Bằng trực giác, Tiêu Duệ cảm thấy bụng dạ của công chúa Thổ Phiên này rất sâu, có thể quy về loại phụ nữ không đơn giản. Loại khí chất ầm trầm này, xuất hiện trên người một công chúa Thổ Phiên trẻ tuổi, khiến Tiêu Duệ cảm thấy rất buồn cười, trong lòng không tự chủ sinh ra vài phần cảnh giác với nàng.
Khi hắn đang đánh giá Trác Mã, kỳ thật Trác Mã cũng đang đánh giá thanh niên quyền quý nổi tiếng Đại Đường đã lâu này. Lúc trước đi Tiêu gia cầu hôn thay Đô Tùng Mang Bố Kết, nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ dung mạo Tiêu Duệ ra sao, đã bị Tiêu Duệ nói mấy câu bị “đuổi” ra ngoài.
Hôm nay gặp lại, thấy Tiêu Duệ khuôn mặt thanh tú, khí chất văn nhã, cử chỉ trầm ổn, giống hệt như trong lời kể, nàng không khỏi âm thầm khen một tiếng.
Khó trách, công chúa Đại Đường thà rằng chung một chồng với cô gái khác, bỏ qua tước vị công chúa, cũng muốn theo hắn, quả nhiên là rồng trong loài người.
Được Thổ Phiên vương thất ủy thác, lần này Trác Mã tiến đến Trường An, mục đích đương nhiên là đưa Đô Tùng Mang Bố kết quay về Thổ Phiên. Cho dù làm một con rối ở Thổ Phiên, cũng hơn là bị hoàng đế Đại Đường giam cầm ở Trường An.
- Trác Mã gặp qua Tĩnh Nan quận vương.
Trác Mã cười cúi người thi lễ, đúng là lễ nghi người Đường.
Tiêu Duệ hơi khựng lại, rồi thì lễ:
- Tiêu mỗ cũng gặp qua Trác Mã công chúa.
Hai người khách sáo hai câu rất giả dối, không bao lâu chủ đề được Tiêu Duệ dẫn lên người Đô Tùng Mang Bố Kết.
Nghe Tiêu Duệ nhắc tới Đô Tùng Mang Bố Kết, trong mắt Trác Mã phát ra một chút ảm đạm và buồn bực, nàng cúi đầu nói:
- Vương huynh nhà ta đối với lệnh tỷ vừa gặp đã yêu đến nay không thể quên tình… Hiện giờ hình dung tiều tụy, đã nằm trên giường dậy không nổi.
Tiêu Duệ bĩu môi, không muốn tiếp tục nói về đề tài nhàm chán, chuyển hướng nói đi:
- Hôm nay Tiêu mỗ đến có chuyện quan trọng gặp mặt Thổ Phiên Vương…
- Quận vương nói với ta cũng giống nhau.
Trước mắt Trác Mã sáng ngời, nàng mơ hồ đoán được ý Tiêu Duệ đến. Mà trên thực tế, nàng sớm đã tìm hiểu ra tin tức, trên triều hội Đại Đường đã triển khai nghị luận về vấn đề Đô Tùng Mang Bố Kết trở về. Mà theo tin tức nàng có được, hoàng đế Đại Đường bước đầu đồng ý thả Đô Tùng Mang Bố Kết về.
- Ha ha, công chúa có thể làm chủ cho Thổ Phiên Vương sao?
Tiêu Duệ thản nhiên cười.
- Quận vương có lời gì, mời nói đi.
Trác Mã còn không có kịp đáp lời, một bóng dáng cô đơn đi đến.
Tiêu Duệ xem sắc mặt Đô Tùng Mang Bố Kết tái nhợt, tóc hỗn loạn, bước chân lỏng lẻo, trong mấy ngày ngắn ngủi này, giống như già đi hơn mười tuổi, không khỏi ngẩn ra, âm thầm nhíu mày.
- Tán Phổ điện hạ.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy.
Đô Tùng Mang Bố Kết miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Mời quận vương ngồi.
- Tán Phổ điện hạ, hoàng đế Đại Đường ta có ý thả điện hạ về Thổ Phiên…
Tiêu Duệ chậm rãi nói, nhưng hắn cũng không có nhìn thấy một chút vui mừng trên mặt Đô Tùng Mang Bố Kết, chỉ chết lặng ồ một tiếng rồi ngậm miệng lại.
Trác Mã khẩn trương cười làm lành nói:
- Đa tạ long ân của hoàng đế Đại Đường, Thổ Phiên vương thất vô cùng cảm kích.
Tiêu Duệ gật đầu, hắn cũng không định bụng vòng vo cái gì với Đô Tùng Mang Bố Kết, nói thẳng:
- Nhưng hoàng thượng ta có một điều kiện, còn xin điện hạ đáp ứng.
Đô Tùng Mang Bố Kết khoát tay áo:
- Mời nói.
- Điện hạ, con dân Thổ Phiên phần lớn là cuộc sống nô lệ cho quyền quý Thổ Phiên, vô cùng đáng thương… Hoàng thượng rất đức độ, yêu thương dân chúng. Nếu Thổ Phiên đã thần phục Đại Đường, như vậy, vạn dân Thổ Phiên cũng tức là con dân của Thiên Khả Hãn Đại Đường… Vua ta nghĩ rằng, điện hạ hẳn là ban bố một đạo chiếu thư “giải phóng nông nô”, ban cho mười vạn nông nô Thổ Phiên lấy thân phận bình dân và bãi cỏ đất đai, cùng chung thịnh thế thái bình…
Tiêu Duệ còn chưa nói xong, Trác Mã bỗng nhiên đứng dậy cả giận nói:
- Quận vương, ngài đây không phải ép buộc sao? Thổ Phiên ta nhiều thế hệ như vậy, các đại gia tộc và chủ nông nô có được vô số gia nô, có thể nào ban thân phận bình dân cho bọn họ? Đất và nơi chăn nuôi của bọn họ từ đâu mà đến? Đạo chiếu thư này hạ xuống, chẳng phải là Thổ Phiên phải rơi vào nội loạn?
- Công chúa, đây không phải ý tứ Tiêu mỗ, mà là ý chỉ của hoàng đế Đại Đường bệ hạ.
Tiêu Duệ lạnh lùng nói.
Trác Mã hừ một tiếng:
- Đừng tưởng rằng chúng ta là thằng ngốc… Chắc hẳn mục đích của các ngươi là muốn để Thổ Phiên tiếp tục nội loạn, Đại Đường cũng dễ bỏ đá xuống giếng.
Tiêu Duệ đột nhiên mỉm cười:
- Nghĩ tới văn học Hán của công chúa không được tốt lắm, hẳn là đục nước béo cò mà không phải bỏ đá xuống giếng, ha ha.
- Tiêu mỗ cũng không muốn vòng vo. Kỳ thật công chúa điện hạ có thể nghĩ, Thổ Phiên nội loạn là chuyện tốt đối với ĐẠi Đường, đối với Thổ Phiên vương thất mà nói, sao lại không phải một chuyện may mắn?
Tiêu Duệ đứng bước hai bước trong sảnh, lại quay đầu lại:
- Hoặc là điện hạ nói Thổ Phiên vương thất trong quốc nội Thổ Phiên, chẳng qua là con rối, đại quyền của Thổ Phiên đều do đại gia tộc chia cắt nắm giữ, điện hạ không có thực quyền, cũng không có chính quyền. Tiêu mỗ nói khó nghe một chút, nếu điện hạ quay về Thổ Phiên bị khinh bỉ như vậy, không bằng hưởng vinh hoa phú quý ở Trường An…
Thổ Phiên nội loạn, kỳ thật đối với điện hạ mà nói là cơ hội ngàn năm có một. Sau khi điện hạ ban bố chiếu thư, uy vọng của Thổ Phiên vương thất tất sẽ đề cao rất lớn trong dân gian Thổ Phiên. Chỉ cần lợi dụng thật tốt, mười vạn nông nô hy vọng lấy được thân phận bình dân và bãi cỏ đất đai sẽ trở thành chỗ dựa lớn đất để điện hạ đoạt đại quyền với đại gia tộc…
Thực sự mà nói, lời Tiêu Duệ cũng không phải không có đạo lý. Nhưng điều này chỉ dừng lại trên lý luận, nếu muốn trở thành sự thật, không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng nói như thế nào, thật ra đây cũng là một con đường đi để Thổ Phiên vương thất có thể quật khởi một lần nữa.
Nhưng Tiêu Duệ nói nửa ngày, Đô Tùng Mang Bố Kết xem ra cũng không có hứng thú quá lớn, thậm chí cũng không có nghe vào, chỉ có sắc mặt Trác Mã thay đổi, đang suy xét ý tứ trong lời Tiêu Duệ nói.
Nửa ngày, Trác Mã ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt:
- Quận vương, Đại Đường có phái binh giúp đỡ Vương huynh ta trở về Thổ Phiên hay không? …Nếu có Đại Đường ủng hộ, chúng ta có thể cân nhắc một kế này…
Tiêu Duệ liếc Trác Mã thật sâu, cảnh giác cảnh giác trong lòng càng thêm đậm hơn: quả nhiên là một cô gái Thổ Phiên không đơn giản, vừa nói đã nói tới chỗ quan trọng rồi. Thoạt nhìn, trên trí tuệ và thủ đoạn chính trị, Tán Phổ Thổ Phiên này còn không bằng muội muội hắn.
- Viện này cần gì hỏi, điện hạ là Thổ Phiên Vương triều đình Đại Đường sắc phong, Đại Đường đương nhiên có thể phái quân đưa Thổ Phiên Vương trở về Thổ Phiên. Nhưng Tiêu mỗ đề nghị điện hạ tạm thời không nên về trước, vẫn chờ xu thế nội loạn trong nước tăng lên, chờ các nông nô nổi lên phản kháng, là lúc điện hạ thừa cơ mà về. Đến lúc đó, chỉ cần điện hạ vừa hô một tiếng, tất nhiên có vô số con dân Thổ Phiên cùng hưởng ứng, nghênh đón điện hạ tiến vào thành La Ta.
Tiêu Duệ kiên nhẫn nói xong, quay đầu nhìn Đô Tùng Mang Bố Kết si ngốc chết lặng, nhíu nhíu mày:
- Điện hạ, ngài vẫn nghe Tiêu mỗ nói chuyện chứ?
Thanh âm Tiêu Duệ đột nhiên tăng cao, Đô Tùng Mang Bố Kết đột nhiên cả kinh, sững người lại co rúm vài cái, giữ vững cơ thể cười ảm đạm:
- Kỳ thật lời quận vương nói, lòng ta đều hiểu được. So với việc ta trở về nhận hết uất ức, còn không bằng ở lại Trường An hưởng phú quý… Ta bất lực, ta bất lực mà… Quận vương, có gì ngài nói với Trác Mã đi, nên làm thế nào Trác Mã sẽ làm thay ta, ta mệt mỏi, đi về trước.
Bóng lưng Đô Tùng Mang Bố Kết lảo đảo ra ngoài phòng, nghe giọng nói gần như tuyệt vọng bất lực của hắn, trong lòng Tiêu Duệ cứng lại: Thổ Phiên Vương này…
- Quận vương!
Mày liễu Trác Mã nhíu lại, chà chà chân.
Đã nhiều ngày, Đô Tùng Mang Bố Kết hoàn toàn mất đi hứng thú với kế hoạch to lớn chấn hưng của Thổ Phiên vương thất, bắt đầu chậm rãi trở nên suy sút, thậm chí đề xuất không muốn trở về, điều này khiến cho lòng Trác Mã nóng như lửa đốt. Nhưng không có cách nào, nàng hiểu rất rõ huynh trưởng này của mình. Nghiêm khắc mà nói, hắn cũng không phải một người am hiểu quyền mưu, chỉ có điều lưng đeo toàn bộ áp lực trầm trọng phục hưng Thổ Phiên vương thất, không thể không nỗ lực, dồn hắn thở dồn dập.
Đô Tùng Mang Bố Kết dựa lưng vào cây già trong viện, vô lực nhìn vòm trời xanh, trái tim cũng giống như rơi xuống, không nhấc nổi thân mình.
Ngày đó bị Tiêu Duệ hung hăng đả kích thông suốt ở Tiêu gia, trực tiếp khiến hắn mất đi tin tưởng đối với tương lai. Đúng vậy, một con rối vương có thể có có thể không như hắn, trở về thì có thể như thế nào? Phục hưng Thổ Phiên vương thất? Nhớ tới khuôn mặt làm người ta chán ghét của Đỗ Tán kia, nhớ tới cha con Đông Tán nắm giữ quốc chính Thổ Phiên hơn mười năm, nhớ tới từ khi mình đăng vị tới nay ấm ức và vô lực, hắn càng thêm bi ai, càng thêm vô lực, cũng càng thêm chán ghét loại cuộc sống không có gì hy vọng.
Hắn gần như có thể đoán được quỹ tích cuộc sống trở về Thổ Phiên: lấy một cô gái của một đại gia tộc làm vương hậu, sau đó sinh vài đứa con, lập một vương vương làm thái tử, cuối cùng nhìn bầu trời nhỏ trong vương cung già đi trong thành La Ta, cuối cùng, con của hắn sẽ tiếp tục kéo dài quỹ đạo cuộc đời của hắn, trở thành con rối vương mới.
Tiêu Duệ thở dài.
Trác Mã cắn răng, buồn bã nói:
- Xin quận vương chuyển tấu hoàng đế Đại Đường bệ hạ, vương huynh ta sẽ ban bố đạo chiếu thư kia…. Nhưng xin hoàng đế bệ hạ giữ lời nói, sớm phái binh hộ vệ vương huynh ta về nước.
Tiêu Duệ vừa mới về tới nhà không tới nửa canh giờ, thủ hạ hắn là tổ chức tình báo bí mật “Tửu Đồ’ đưa tin tức tới, nói là Tán Phổ Thổ Phiên đột nhiên vào cung cầu kiến hoàng đế, cùng đi, còn có công chúa Thổ Phiên Trác Mã kia.
