể thử cầm thịt nướng đi vào rừng, biết đâu có thể gặp được một con.”
Huyễn Tầm lớn tiếng nói: “Cậu cho rằng linh thú dễ tìm như vậy à.
Được rồi, câu hỏi cuối cùng, cậu học phương pháp sở hữu linh thú phụ thể ở đâu.
Cậu cũng là thành viên của Vạn Thú Các?"
Cửu Thiên cau mày hỏi: “Vạn Thú Các gì?”
Huyễn Tầm thất thanh nói: “Cậu ngay cả Vạn Thú Các còn không biết, vậy mà có thể dùng phương pháp sở hữu linh thú phụ thể?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết.
Mà linh thú phụ thể là cái gì?”
Cửu Minh không nhịn được nữa nói: “Cửu Thiên, cậu không nhớ chuyện xảy ra ngày hôm đó sao? Tiểu Hắc của cậu đột nhiên bị bám vào cánh tay cậu, sau đó cậu dùng một đấm đánh chết tên mập mạp kia.”
Cửu Thiên nhớ kỹ lại cuối cùng cũng nhớ ra, cánh tay màu đen, con rồng đen uốn lượn.
“Đó là linh thú phụ thể?”
Huyễn Tầm xoa xoa thái dương mình, cảm thấy có chút bất lực.
“Đúng vậy.
Đó là linh thú phụ thể.
Một loại pháp môn mạnh mẽ.
Có thể lập tức dung hợp với linh thú sử dụng hoang thú.
Có thể nháy mắt hợp nhất với hoang thú, có được sức mạnh của hoang thú.
Phải có thiên phú cực cao, mới có thể sử dụng, mà hoang thú đủ để phụ thể, được gọi là linh thú.”.
Cửu Thiên ngẩn ra: “Nói vậy là, tôi cũng xem như là một người thiên phú rất cao?”
Huyễn Tầm nhìn hắn trầm ngâm, nói: “Người có công pháp tu luyện luyện thành công thì được coi là thiên phú cực cao.
Còn không có công pháp tu luyện như cậu, tự mình thi triển ra, ở trong Vạn Thú Các gọi là Linh Võ trời sinh, không thể dùng thiên phú cực cao để hình dung, chỉ có thể nói là quái vật.
Nhưng nếu do hoang thú của cậu khá đặc biệt, có thể tự mình phụ thể.
Dù là trường hợp nào thì cậu cũng rất may mắn.”
Cửu Thiên bật cười ha ha, anh không ngờ Tiểu Hắc mang về nhờ một miếng thịt nướng lại hữu dụng như vậy.
Đợi khi nó thức dậy, phải cho nó ăn nhiều đồ ngon hơn.
Tiểu Hắc dường như cảm nhận được suy nghĩ của Cửu Thiên, cười trong cả khi đang mơ ngủ, đôi mắt híp lại thành một đường.
“Không nói chuyện với cậu nữa.
Nói chuyện với một người may mắn như cậu đúng là bị đả kích.
Tôi đi tu luyện, đợi chừng nào đến thì gọi tôi.”
Nói xong, Huyễn Tầm bước sang một bên, ngồi xuống tu luyện.
Cửu Minh nhìn Cửu Thiên, cũng đứng dậy nói: “Tôi cũng cảm thấy mình bị đả kích.
Cửu Thiên, cậu chăm chỉ tu luyện đi.
Tốc độ của Giả Thiên Tước rất nhanh, chắc một ngày sau sẽ tới.”
Cửu Thiên gật đầu, nhìn Cửu Minh đi sang một bên tu luyện, hắn ta cũng luyện Liệt Hoả Kim Thân.
Cửu Thiên đi đến bên Tiểu Hắc, nhìn Tiểu Hắc vẫn còn đang ngáy ngủ, Cửu Thiên mỉm cười.
Hít một hơi thật sâu, Cửu Thiên bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên, cũng bắt đầu tu hành.
Canh khí đã tiêu hao rất nhiều, cơ thể cũng bị chấn thương nhẹ, Cửu Thiên cần phải điều chỉnh trạng thái của mình lên đỉnh phong càng sớm càng tốt.
Bởi vì đến Học viện Võ đạo, vẫn còn một bài kiểm tra nhập học đang chờ hắn.
Nụ cười trên mặt từ từ thu lại, Cửu Thiên chìm đắm trong trạng thái tu luyện.
Một ngày sau, tốc độ của Giả Thiên Tước từ từ chậm lại.
Cửu Thiên mở mắt ra, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, một toà thành hiện lên trong tầm mắt.
Hai chữ rất lớn được viết ở cổng thành, Thành phố Bành!
Học viện Võ đạo, cuối cùng thì tôi cũng đến rồi.\u0003\u0003\u0003.
Danh Sách Chương: