Cùng một lúc, một đạo quyền ấn của Long Trường mang theo linh nguyên nồng đậm đánh về phía Dương Quá.
– Bát giai hậu kỳ sao?
Ánh mắt Dương Quá trầm xuống, thân thể run lên, gợn sóng quanh thân chấn động. Một đạo quyền ấn lập tức được đánh ra nghênh tiếp. Hai đạo quyền ấn va chạm với nhau.
Phanh Phanh.
Trong âm thanh bạo liệt, không gian như nổ tung. Đại hộ pháp Long Trường có cảm giác giống như quyền ấn của mình đánh vào trên một tấm thép, căn bản không có cách nào làm rung chuyển công kích của đối phương. Quyền ấn rung lên, kình khí tán loạn mang theo quang mang mạnh mẽ khuếc tán. Thân thể của hắn bị đẩy lùi lại.
– Thật mạnh.
Trong lòng Đại hộ pháp không khỏi thầm than, thực lực người này không ngờ lại mạnh mẽ như vậy. Ánh mắt hắn trầm xuống, yêu nguyên bàng bạc, phô thiên cái địa tràn ra. Không gian dưới chân run lên, thân ảnh lần nữa lao thẳng về phía Dương Quá.
Ánh mắt Dương Quá lần nữa trầm xuống, trong mắt có chút giận dữ.
Sưu.
Thân ảnh Long Trường mang theo quyền ấnkhiến cho không gian lắc lư, yêu nguyên cuồng bạo làmcho không gian sau lưng như cứng lại. Một đạo quyền ấn mang theo kình khí ngập trời chấn vỡ không gian đánh ra.
Dưới đạo quyền ấn này, kình phong mạnh mẽ trực tiếp xé rách không khí. Trước quyền ấn, không gian nứt vỡ, cả không gian dưới đạo quyền ấn này bắt đầu đung đưa.
Nhìn quyền ấn giống như tia chớp bắn tới, khóe miệng Dương Quá cong lên, mang theo sự tức giận. Chân khí trong cơ thể giống như hồng thủy trút xuống. Một đạo quang mang chói mắt xuất hiện trong tay Dương Quá. Mà trong chớp mắt này, năng lượng đáng sợ chấn động khiến cho trong không gian vang lên âm thanh trầm đục.
– Còn như vậy nữa đừng trách ta không khách khí.
Dương Quá vừa mới dứt lời, một đạo chưởng ấn đột nhiên xuất hiện. Chưởng ấn khổng lồ vài trăm thước, khí thế tràn ngập thiên địa. Bên trong chưởng ấn có một cỗ khí tức đáng sợ lan tràn ra. Năng lượng mạnh mẽ mang theo uy áp từ bên trong lan tràn ra khiến cho cả không gian kịch liệt chấn động.
Dương Quá đột nhiên đẩy tay ra, chưởng ấn run lên mang theo khí thế bàng bạc bắn về phía trước. Trong nháy mắt hung hăng va chạm với quyền ấn của Đại hộ pháp Long Trường.
Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số tộc nhân Thanh Long Hoàng tộc ở chung quanh. Hai cỗ lực lượng va chạm, âm thanh bạo liệt giống như tiếng sấm đột nhiên vang vọng trong thiên địa.
Phanh Phanh.
Hai cỗ lực lượng va chạm với nhau. Quyền ấn của Đại hộ pháp lập tức bị đánh thành mảnh vỡ, chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh xuống. Một cỗ năng lượng kinh khủng hóa thành kình khí bỗng nhiên khuếch tán, trực tiếp đánh vào trên người Đại hộ pháp Long Trường.
Phanh.
Dưới chưởng ấn này, Đại hộ pháp Long Trường như bị một kích nặng nề, thân thể từ trên không trung trực tiếp rơi xuống mặt đất giống như một cái diều đứt dây vây.
Phanh.
Thân thể Long Trường trực tiếp đập vào mặt đất, mặt đất rạn nứt, đá vụn bắt tứ tung khiến cho mặt đất thoáng run rẩy một chút. Đồng thời trong miệng phun ra máu tươi.
– Đại hộ pháp lại bị thua trong vòng hai chiêu.
– Nhân loại này thật mạnh a.
– Dường như không dưới Lục Thiếu Du kia.
Mọi người chung quanh rung động, trong hai chiêu Đại hộ pháp đã bị thua. Đây là lần thứ hai Đại hộ pháp trong vòng hai chiêu đã bị thua trong tay một nhân loại.
– Đáng chết.
Dưới mặt đất, Đại hộ pháp đứng lên quát lên một tiếng giận dữ, đang muốn thúc dục ra bản thể thì một đạo âm thanh nhẹ nhàng đột nhiên vang vọng không trung:
– Dừng tay cho ta.
Sưu Sưu.
