Phán đoán tài lực và thực lực của Gia Cát gia, kỳ thật không cần đi lật xem sổ sách Gia Cát gia, liền nhìn xem tổ hợp khu nhà cao cấp to lớn chỗ này như vậy cũng đủ rồi. Dưới sự dẫn dắt của đại quản gia Gia Cát gia, Tiêu Duệ chậm rãi mà đi, khi thì đi dọc theo hành lang gấp khúc, khi thì xuyên qua đường mòn lót đá xanh, khi thì bóng cây râm mát, khi thì nhà sàn phía trước, gia nô như mây lui tới như dệt, nơi chốn có thể thấy được mái cong chạm khắc bức tranh tinh mĩ. Cái gọi là cánh cửa hầu gia vừa vào sâu tựa như biển, dáng vẻ của Gia Cát gia này so với vương hầu dường như cũng không kém bao nhiêu.
Ngay tại thời điểm Tiêu Duệ kinh ngạc nghĩ, Gia Cát gia này có phải đốt tiền rất bừa bãi hay không, một tòa phi lâu đồ sộ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, trên phi lâu, gắn một bảng hiệu màu vàng, trên bảng có bốn chữ to: Thọ Vương nhã cư. Tiêu Duệ nhìn cảm thấy thoải mái, khó trách Gia Cát gia dám lấy “Ngọa Long” mệnh danh cho phủ đệ, hóa ra Ngọa Long sơn trang này là biệt viện của Thọ Vương Lý Mạo. Bởi vậy có thể thấy được, quan hệ của Gia Cát gia cùng Lý Mạo không thấp.
Gia Cát Khổng Phương đứng trước phi lâu, tự mình đón khách. Tiêu Duệ nghênh đón, âm thầm lắc đầu, Gia Cát Khổng Phương lựa chọn ở “Lý Mạo nhã cư” đón tiếp mình, sợ là không chỉ bày tỏ trình độ coi trọng mình, dụng ý chủ yếu là muốn mình hiểu được, chỗ dựa vững chắc của Gia Cát gia bọn họ cũng không phải là lời nói gạt người.
Tiêu Duệ trong lòng nhất thời rõ ràng, mặt không đổi sắc chắp tay
- Gia Cát gia chủ, đã lâu!
Gia Cát Khổng Phương ha ha nở nụ cười, cúi người thi lễ
- Tiêu công tử quý nhân đại giá có thể quang lâm hàn xá, vẻ vang cho Gia Cát gia của kẻ hèn này! Tiêu công tử mời vào!
…
…
Trong đại sảnh phi lâu được bố trí cực kỳ xa hoa, vô luận là trang trí, hay là dụng cụ, đều là vật phẩm xa xỉ giá trị sang quý. Mặc dù Tiêu Duệ không rõ lắm đối với vật phẩm xa xỉ thời Đại Đường này, nhưng hắn cũng hiểu được, riêng tấm thảm trải sàn bằng da cừu trắng như tuyết lót trên mặt đất, cũng không phải nhà giàu bình thường có thể có. Ngắm nghía hoa văn chạm trổ sợi chỉ trên chén trà bạch ngọc, Tiêu Duệ không thể không thở mạnh tỏ vẻ “Kính ngưỡng” xứng đáng với tài vật của Gia Cát gia, cùng Gia Cát Khổng Phương hàn huyên, khá nhiều thời gian bình luận dụng cụ hoa mỹ trong sảnh.
Gia Cát Khổng Phương cười dài đáp lại, ngẫu nhiên cũng nói vài lời khiêm tốn, hắn lẳng lặng chờ đợi Tiêu Duệ mở miệng thảo luận chuyện lương thực. Nhưng làm hắn lo lắng và kỳ quái là, Tiêu Duệ miệng nói đủ thứ chuyện, lại không hề đề cấp tới việc thiếu lương, chỉ là hăng hái cùng hắn đàm đạo phong thổ đất Thục, nói một ít tin vỉa hè tới nhàn thoại phố phường.
Trà đỉnh cấp đến từ Giang Nam thay đổi hai lượt, xem thiếu niên có ý tứ đứng dậy cáo từ, Gia Cát Khổng Phương cũng có chút kìm nén không được, cúi người qua thấp giọng nói
- Tiêu công tử, nghe nói tửu phường Tửu Đồ mấy ngày gần đây thiếu lương, không biết là thật hay giả?
- Không sai, đúng là thiếu lương. Không biết sao, ngay cả các lương thương ở phủ huyện chung quanh Ích Châu đột nhiên cự tuyệt bán lương thực cho tửu phường Tửu Đồ, thật sự không hiểu ra sao cả.
Tiêu Duệ mỉm cười.
- Ồ, là như thế à ― Tiêu công tử, Gia Cát gia mấy đời kinh doanh, coi như là lương thương lớn tại đất Thục, bên ngoài cũng có mấy chục của hàng lương thực, nếu Tiêu công tử thiếu lương, cứ việc mở miệng…
Gia Cát Khổng Phương nói tới đây, đột nhiên nhìn thấy biểu tình không trên mặt Tiêu Duệ, không khỏi âm thầm mắng một tiếng, “Hay cho một tên tiểu hồ ly giảo hoạt!”
- À, Gia Cát gia chủ nguyện ý bán lương thực cho tửu phường? Tốt, vậy Tiêu Duệ liền cảm ơn Gia Cát gia chủ.
Tiêu Duệ trên mặt hiện lên tươi cười không nể nắm lấy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cười lạnh nói,
- Nếu Gia Cát gia là lương thương lớn tại đất Thục, như vậy, lương thương trước đây lật lọng không chịu bán lương thực cho tửu phường đều là sản nghiệp của Gia Cát gia sao?
Gia Cát Khổng Phương ngẩn ra, xấu hổ cười:
- Vậy cũng không phải… Phần lớn là sản nghiệp của Tiên Vu gia… Tiêu công tử cứ yên tâm, ngày sau có một câu của mỗ, Ích Châu Gia Cát gia tất nhiên rộng mở cung ứng cho tửu phường Tửu Đồ.
Kỳ thật, Tiêu Duệ thật đúng là hiểu lầm Gia Cát Khổng Phương. Gia Cát gia tuy rằng là lương thương lớn nhất đất Thục, nhưng hộ khách và thị trường của bọ họ chủ yếu là ở Đại Đường các nơi ngoài đất Thục, thị trường tại đất Thục chủ yếu là Tiên Vu gia nắm trong tay. Nếu không, Tiên Vu Trọng Thông cũng không khống chế được lương nghiệp đất Thục.
Mục đích hôm nay đến Tiêu Duệ đương nhiên là vì lương thực, lúc trước ra vẻ không cần, chẳng qua chỉ là một loại sách lược. Trong khi tiếp tục nói chuyện, hắn cố ý nói cho Gia Cát Khổng Phương, hắn làm rượu chỉ là vì hứng thú, mở tửu phường Tửu Đồ phần lớn xuất phát từ từ tưởng giúp đỡ Thanh Tâm Đường, kiếm tiền hay không kiếm tiền còn là về sau. Nếu thật là tửu phường Tửu Đồ bởi vì thiếu lương mà đóng cửa, cũng không sao cả vân vân.
- Đóng thì đóng đi, ta chẳng qua chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào. Ai, chỉ có điều Thanh Tâm Đường của Chương Cừu tiểu thư đã không có bộ phận tiền tài thu nhập này, không biết còn có thể duy trì tiếp hay không, thật sự là làm người ta đau đầu.
Tiêu Duệ nửa thật nửa giả nghiêm túc nói xong, ánh mắt cực kỳ trong trẻo.
Gia Cát Khổng Phương tuy rằng biết rõ thiếu niên này chỉ là giả bộ, nhưng vẫn bị ánh mắt trong trẻo kia và lời nói không sao cả của hắn mê hoặc: chẳng lẽ, thiếu niên này quả nhiên là một quái nhân xem tiền tài như cặn bã?
Gia Cát Khổng Phương chậm rãi uống một hớp trà thơm, cười cười:
- Tiêu công tử quả nhiên là kỳ nhân vậy. Chỉ có điều rượu ngon như Ngũ Lương Ngọc Dịch, nếu không thể để cho dân chúng Đại Đường cùng hưởng, thật sự là thiên đại tiếc nuối.
Tiêu Duệ cười ha ha:
- Đó cũng là chuyện không có cách nào.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Gia Cát Khổng Phương liếc Tiêu Duệ một cái sâu sắc, lắc lắc đầu:
- Tiêu công tử tâm tư kín đáo, lòng dạ sâu, đúng là hiếm thấy trong cuộc đời Gia Cát Khổng Phương. Tốt lắm, mỗ cũng không khách sáo cùng Tiêu công tử ― như vậy đi, chúng ta liền nói rõ ra, để Gia Cát gia chúng ta toàn quyền cung ứng lương thực cho tửu phường Tửu Đồ thế nào? Tiêu công tử yên tâm, giá cả tuyệt đối hợp lý…
Tiêu Duệ cao giọng cười:
- Thành thật mong muốn người mà không dám mời ngươi! Gia Cát gia chủ thịnh tình như thế, tại hạ khắc sâu trong lòng!
*******************************
Thời gian ngắn ngủi một tháng, chi nhánh tửu phường Tửu Đồ Ích Châu sinh sôi sáng tạo một kỳ tích trong thương giới Đại Đường. Vài tòa nhà dân xung quanh tửu phường đều bị Tôn Công Nhượng giá cao mua lại, đả thông sân vài nhà, nhanh chóng thành lập phân xưởng nhưỡng rượu lớn. Số lượng tửu công và tiểu nhị, từ đầu chỉ hơn mười người, nhanh chóng mở rộng thành 360 người.
Mỗi ngày đều có hơn một ngàn bình Ngũ Lương Ngọc Dịch giá cao có thể từ bản địa Ích Châu đưa ra thị trường, hoặc là từ nhóm khách thương buôn bán ra các nơi ở Đại Đường. Lợi nhuận thuần một ngày khoảng chừng hơn trăm quán. Như vậy tính toán xuống, Ích Châu tửu phường Tửu Đồ một năm lợi nhuận không thể nghi ngờ là một số lượng hù chết người.
Bởi vì kinh doanh tửu phường nóng, số lượng lương thực cũng từ từ tăng nhiều. Đối với Gia Cát gia chuyên cung mà nói, lợi nhuận cũng không thấp. Đương nhiên, đối với sản nghiệp khổng lồ của Gia Cát gia mà nói, vậy cũng không tính là cái gì. Mà cùng so sánh, lương điếm bên ngoài của Tiên Vu gia chỉ có thể trừng mắt nhìn Gia Cát gia thu tiền tài bất chính từ việc độc quyền chuyên cung lương thực cho tửu phường Tửu Đồ. Không chỉ như thế, bởi vì tửu phường Tửu Đồ ngang trời xuất thế, lương dùng làm rượu tăng nhiều, giá cả lương thực Ích Châu cũng bắt đầu chậm rãi nâng cao, ban đầu mỗi đấu không tới 30 tiền, nhưng hôm nay đã có xu hướng tăng tới 40 tiền.