- Kỳ Vương điện hạ, tâm tư tốt.
Tiêu Duệ cao giọng nói xong, bước chân đi đến cực kỳ nhẹ nhàng, ở phía sau hắn, một trận gió lạnh vọt vào, mười mấy sĩ tốt Võ lâm quân như lang như hổ chợt xông vào trong phòng.
Lý Phạm run lên trong lòng, biết xong rồi. Hắn vô lực đặt mông ngồi xuống đất, hai chân đột nhiên run rẩy.
Thọ Xương cũng chấn động, công chúa hoàng gia rất có khí thế cọp mẹ này từ kiềm chế tâm thần kinh hoảng xuống, đứng dậy nổi giận nói:
- Tiêu Duệ, ngươi thật to gan, cũng dám xông thẳng vào phủ Kỳ Vương! Người tới, bắt cuồng đồ lớn mật này cho bản cung!
Tiêu Duệ bĩu môi, nhún vai, lật kim bài trong tay:
- Hoàng thượng có chỉ, mời các vị Vương gia điện hạ vào cung ẩm yến! Người tới động thủ!
…
…
Sự tình khẩn cẩn, Tiêu Duệ thật sự đã sớm mang theo mấy trăm sĩ tốt Võ lâm quân phong tỏa phủ đệ mấy người Kỳ Vương, tùy thời chờ tin tức trong cung. Mãi đến khi trong cung truyền tin tức ra, Tiêu Duệ liền trực tiếp mang người vọt vào vương phủ. Có kim bài của hoàng đế, thị vệ vương phủ nào dám ngăn cản, đám thị vệ này cũng biết chủ tử bọn họ muốn bức vua thoái vị. Đương nhiên, cho dù là có người ngăn cản, Tiêu Duệ cũng sẽ không chút khách khí mà dẫn người trực tiếp giết vào.
Chính là Lý Tự Nghiệp, mãnh tướng dũng mãnh làm giáo úy Võ lâm quân ở kinh thành này đã buồn bực không chịu được, mạch đao thật dài trong tay đã thanh nhàn lâu rồi.
Mà cùng lúc đó, Lệnh Hồ Xung Vũ và Lý Quang Bật cũng chia nhau mang theo mấy trăm Võ lâm quân phóng ngựa tung hoành trong ngoài thành Trường An, bắt toàn bộ gia quyến tướng lãnh Võ lâm quân.
Không bao lâu, gia quyến rất nhiều tướng lãnh trong cấm quân đều bị Võ lâm quân đuổi một đường khóc to gọi nhỏ mà tiến vào hoàng thành.
Nhưng chính là, khi Lý Quang Bật vọt vào phủ Mao Thọ, cả nhà Mao Thọ đã sớm dời đi trước, trong phủ trừ bỏ vài hạ nhân trông cửa ra, không có một gia quyến nào trong đó.
Sắc trời dần xuống, lại một trận gió thu xào xạc lúc xẩm tối, không ai lại nghĩ rằng, một hồi chính biến cung đình tràn ngập máu tanh đang khua chiêng gõ trống mà triển khai.
Ngoài thành, dưới ánh trời chiều, hơn một 1 vạn 5000 cấm quân vây quanh thành Trường An, tiếng vó ngựa rung trời, khiến sĩ tốt gác cửa thành kinh hãi run rẩy. Quân sĩ thủ vệ còn chưa kịp phản ứng, Mao Thọ đã dẫn quân vọt vào thành Trường An, tiếp quản hơn mười cửa thành Trường An, phòng ngự trong thành Trường An bị cấm quân nắm giữ.
Kỳ thật, đây là một kết quả cực kỳ buồn cười. Phòng thủ trong thành Trường An này, vốn chính là do cấm quân phòng vệ. Nhưng hôm nay, cùng lúc với sĩ tốt thủ vệ bị tước vũ khí, không một ai không rõ, trong cung sợ là có chính biến.
Đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên, tiếng động hỗn loạn cùng với tiếng binh khí va chạm, chấn động toàn bộ trong ngoài thành Trường An, chỉ có Tử hoàng thành, vẫn một mảnh yên lặng lạnh giá như trước.
===
Trên quảng trường ngoài tẩm cung Võ Huệ Phi, đèn đuốc sáng trưng. Bọn cung nữ thái giám đứng thẳng đốt từng chiếc đèn lồng thông gió, sắc mặt Lý Long Cơ âm trầm đứng ở đó, Lý Hiến trước người hắn cũng tốt, đám người Lý Phạm và Thọ Xương cũng thế, đều bị thị vệ trong cung trông coi chặt chẽ cùng một chỗ.
Trăng lạnh nhô lên cao, gió thu hiu quạnh.
Trong ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của ánh trắng và ngọn đèn mở nhạt, khuôn mặt Lý Long Cơ hết sức dữ tợn. Hắn ngửa đầu nhìn trời, im lặng không nói gì, cả người phát tán sát khí và uy thế áp người. Giờ phút này, Lý Long Cơ đã phẫn nộ tới cực điểm rồi. Hắn vạn lần không ngờ, không ngờ đám người Lý Hiến cấu kết thủ lĩnh cấm quân Mao Thọ, ý đồ mang binh vua thoái vị tạo phản chính mình.
Mấy năm nay ân sủng, đều cho chó rồi. Lý Long Cơ đột nhiên cúi đầu, quát:
- Tiêu Duệ!
Tiêu Duệ nghiên nghị:
- Có nhi thần.
- Trẫm phong khanh làm Trung dũng Võ lâm đại tướng quân, lập tức tiếp quản binh quyền Võ lâm quân…
Lý Long Cơ âm trầm nói, lại khoát tay áo với Cao Lực Sĩ:
- Lão già kia, truyền ý chỉ của trẫm, đám người Ninh Vương mưu nghịch, kẻ theo giặc tru giết cửu tộc!
Lý Long Cơ thở dài, tiến lên hai bước, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú vặn vẹo co giật của Lý Hiến kia, hừ lạnh một tiếng:
- Là ngươi bức trẫm, một khi đã càn rỡ như vậy, thì không nên trách trẫm không nhớ tình cốt nhục.
Ngoài thành cung mơ hồ truyền đến âm thanh hỗn loạn cùng với tiếng vó ngựa dồn dập như sấm, khuôn mặt Lý Hiến vui vẻ, không khỏi ha ha cười rộ lên:
- Tam Lang, ngươi xem đi, hơn một vạn sĩ tốt đang bao vây hoàng cung, không đến một lát, là có thể giày xéo hoàng cung như đất bằng! Thức thời mà nói, nhanh chóng tuyên bố chiếu thư thoái vị, thả chúng ta rời cung, ca ca ta có thể cam đoan lưu cho ngươi một tính mạng.
Lý Long Cơ bĩu môi, hắn nắm mật chỉ của tiên đế Tiêu Duệ lục soát được từ trên người Kỳ Vương mới trình lên trong ngực, khinh thường liếc mọi người một cái, rời đi nhanh, Cao Lực Sĩ mang theo vài thái giám vội vàng đuổi theo.
Nhìn bóng lưng hơi có chút còng xuống của Lý Long Cơ trong màn đêm nặng nề, Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Các vị vương gia, điện hạ, theo Tiêu mỗ lên thành lâu cung thành xem đi.
Thanh âm Lý Phạm có chút run rẩy, hắn tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:
- Tiêu Duệ, hai ta coi như có vài phần giao tình… Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, 2 vạn binh mã của Mao Thọ ngay ngoài cửa cung, ngày khác Khánh Vương đăng cơ, không thể thiếu vương tước của ngài!
Tiêu Duệ bĩu môi:
- Kỳ Vương điện hạ, Tiêu mỗ thực tiếc cho ngài. Ngài nói vương gia tiêu dao tự tại ngài không làm, không nên đi theo Ninh Vương mưu nghịch… Ngài cho là, không được thân vương hoàng thất các ngài dẫn đầu, đã không có mật chỉ của tiên đế, Mạo Thọ còn dám công vào hoàng cung sao? Cho dù hắn chịu, ta nghĩ sĩ tốt cấm quân thuộc hạ của hắn cũng không chịu.
Sắc mặt Lý Phạm trắng bệch một hồi, đầu vài cũng run rẩy lên. Hắn cố hết xức xoay đầu lại, thấy mặt Ninh Vương Lý Hiến cũng như màu đất, thân thể lung lay sắp đổ.
Tiêu Duệ nói không sai. Cấm quân là thân binh của hoàng đế, binh lính thủ vệ hoàng thành và đế đô, tự nhiên luôn trung thành không đổi với hoàng thất. Dưới sự mê hoặc của Mao Thọ, có phần lớn thân vương công chúa hoàng thất dẫn đầu, còn nắm giữ mật chỉ của tiên đế, có lẽ sĩ tốt cấm quân sẽ thực sự làm ra một số chuyện đại nghịch bất đạo.
Nhưng sau khi Mao Thọ dẫn người lấy thành Trường An, lúc này mới kinh hoảng phát hiện, “chủ tử” Ninh Vương của mình hoặc là đám người Vương Vương, đều đã bị hoàng đế bắt vào trong cung. Điều này làm cho Mao Thọ gần như muốn lập tức ngã quỵ xuống đất, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, hắn đã không có đường lui.
Hắn mang binh chậm rãi bức đến cung thành, đánh cờ hiệu tru sát phản nghịch, bao vây quanh cung thành. Nhưng hắn rõ ràng phát hiện, quân tâm nhân mã thủ hạ của mình tương đối không ổn, thậm chí có thể nói là cực kỳ lúng túng. Các tướng lĩnh thượng tầng trong Võ lâm quân đã biết, gia quyến của bọn họ đều bị Tiêu Duệ đưa vào cung, rơi vào tay hoàng đế.
Cái gì gọi là tru sát phản nghịch? Là cấm quân, bọn họ không biết phản nghịch là ai, ngược lại cảm thấy hành vi của mình càng giống phản nghịch. Dù sao, sống trong cung thành là hoàng đế, vây công cung thành chính là tội chết chém cả nhà.
Mà, đám cấm quân bắt đầu ngờ vực vô căn cứ, bắt đầu lo sợ bất an, bắt đầu bất mãn và rối loạn.
…
…
3000 Võ lâm quân dưới trướng Tiêu Duệ kia, dưới sự dẫn dắt của ba người Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp, phòng thủ cửa cung chặt chẽ. Tuy rằng Tiêu Duệ đoán đám sĩ tốt cấm quân như rắn mất đầu này tám phần không dám thật sự công vào hoàng cung, nhưng cũng không thể không chuẩn bị vạn nhất.
Ngoài cửa cung, cây đuốc giơ cao, sáng như ban ngày.
Mạo Thọ cưỡi trên ngựa, phía sau là mấy ngàn kỵ binh dũng mãnh áo giáo sáng rõ, đây là tâm phúc tuyệt đối của hắn trong Võ lâm quân, thân binh bồi dưỡng hơn mười năm.
- Cũng được, người đâu, xô cửa cho bản tướng quân!
Mao Thọ cắn răng một cái, ngẩng đầu nhìn trăng khuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, rút bội kiếm ra, giơ cao lên không trung.
Hiện giờ, hắn biết quay đầu lại cũng đã chậm, chỉ có một đường đi tới!
Một giáo úy Võ lâm quân phóng ngựa lại, sắc mặt rất lo sợ, run giọng nói:
- Đại tướng quân, công kích cửa cung là tội chết, đây…
Mao Thọ hừ lạnh một tiếng:
- Bản tướng quân phụng di chiếu của tiên đế, tuân lệnh Ninh Vương, vào cung tru sát phản nghịch, ngươi dám can đảm cãi quân lệnh, giết không tha!
Mười mấy sĩ tốt Võ lâm quân nâng một khúc cây cỡ thắt lưng người, hô khẩu hiệu, vọt lại cửa cung màu đỏ thẫm. Mấy ngàn kỵ binh cấm quân chết lặng mà cùng nhau rút trường thương ra, đặt ngang lưng ngựa, đằng đằng sát khí mà sẵn sàng bày thế trận đón quân địch!
Đông!
Đông!
Đông!
Gỗ chạm vào cửa cung phát ra tiếng nổ rung trời.
Tiêu Duệ và Lý Kỳ dưới sự hộ vệ của vài tên thị vệ, áp giải đám người Ninh Vương Lý Hiến, theo thang mây trèo lên tường cung, đứng trên đầu tướng, nhìn xuống phía dưới.
Rất nhiều cây đuốc, khôi giáp sáng rõ. Một lúc thành hình chữ thập, một lúc lại thành một hàng dài, mấy ngàn thiết kỵ cấm quân thay đổi đội hình, chuẩn bị xung phong liều chết tiến vào bất cứ lúc nào. Mà dưới cửa cung, mười mấy tên sĩ tốt toàn lực dùng khúc cây đụng vào cửa cung như trước, nếu không phải trong cửa cung đều có mấy trăm tên đại nội thị về dùng gạch đá bùn đất phủ chặt cửa cung, cửa cung sớm đã bị phá ra.
Lý Tự Nghiệp ở một bên vội hô:
- Đại nhân, để Tự Nghiệp dẫn người giết ra hoàng cung thôi! Tiếp tục như vậy, hoàng cung thủ không được!
Tiêu Duệ lắc đầu, rút bội kiếm từ bên hông Lệnh Hồ Xung Vũ bên cạnh hắn ra, trong trời đêm lướt qua một vòng sáng lạnh băng, cao giọng hô:
- Hoàng thượng có chỉ, đám người Ninh Vương, Kỳ Vương mưu nghịch, kẻ nào theo giặc tru giết cửu tộc!
Tuy rằng thanh âm ồn ào, nhưng giọng nói Tiêu Duệ vẫn cắt ngang không trung, quanh quẩn trên bầu trời cửa cung đằng đằng sát khi.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc nhìn Lỳ Kỳ thân thể hơi có chút run rẩy. Lý Kỳ cắn chặt răng, hung hăng mà chà chân, giọng nói khàn khàn mà lanh lảnh gầm lên:
- Các sĩ tốt cấm quân nghe, bản cung chính là thái tử! Ninh Vương, Kỳ Vương mưu nghịch, Mao Thọ phạm thượng làm loạn, tội đáng chết vạn lần… Chỉ cần giờ phút này các ngươi buông vũ khí, hoàng thượng sẽ đặc xá tội theo giặc của các ngươi!
Đám sĩ tốt dàn trận sẵn sàng đón địch ngoài cửa cung thần sắc phức tạp quay đầu lại liếc về tướng lãnh của bản thân bọn họ.
Tiêu Duệ phất tay, Phong Linh Nhi con gái nhỏ bảy tuổi của Phó chỉ huy sứ cấm quân Phong Lang bị một sĩ tốt Võ lâm quân ôm, đứng trên đầu tường, quơ cách tay trắng mịn nhỏ bé, khóc nức nở hô:
- Cha, không tạo phản, Linh nhi muốn cha a…