Âm thanh vừa dứt, tiếng xé gió liên tiếp vang lên. Mười mấy đạo thân ảnh lập tức đáp xuống, chính là hơn chục trưởng lão Thanh Long Hoàng tộc. Khí tức tràn ra, đều là cường giả bát giai hậu kỳ.
Mà người đi đầu chính là một nữ tử mặc y phục màu trắng, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian. Tuyệt mỹ tới mức khiến cho thiên địa phải động dung, mái tóc xanh theo gió tung bay, vũ mị mà lại cao quý. Đôi mắt như ngập nước, giống như có thể nhìn thấu tất cả. Người như vậy trong Thanh Long Hoàng tộc đương nhiên chỉ có một mình Nhị công chúa Long Yên.
Long Yên lăng không đứng thẳng, mắt nhìn thân ảnh màu xám trên không trung, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên sự run rẩy.
Mà nhìn thấy Long Yên, ánh mắt Dương Quá cũng biến hóa. Đạo thân ảnh này không ngờ lại quen thuộc như vậy, thế nhưng lúc này lại có chút lạ lẫm.
– Bái kiến Nhị công chúa, chư vị trưởng lão, nhân loại này tự tiện xông vào trong Thanh Long Hoàng tộc ta. Còn đả thương hộ pháp của Thanh Long Hoàng tộc.
Đại hộ pháp Long Trường vọt lên trên không trung, ánh mắt nhìn về phía Dương Quá có chút kiêng kỵ. Nhân loại này thoạt nhìn còn trẻ tuổi, thế nhưng thực lực so với Lục lão đệ của hắn dường như còn khó chơi hơn một chút.
– Thật lớn mật.
Nghe vậy, sắc mặt các trưởng lão sau lưng Long Yên trầm xuống, khítức tràn ra, dường như muốn ra tay.
– Hắn tới tìm người.
Long Yên phất tay, ý bảo trưởng lão lui ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Dương Quá nói:
– Ngươi tới tìm Tiểu Long và Tâm Đồng, còn có Lục Thiếu Du đúng không?
– Nhị đệ và Tam muội ta, còn có Tiểu Long hiện tại đang ở đâu?
Mắt nhìn đạo thân ảnh trước mắt, dung nhan, thần thái này khiến cho trong lòng Dương Quá dung động. Chẳng lẽ hắn đã nhìn nhầm sao? Không, không có khả năng, sao hắn lại có thể nhận nhầm được cơ chứ.
– Tiểu Long đang tiếp nhận truyền thừa, nhị đệ của ngươi thì đang tu luyện trong THanh Long đỉnh một năm. Bọn họ không có vấn đề gì hết.
Long Yên nhìn Dương Quá nói.
– Nếu như ngươi muốn đợi bọn họ thì chờ trong Thanh Long Hoàng tộc ta đi.
– Thì ra là tới tìm Tiểu Long hoàng tử.
– Hóa ra hắn là đại ca của Lục Thiếu Du kia, khó trách lại có thực lực mạnh như vậy.
Người trong Thanh Long Hoàng tộc lúc này mới biết được thân phận của Dương Quá, cả đám đều kinh ngạc. Đại hộ pháp Long Trường thì càng thêm giật mình, vội vàng quát lớn với đầu lĩnh tu vi thất giai hậu kỳ lúc trước nói:
– Đáng giận, là người tới tìm Tiểu Long hoàng tử, tại sao ngươi lại không nói.
– Đại hộ pháp, người không sao chứ?
Người có tu vi thất giai hậu kỳ này có chút ủy khuất nói.
Nghe thấy Tiểu Long cùng với đám người Nhị đệ không có việc gì, Dương Quá cũng yên lòng, hắn nói:
– Đa tạ đã cho biết.
– Nếu như các ngươi cần thì cứ ở trong Thanh Long Hoàng tộc ta đợi bọn họ. Đại hộ pháp, ngươi sắp xếp cho bọn họ, ta đi trước.
Long Yên vừa dứt lời, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, lập tức quay người rời đi.
– Tỷ có biết đệ tìm tỷ rất khổ hay không?
Dương Quá ngẩng đầu, nhìn bóng lưng kia trên không trung, trong mắt có chút chua xót.
Long Yên đang xoay người rời đi nghe vậy bóng lưng khẽ run lên, bờ môi khẽ mở nói:
– Ngươi nhận lầm người rồi.
– Đệ cũng hy vọng mình nhận nhầm người, thế nhưng chẳng lẽ tỷ định vĩnh viễn không nhận đệ sao?
Dương Quá lăng không đứng thẳng, trường bào màu xám tung bay.
– Đây không phải là nơi ngươi muốn làm gì cũng được. Nếu như ngươi vẫn như vậy ta đành phải mời ngươi ra ngoài.
Long Yên xoay người nhìn Dương Quá nói. Ánh mắt có chút lạnh lẽo giống như đóa băng sơn tuyết liên.