Tiêu Duệ vừa động trong lòng, thầm nghĩ:
- Bọn họ muốn điều gì? Chẳng lẽ, mới rồi tất cả biểu hiện của Đô Tùng Mang Bố Kết là diễn trò cho mình xem? Không, không, dường như cũng không đúng. Xem bộ dáng nản lòng thoái chí của Đô Tùng Mang Bố Kết, cũng không giống như làm bộ.
Hắn đang cân nhắc, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gọi ngạc nhiên vui mừng của Tú Nhi. Đi ra cửa, biết được một tin tức khiến hắn cảm thấy có chút không ngờ. Hắn không kìm lòng nổi mà nhíu mày, nhưng trên mặt liền hiện lên nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng hỏi:
- Tú Nhi, thông tri Ngọc Hoàn chưa?
Công chúa Thổ Phiên này khuôn mặt thanh tú, dáng người thon thả nhưng mà dung mạo kém khá xa so với bốn cô gái Dương Ngọc Hoàn, cho dù so sánh với A Đại, hình thể cũng thấy không bằng. Những điều này thì thôi, chỉ có điều trên người Trác Mã mơ hồ phát ra một loại khí chất âm trầm, Tiêu Duệ không thích lắm.
Bằng trực giác, Tiêu Duệ cảm thấy bụng dạ của công chúa Thổ Phiên này rất sâu, có thể quy về loại phụ nữ không đơn giản. Loại khí chất ầm trầm này, xuất hiện trên người một công chúa Thổ Phiên trẻ tuổi, khiến Tiêu Duệ cảm thấy rất buồn cười, trong lòng không tự chủ sinh ra vài phần cảnh giác với nàng.
Khi hắn đang đánh giá Trác Mã, kỳ thật Trác Mã cũng đang đánh giá thanh niên quyền quý nổi tiếng Đại Đường đã lâu này. Lúc trước đi Tiêu gia cầu hôn thay Đô Tùng Mang Bố Kết, nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ dung mạo Tiêu Duệ ra sao, đã bị Tiêu Duệ nói mấy câu bị “đuổi” ra ngoài.
Hôm nay gặp lại, thấy Tiêu Duệ khuôn mặt thanh tú, khí chất văn nhã, cử chỉ trầm ổn, giống hệt như trong lời kể, nàng không khỏi âm thầm khen một tiếng.
Khó trách, công chúa Đại Đường thà rằng chung một chồng với cô gái khác, bỏ qua tước vị công chúa, cũng muốn theo hắn, quả nhiên là rồng trong loài người.
Được Thổ Phiên vương thất ủy thác, lần này Trác Mã tiến đến Trường An, mục đích đương nhiên là đưa Đô Tùng Mang Bố kết quay về Thổ Phiên. Cho dù làm một con rối ở Thổ Phiên, cũng hơn là bị hoàng đế Đại Đường giam cầm ở Trường An.
- Trác Mã gặp qua Tĩnh Nan quận vương.
Trác Mã cười cúi người thi lễ, đúng là lễ nghi người Đường.
Tiêu Duệ hơi khựng lại, rồi thì lễ:
- Tiêu mỗ cũng gặp qua Trác Mã công chúa.
Hai người khách sáo hai câu rất giả dối, không bao lâu chủ đề được Tiêu Duệ dẫn lên người Đô Tùng Mang Bố Kết.
Nghe Tiêu Duệ nhắc tới Đô Tùng Mang Bố Kết, trong mắt Trác Mã phát ra một chút ảm đạm và buồn bực, nàng cúi đầu nói:
- Vương huynh nhà ta đối với lệnh tỷ vừa gặp đã yêu đến nay không thể quên tình… Hiện giờ hình dung tiều tụy, đã nằm trên giường dậy không nổi.
Tiêu Duệ bĩu môi, không muốn tiếp tục nói về đề tài nhàm chán, chuyển hướng nói đi:
- Hôm nay Tiêu mỗ đến có chuyện quan trọng gặp mặt Thổ Phiên Vương…
- Quận vương nói với ta cũng giống nhau.
Trước mắt Trác Mã sáng ngời, nàng mơ hồ đoán được ý Tiêu Duệ đến. Mà trên thực tế, nàng sớm đã tìm hiểu ra tin tức, trên triều hội Đại Đường đã triển khai nghị luận về vấn đề Đô Tùng Mang Bố Kết trở về. Mà theo tin tức nàng có được, hoàng đế Đại Đường bước đầu đồng ý thả Đô Tùng Mang Bố Kết về.
- Ha ha, công chúa có thể làm chủ cho Thổ Phiên Vương sao?
Tiêu Duệ thản nhiên cười.