Mục lục
Đại Đường Tửu Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong nến hồng sớm tắt, xuân sắc khắp phòng bị ánh mặt trời sáng lạn xua tan.


Một đêm triền miên, Chương Cừu Liên Nhi mệt mỏi không chịu nổi, lúc sáng sớm mới vừa mơ màng một hồi.


Mặt trời lên cao, nàng mở to mắt nhìn, thấy Tiêu Duệ vẫn ôm lấy bả vai nàng như cũ mơ màng đi vào giấc ngủ.


Trong lòng ấm áp, nàng khẽ giật nhẹ vạt áo hắn, thấp giọng ngượng ngùng hô:


- Tử Trường, sắc trời không còn sớm, chúng ta, chúng ta dậy thôi…


Tiêu Duệ xoa đôi mắt ngái ngủ lờ mờ, nhìn Chương Cừu Liên Nhi, cúi đầu cười nói:


- Liên Nhi, nàng vào phía trong một chút, hôm nay chúng ta bắt đầu…


Khuôn mặt Chương Cừu Liên Nhi ửng đỏ, muốn nói gì, Tiêu Duệ đã lại gần. Mỹ nhân như ngọc, mùi thơm nức mũi, kiều nhan vô cùng mịn màng kia ngay trước mắt, cả một đêm xuân, nhưng Tiêu Duệ vẫn rung động trong lòng, thuận thế hôn một chút lên má tròn của nàng, bàn tay lặng yên xoa bộ ngực sữa cao ngất của nàng trong chăn.


Chương Cừu Liên Nhi kinh hô một tiếng, hai gò má đỏ bừng, sẵng giọng:


- Tử Trường, chàng… nếu chàng không thành thật, ta sẽ đuổi chàng đi…


Tiêu Duệ cười ha ha, lại bóp nhẹ nhàng hai bầu đẫy đà kia một phen, thành thành thật thật rút tay lại:


- Không dám, không dám nữa.


Đương đương đương, thùng thùng thùng!


Ngoài cửa truyền đến âm thành gọi cửa trầm thấp mà trong trẻo, Tú Nhi ngoài cửa không ý tứ cúi đầu nói:


- Thiếu gia, Lưu tiểu thư Lưu Nhạn Dung Lạc Dương cầu kiến!








Tin tức Lưu U Cầu vào tù khiến Tiêu Duệ kinh ngạc, lại gặp lại Nhạn Dung lần nữa, tâm tình của hắn cũng hơi có chút phức tạp.


Lưu Nhạn Dung một thân váy trắng, tóc dài kéo cao thành búi tóc, trên khuôn mặt diễm lệ một vẻ thương cảm nhàn nhạt và một chút xấu hổ. Dưới ánh mắt ngạc nhiên chăm chú của Tiêu Duệ nàng không kìm nổi lui về phía sau một bước, trước mắt mơ hồ một trận, được Thanh Mai đỡ lại.


Lưu Nhạn Dung liếc Tiêu Duệ thật sâu, duyên dáng quỳ xuống:


- Cầu Tiêu đại nhân cứu cha ta!


Tiêu Duệ chấn động trong lòng, giơ tay muốn đỡ nàng dậy, rồi lại rụt tay lại, vội vàng nói:


- Tiểu thư không cần như vậy, đứng lên mà nói.


- Đại nhân hai nhà chúng ta vốn là quan hệ thông gia thế giao… Nhạn Dung biết, những việc trước kia, là nhà ta xin lỗi đại nhân nhưng Nhạn Dung khẩn cầu xin đại nhân xem phân tình gia phụ tuổi già lại chiếu cố công tử nhiều năm, mà cứu giúp.


Lưu Nhạn Dung không đứng dậy, hai hàng nước mắt tràn mi mà ra:


- Nhạn Dung đã cùng đường, mặt dày mới cầu xin đại nhân hỗ trợ! Lưu gia trên dưới vĩnh viễn khắc ghi đại ân đại đức!


Tiêu Duệ thở dài ảm đạm, ra hiệu bằng ánh mắt với Tú Nhi, Tú Nhi khẩn trương tiến lên nâng Lưu Nhạn Dung dậy.


- Nhạn Dung tiểu thư, Lưu gia cũng không có lỗi Tiêu mỗ, những việc dĩ vãng, sẽ theo gió mà bay đi.


Tiêu Duệ cảm khái nói:


- Về phần chuyện tình Lưu bá phụ.


Thấy trong lời nói Tiêu Duệ có pha vài phần đùn đẩy, Lưu Nhạn Dung còn cho trong lòng hắn còn ghi hận Lưu gia, không chịu hỗ trợ, trong lòng tuyệt vọng một hồi. Nhưng hôm nay, trong lòng nàng không sinh ra chút oán hận gì với Tiêu Duệ.


Nàng thở dài yếu ớt, lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt, cúi đầu khom người nói:


- Nhạn Dung cáo từ.


Kỳ thật, cũng không phải Tiêu Duệ không muốn tìm hoàng đế cầu tình giúp Lưu U Cầu, chỉ có điều hắn còn không có biết rõ ràng đến tột cùng Lưu U Cầu làm hoàng đế tức giận như thế nào. Còn nữa, Lưu Nhạn Dung từng có hôn ước với hắn, nếu hắn ra mặt giúp Lưu gia, có thể hay không làm cho vài vị thê tử của mình sinh ra hiểu lầm gì? Hắn đang lo lắng việc này, cho nên thần sắc còn có do dự.


Thấy Lưu Nhạn Dung giống như hiểu lầm ý tứ của hắn, Tiêu Duệ xấu hổ chà xát hai tay:


- Nhạn Dung tiểu thư hãy dừng bước! Tiêu mỗ…


- Nhạn Dung!


Một âm thanh vui vẻ truyền đến, Lý Nghi nhẹ nhàng bước tới.


Lý Nghi vốn là bạn cũ với Lưu Nhạn Dung coi như có chút quen thuộc, nếu không ngày đó Lý Nghi ở Lạc Dương cũng sẽ không phải lúc nào cũng đi Lưu gia quanh quẩn với Lưu Nhạn Dung.


Nhưng giờ phút này cảnh còn người mất, thấy dung mạo Hàm Nghi công chúa trước mặt đẹp đẽ quý giá như trước, còn hơn vài phần quyến rũ thành thục, Lưu Nhạn Dung bi ai thở dài trong lòng, yên lặng quỳ rạp xuống:


- Dân nữ Lưu Nhạn Dung bái kiến Hàm Nghi công chúa điện hạ!


Lý Nghi ngẩn ra. Chợt nghĩ tới chuyện tình Lưu gia Tiêu Nguyệt vừa nói, nàng không đành lòng, tiến lên nâng Lưu Nhạn Dung dậy, thương tiếc dịu dàng nói:


- Nhạn Dung, chúng ta vốn là tỷ muội, muội không cần như vậy… Có gì muốn nói, nói với ta là được…


Trong lòng Lưu Nhạn Dung bi ai cũng không khống chế được tâm tình xúc động, bi thương khóc trong lòng Lý Nghi, Thanh Mai cũng buồn bã rơi lệ một bên.








- Trương Lợi Trinh này đáng giận như thế. Hừ, Tử Trường, chàng quản hay không? Chàng mặc kệ, ta liền vào cung cầu mẫu phi.


Lý Nghi liếc Tiêu Duệ một cái:


- Phụ hoàng coi như là bởi vậy mà lưu đày Lưu tướng, trong lòng có một chút… tội cũng không tới chết mà!


Tiêu Duệ thản nhiên cười:


- Thật ra nghe nói Trương Lợi Trinh cực kỳ tham tài, thường thường cậy phụng chỉ sưu tầm dân ca thi đố quan viên, tùy tiện thu hối lộ của quan lại các phương, chắc là Lưu bá phụ không có… tiền mới làm cho hắn căm ghét chứ?


- Cũng không phải chỉ như thế, Trương Lợi Trinh luôn bất hòa với gia phụ. Lúc trước, hắn vì con là Trương Bằng qua phủ cầu hôn bị gia phụ cự tuyệt, bởi vậy nhận lấy thù hận…


Lưu Nhạn Dung yếu ớt nói chen vào.


- Ồ.


Tiêu Duệ ồ một tiếng, không hề nói tiếp.


Chuyện tình Trương Lợi Trinh cầu hôn bị Lưu U Cầu cự tuyệt, hắn cũng biết đến, chẳng qua lúc đó không để ý.


Lý Nghi đột nhiên vui vẻ nói:


- Nhạn Dung. Không phải Lưu tướng được phụ hoàng ban cho kim bài miễn tử sao, muội lấy ra, dù thế nào phụ hoàng cũng đặc xá Lưu tướng…


Nhạn Dung thở dài yếu ớt, không nói gì, chỉ lấy kim bài miễn tử bên ngoài đơn giản giống như miếng sắt mạ vàng ra.


Tiêu Duệ lắc đầu:


- Nghi nhi, không thể dùng thứ này, nếu dùng nó, chắc chắc Lưu bá phụ phải chết không thể nghi ngờ.


Loại kim bài miễn tử này căn bản là một loại đạo cụ biểu hiện ý nghĩ nông nổi của hoàng đế. Cao hứng, lấy ra bản thưởng cho thần tử có công; mất hứng, miễn tử kim bài chính là một miếng sắt vụn. Nhất là đối với Lý Long Cơ mà nói, nếu Lưu gia lấy kim bài miễn tử ra, khẳng định sẽ làm Lý Long Cơ càng phản cảm hơn, Lưu U Cầu sẽ chết nhanh hơn thảm hại hơn.


Mà Lưu Nhạn Dung trí tuệ hơn người biết rõ điểm này, cho nên tuy rằng nàng mang kim bài miễn tử trên người, nhưng vẫn không có sử dụng.


Lý Nghi ngẩn ra, chợt hiểu được, phụ hoàng của nàng, nàng cũng hiểu rõ.


Lý Nghi nhíu mày:


- Tử Trương, cho dù thế nào, chàng vẫn vào cung cầu tình phụ hoàng đi.


Sau giờ ngọ.


Tiêu Duệ đi hình bộ vòng vo một hồi, hiểu rõ một chút tình huống phạm án của Lưu U Cầu. Thậm chí, thông qua một quan lại hình bộ cấp thấp xuất thân từ thế gia đại tộc, hắn còn tra xét được Lưu U Cầu phạm vào án phạm gọi là thơ văn bực tức.


Trong lòng Tiêu Duệ ngày càng ngưng trọng, bằng trực giác, hắn cảm thấy việc này tuyệt đối không đơn giản.


Nhìn nhận sự tình, mặc dù thơ văn bực tức này của Lưu U Cầu có chỗ khác người, nhưng còn không đến mức khiến cho Lý Long Cơ nổi giận như thế. Cho dù có Trương Lợi Trinh âm thầm thổi phồng lên, Lý Long Cơ cũng không đến mức đẩy Lưu U Cầu lên đoạn đầu đài. Lại nghĩ đến công tích thật lớn với sự hưng thịnh của Lý Đường và Lý Long Cơ khi đăng cơ, thái độ Lý Long Cơ lần này vì một chút việc nhỏ lại đẩy Lưu U Cầu vào chỗ chết, càng khiến người ta cảm giác không thể tin nổi.


Đến tột cùng là điều gì khiến Lý Long Cơ muốn loại bỏ Lưu U Cầu thật nhanh? Tiêu Duệ chậm rãi đi, bước trên con đường nhỏ u tĩnh trong cung, tâm niệm xoay chuyển đủ loại.


Vừa mới đi qua Ngọ môn, hắn lại thấy Ngọc Chân ngăn đón trước mặt hắn.


Trong lòng Tiêu Duệ nhảy một cái, Ngọc Chân xuất hiện, khiến hắn càng cảm giác được một chút quỷ dị, mơ hồ nắm được cái gì nhưng lại không thể nào tham cứu. Dù sao, tuy rằng hắn biết rõ một đoạn lịch sử này, nhưng biết rất ít. Trong hố nước sâu thâm cung Đại Đường này có rất nhiều thứ không thể biết được, cũng không có khả năng ghi lại trên sách sử.


- Mẫu thân.


Tiêu Duệ liền thi lễ.


Ngọc Chân thở dài yếu ớt:


- Tiểu oan gia, con không thể thành thành thật thật tiêu khiển hai ngày sao?


- A?


- Chuyện tình Lưu U Cầu này, con đừng quản, con cũng không quản được. Đi thôi, nghe lời mẫu thân nói, trở về đi, không nên làm cho hoàng thượng tức giận.


- Mẫu thân, điều này…


- Trở về đi, con quản không được.


- Không, mặc kệ nói như thế nào, dù sao Lưu gia cũng là… con còn muốn hết lòng hết dạ.


Tiêu Duệ do dự một hồi, vẫn dứt khoát nói.


Ngọc Chân nhìn Tiêu Duệ thật sâu, thần sắc thay đổi cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn nhường đường, mệt mỏi khoát tay áo:


- Còn đã cố ý như thế, hãy đi đi, hoàng thượng đang ở ngự thư phòng, con nói chuyện phải cẩn thận một chút, không nên chuốc tội vạ lên người.


- Vâng.


Tiêu Duệ cúi người thi lễ, yên lặng rời đi.


Nhìn bóng dáng Tiêu Duệ lướt qua, Ngọc Chân không ngờ xem ngây ngốc. Hơn nửa ngày, nàng mới thì thào tự nói:


- Tiểu oan gia, chẳng lẽ con còn không có quên tình với nha đầu Lưu gia? Tiểu oan gia này phong lưu đa tình a…


Ngọc Chân đứng ở đó nghĩ tâm sự của mình, những thị nữ của nàng đứng cách nàng rất xa, không dám đến gần.


Cách đó không xa, Lý Nghi mang theo vài thị nữ vội vàng đi tới. Lưu Nhạn Dung khóc lóc kể lể, Lý Nghi không đành lòng, chủ động vào cung tìm Võ Huệ Phi cầu tình, vừa mới vào cung, liền thấy Ngọc Chân mất hồn đứng ở đó, liền cười hô:


- Hoàng cô!


Ngọc Chân đột nhiên hồi phục tinh thần, nhíu mày:


- Nghi nhi, chẳng lẽ con cũng tiến cung vì cầu tình cho Lưu U Cầu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK