Tiêu Duệ càng nói càng hứng, hoa tay múa chân.
- Tuyệt!
Mạnh Sưởng vỗ tay hoan nghênh trầm trồ khen ngợi, khuôn mặt già nua cũng hồng lên kích động:
- Người biết rượu, người tri kỷ, chính là Tử Trường lão đệ!
- Lão Mạnh, có biết nguồn gốc của rượu không?
Tiêu Duệ gắp một miếng thịt nhai nhồm nhoàm.
- Việc không thoải mái, ưu tư khó quên, lấy gì giải ưu, chỉ Đỗ Khang tửu!
Mạnh Sưởng chậm rãi ngâm
- Đỗ Khang hiến cho Hoàng Đế một đồ uống có hương vị nồng đậm. Hoàng Đế và các vị đại thần đều nghĩ rằng đây là nguyên khí của lúa. Chỉ có Thương Hiệt tùy mồm nói: “Thứ nước này có vị thơm mà thuần, uống xong như được thành thần”, nói xong liền tạo ra chữ “tửu”. Cho nên, Đỗ Khang thực là thủy tổ của tửu đạo. Công đức này đối với hậu nhân thật không thua gì Khổng Thánh và Đạo Tổ!
Năm Trinh Quán Khai Nguyên thịnh thế Đại Đường, đời sống cởi mở, người sùng đạo, người thờ phật, người tin nho có ở khắp nơi. Thiên hạ Đại Đường có đạo quán, chùa chiền trải khắp các châu phủ, mà văn nhân sĩ tử khắp thiên hạ thì có tứ đại gia tộc Thôi, Lô, Lý, Trịnh cầm đầu. Ba nhà Phật, Đạo, Nho cùng tồn tại phồn vinh, đây chính là một giai đoạn cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử Trung Hoa.
Nghe Mạnh Sưởng không ngờ đánh đồng Đỗ Khang với Khổng thánh nhân và Đạo tổ, một số tửu khách bĩu môi cười nhạo. Có mấy người hiểu chuyện thậm chí còn muốn tiến lên lý luận với Mạnh Sưởng, nhưng Mạnh Sưởng căn bản là coi như không nhìn thấy những “khiêu khích” của họ, nên cũng chẳng ai làm gì được lão. Tiêu Duệ cũng thấy nói vậy có chút hơi quá, nhưng thấy thần thái cuồng nhiệt của Mạnh Sưởng, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ vừa uống vừa cười ha hả mà thôi.
- Lão Mạnh, kỳ thật, Đỗ Khang giỏi nhất không phải là làm rượu, mà chính văn hương thức tửu (ngửi hương biết rượu)!
Tiêu Duệ cười lớn
- Người yêu rượu, uống vào và nói ra, cũng tức là phẩm rượu. Còn Đỗ Khang thì chỉ ngửi hương rượu đã nhận định được ưu khuyết của rượu. Ngửi hương đánh giá được rượu, đó mới chính là cảnh giới cao nhất của phẩm rượu!
Mạnh Sưởng nhíu nhíu mày, không chút nào che dấu sự hoài nghi của mình:
- Lão đệ uống đi! Lão đệ có thể nhấm rượu mà nhận thức rượu đã là rất giỏi, còn chuyện ngửi hương mà nhận thức rượu thì thực sự là từ xưa tới nay, ta chưa bao giờ nghe thấy cả!
Ngọc Hồ Xuân dó Mạnh Sưởng làm ra dò hàm lượng cồn thấp nhưng uống nhiều cũng vẫn phê. Sau một hồi chén chú chén anh tâm đắc với Mạnh Sưởng, Tiêu Duệ đã uống không ít, nên cũng đã hơi lê phê. Nương cảm giác say, hắn cụng chén một cái thật kêu, ngông cuồng nói:
- Á, lão Mạnh, mặc dù mỗ bất tài, nhưng cũng miễn cưỡng có thể văn hương thức tửu đó!
Mạnh Sưởng lắc lắc đầu, tất nhiên là không tin
- Tử Trường lão đệ, nói đùa, phẩm rượu như chẩn bệnh! Xem, ngửi, nếm, thiếu một trong ba thứ cũng đều không được. Tuyệt đối không thể chỉ ngửi hương mà nhận thức rượu được, không, không có khả năng.
Thấy Tiêu Duệ sắc mặt tự tin tràn đầy, lão cũng chỉ cười đơn giản:
- Được rồi, lão phu liền thử một lần công phu văn hương thức tửu của Tử Trường lão đệ! Dương đông chủ, phiền ông đi mua mỗi loại rượu ở khắp nơi tới đây, mỗi loại một vò, cứ tính hết cho lão phu!
... ....
Các tửu khách đều bỏ bàn mình đứng dậy, đi tới bao quanh bàn hai người Mạnh Sưởng và Tiêu Duệ. Dương Hoa tự mình rót rượu, Tiêu Duệ bị bịt kín hai mắt, thậm chí còn bị quấn thành mấy vòng cho chắc chắn.
Mọi người khe khẽ thì thào, Mạnh Sưởng mỉm cười. Dương Hoa sắc mặt phức tạp, lấy một chén rượu từ trong một cái vò ra, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không biết diễn tả thế nào. Hôm nay, Tiêu Duệ, một gã bị thịt ăn chơi nổi tiếng của thành Lạc Dương, đã mang tới cho hắn quá nhiều ngạc nhiên, ai mà biết được hắn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích hay không nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Hoa liếc Tiêu Duệ một cái. Thấy hắn bị bịt kín mắt nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, thậm chí còn khẽ nhếch miệng cười, khiến Dương Hoa cảm thấy vô cùng xa lạ.
Dương Hoa bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng đặt cách lỗ mũi Tiêu Duệ một bàn tay, trong sảnh lập tức an tĩnh lại. Bị bịt kín hai mắt, Tiêu Duệ dường như có thể nghe rõ cả tiếng tim đập khẩn trương của tửu khách xung quanh.
Hắn hít một hơi thật sâu. Kỳ thật, đây không phải lần đầu hắn văn hương thức tửu. Ở kiếp trước, hắn đã từng biểu diễn truyền hình trực tiếp tài nghệ này của mình, không chỉ dựa vào cái mũi thần kỳ mà còn dựa vào sự quen thuộc với các loại rượu đã từng thưởng thức. Theo hắn thấy, muốn ngửi các loại rượu cổ đại để nhận thức còn dễ hơn rất nhiều so với rượu hiện đại. Đạo lý rất đơn giản, bởi vì rượu cổ đại có hàm lượng cồn thấp, mà mùi lại quá nồng, hắn lại vốn quen thuộc các loại rượu thời Đường như trong lòng bàn tay, thông qua tiến hành phân tích mùi xong, muốn phán đoán chẳng khó khăn gì.
Tùy tiện biểu diễn văn hương thức tửu trước mặt mọi người như vậy là do hắn đã hơi phê phê, ngoài ra cũng còn có chút ý rửa sạch tai tiếng của vị Tiêu lão đệ mà hắn chiếm thân xác này. Dù sao, chủ của cái thân xác này không còn là tay ăn chơi trước kia nữa, hắn còn muốn sinh hoạt ở thời thịnh thế Đại Đường này, bắt buộc phải lo lắng cho thanh danh của mình.
- Gần lại một chút!
Tiêu Duệ nhíu nhíu mày, mũi thở nhẹ nhàng co lại. Một làn hương nồng đậm truyền vào lỗ mũi, giống như hoa lê mùa xuân. Hắn nhếch mép cười:
- Giang Nam Lê Hoa Xuân.
Dương Hoa ngẩn ngơ, mọi người không khỏi thở nhẹ một tiếng.
- Đúng rồi!
Mạnh Sưởng biến sắc, vội vàng đứng dậy, giật lấy chén rượu trong tay Dương Hoa, lại mở một vò rượu khác ra, rót một chén, sau đó để sát vào lỗ mũi Tiêu Duệ, run giọng hỏi
- Tử Trường lão đệ, đây là rượu gì?
Lỗ mũi Tiêu Duệ đột nhiên run run, một làn hương rượu mang theo vị kích thích mãnh liệt lọt vào lỗ mũi khiến hắn nhất thời không kìm nổi hắt xì một cái, văng cả rượu trong chén lên người Mạnh Sưởng.
- Xấu hổ quá, rượu này quả thực quá cay. Rượu tính hàn, là ủ từ yến mạch, có mùi rượu mà không có hương thơm, mùi rượu cay mà không nồng, nháy mắt tiêu tán, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, mỗ nói luôn, đây tất nhiên là Tam Lặc Tương do người Hồ ủ.
Tiêu Duệ bịt mũi lại.
... ....
... ....
Trong sự ngạc nhiên thán phục không ngừng của mọi người, Tiêu Duệ đã biểu diễn xong công phu văn hương thức tửu của mình với mấy chục loại rượu. Hắn lại cùng Mạnh Sưởng hàn huyên mấy câu, hai người liền chia tay. Giữa ánh mắt chăm chú không thể tưởng tượng nổi của các tửu khách và tiểu nhị, hắn bước ra cửa.
Mới đi được vài bước, đã thấy một thiếu nữ mặc áo xanh, váy dài đứng trước cửa tửu quán, da trắng như tuyết, hai mắt trong veo thăm thẳm như nước hồ thu, nhìn mấy lượt lên mặt Tiêu Duệ. Dung mạo thiếu nữ này cực kỳ thanh tú, xinh đẹp khiến ánh mắt Tiêu Duệ cũng phải trì trệ mất mấy giây, sau đó trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ: kinh tâm động phách.
Đúng vậy, thiếu nữ này chính là đẹp tới mức khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Tiêu Duệ dám thề, bất kể kiếp trước hay là kiếp này, hắn đều chưa bao giờ gặp khuôn mặt nào hoàn hảo như vậy. Khuôn mặt, ánh mắt, cái mũi, môi, cái tai, màu da, dáng người, tay chân, không ngờ không một chỗ nào không khiến người ta tiêu hồn, như thể tiên nữ trên trời hạ phàm…
Tuy rằng mới chỉ 14, 15 tuổi nhưng khuôn mặt đã có vài phần trưởng thành, quyến rũ, thân hình đã dần có dáng vẻ đầy đặn, xinh đẹp mà không ma quái, mềm mại mà không ẻo lả, quả thực là một tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành!
Thiếu nữ vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt các tửu khách trong quán. Tuy rằng bọn họ không phải lần đầu nhìn thấy thiếu nữ này, nhưng vẫn lập tức ngưng thở, thỉnh thoảng lại có người bật ra một hơi thở dốc.
Ánh mắt tham lam, thậm chí có cả trắng trợn dâm đãng của các tửu khách vẫn không làm thiếu nữ ngượng ngùng, có vẻ nàng đã quen bị người ta nhìn như vậy. Nhưng thật ra Tiêu Duệ lại cảm giác một tia không thoải mái.
Hai tay áo thiếu nữ khẽ vén lên, lộ ra cổ tay trắng hồng, nàng hướng ánh mắt trong như nước về phía sau Tiêu Duệ, giọng nói như chim hoàng oanh:
- :" Mạnh Dương ca, thím bảo nô tới lấy một vò rượu đãi khách.
Dương Hoa a một tiếng
- Là nha đầu Ngọc Hoàn. Tiểu nhị, cấp cho Ngọc Hoàn một vò rượu mang về.
Khi hai người đang nói chuyện, Tiêu Duệ đã bước ra khỏi cánh cửa tửu quan, nhưng nghe vậy chợt chấn động thân hình, quay người lại, nhìn thật sâu vào mặt thiếu nữ: Dương Ngọc Hoàn? Dương Quý Phi - Nghê Thường Tiên Tử độc nhất vô nhị của thâm cung Đại Đường – được Lý Long Cơ sủng ái cho đến tận khi chết?