Mục lục
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 453

Viện trưởng phất tay một luồng ánh sáng rơi xuống, trong lòng bàn tay của Cửu Thiên xuất hiện một chữ Thiên be bé.

Nét chữ hùng hồn, mang theo một loại bá khí.

Viện trưởng nói: “Nhớ sau khi tới đô thành, tới Thiên gia tìm tôi là được.”

Cửu Thiên cúi người đáp lại, đô thành của nước Võ Đỉnh, đó là nơi như nào. Nghe nói võ giả ở đó, người trông cửa ít nhất cũng có tu vi Ngoại Canh Cảnh. Thiên gia mà viện trưởng nói, Cửu Thiên không biết, nhưng thiết nghĩ chắc chắn là thế gia võ đạo thật sự.

“Viện trưởng, cuộc thi đấu vạn phương các nước lại là gì?”

Viện trưởng nói: “Cuộc chiến để cho các tinh anh thế hệ trẻ của các nước thể hiện tu vi, nơi để các đại năng mạnh mẽ chọn truyền nhân. Những điều này, cậu quay về hỏi sư tôn của cậu là được. Cửu Thiên, bây giờ tôi muốn hỏi cậu mấy câu hỏi. Cậu phải trả lời thật.”

Cửu Thiên khẽ gật đầu.

Viện trưởng nói: “Đầu tiên, nói cho tôi biết. Cậu từ trong đạo vực của tôi, lĩnh ngộ được cái gì?”

Cửu Thiên căn nhắc từ ngữ rồi nói: “Vạn pháp vi sinhl”

Trong mắt viện trưởng lập tức bùng nổ một khoảng ánh sáng.

“Tốt, có thể ngộ được bốn chữ này, tu vi của cậu có thể bớt trăm năm. Tôi tặng cậu thêm một câu, võ giả tu hành là để sống, cùng sống với trời, cùng thọ với đất. Nhưng võ đạo tu hành cũng là để chết, một cỗ nhiệt huyết, một đoạn hồng trần. Cực hạn sống, chốn ở chết. Sinh tử luân chuyển, bất luận không ngừng.”

Cửu Thiên lẩm bẩm lặp lại mất lần đoạn này, tuy lúc này không hiểu, nhưng hắn vẫn cố nhớ những lời này, khắc trong đầu.

Viện trưởng càng nhìn Cửu Thiên càng cảm thấy ưng mắt, có thiên phú, không kiêu ngạo, trầm ổn, bình tĩnh, nhất thời viện trưởng có chút ý nghĩ muốn thu nhận đồ đệ.

Nhưng viện trưởng vẫn kìm ý nghĩ này lại, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Viện trưởng khựng lại một chút, sau đó hỏi tiếp: “Câu hỏi thứ hai, nói cho tôi biết. Cậu làm cách nào khiến cho pháp khí của luyện khí sĩ nghe lời.”

Vẻ mặt của Cửu Thiên hơi thay đổi, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: “Viện trưởng, tôi có chút kỳ ngộ, cho nên biết một chút pháp môn của luyện khí sĩ: Viện trưởng bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ, ở độ tuổi này của cậu, có thể có thành tựu như này, có kỳ ngộ rất là bình thường. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, phàm là tu giả có thành tựu, bất luận là võ đạo hay luyện khí, ai không có chút kỳ ngộ chứ. Hôm nay tôi không vạch trần cậu, cũng hy vọng sau này cậu càng cẩn trọng hơn, lừa người cũng phải lừa toàn tập.

Viện trưởng nói tới đây, vậy mà khẽ mỉm cười.

Cửu Thiên nhìn thấy nụ cười của viện trưởng, trong lòng lập tức hiểu rõ.

“Thì ra viện trưởng ngài biết tất cả.”

Viện trưởng cười nói: “Cũng không tính là biết hết.

Ví dụ như chuyện cậu ở trong phủ đệ hư không, tôi thật sự không biết. Nhưng chỉ cần cậu ra khỏi phụ đệ hư không, mọi thứ xảy ra sao có thể giấu được Thiên Hoàn. Nếu đã không giấu được Thiên Hoàn, đương nhiên cũng không lừa được tôi. Diêm Từ Vũ đó đi ra từ trong phủ đệ hư không, tôi thấy rõ ràng.

Thập Phương Đỉnh đó sao lại bị đám Phong Lịch đào ra, tôi cũng nhìn thấy rõ ràng. Nguyên nhân hệ quả, tuy không biết toàn bộ, nhưng cũng biết 70-80%. Tôi không nói mà thôi. Triệu Thường đó thật sự cho rằng tôi là già rồi hồ đồ à.”

Cửu Thiên nói: “Vậy viện trưởng tại sao còn muốn…”

Viện trưởng mỉm cười nhìn Cửu Thiên: “Bởi vì tôi muốn xem biểu hiện của cậu.”

Cửu Thiên nuốt lời còn lại vào bụng, lắc đầu cười khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK