• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHUYỂN NGỮ: NHIÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT


Từ Gia Diễn mới tắm xong. Tóc của anh vẫn còn dính nước, trên cổ choàng cái khăn sẫm màu. Anh đang mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình cùng cái quần màu xám tro, dưới chân là đôi dép đi trong nhà. Dựa vào cửa, anh dán mắt theo dõi cô.

Tô Trản mặc cái áo lông dày trùm đầu, chân mang đôi giày đen nhỏ, toàn thân màu đen giống hệt một con gấu vụng về.

Mặt cô đang đỏ bừng lên, cả người bốc mùi rượu. Để tay trong túi, hướng về phía anh cười ngọt ngào: “Anh đã về?”

Mùi rượu toả ra nồng nặc hơn bình thường.

Từ Gia Diễn che mũi: “Uống rượu?”

Cô gật đầu: “Ừ!”

Từ Gia Diễn nghiêng người cho cô đi vào: “Uống với ai?”

“Có một khách hàng lớn, Trầm Tổng bảo em đi.” Nói xong, cô liền ngồi xuống ghế sa lon, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Uống với em một lát.”

Từ Gia Diễn đi tới, rút chiếc khăn quấn trên cổ xuống, tuỳ tiện lau đầu hai cái, sau đó ném lên chiếc ghế dựa và lấy điếu thuốc bên cạnh. Anh vừa ngậm điếu thuốc vào miệng đã có cái tay khác đưa tới. Từ Gia Diễn theo bản năng tránh đi, nhưng vẫn bị người đó bắt được.

Tô Trản nắm điếu thuốc của anh: “Đừng hút, em thấy muốn nôn.”

Từ Gia Diễn gật đầu, người khẽ dựa vào phía sau, nhướn mày nhìn cô: “Uống nhiều rồi?”

“Có lẽ là một chút.”

Anh nhìn cô chằm chằm, khuyên nhủ: “Vậy đi ngủ đi.”

Tô Trản: “Không, chúng ta cùng trò chuyện đi.”

Từ lúc cô vào nhà, anh đã nhận ra tối nay cô có chút khác thường.

Vừa ngủ trên máy bay mấy tiếng nên tinh thần của anh vẫn còn khá tốt. Anh nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề, rồi nhặt chiếc bật lửa lên vuốt ve.

Tô Trản hết sức vui vẻ, nhìn anh cười.

Anh ngạc nhiên: “Em cười cái gì?”

Hình như đêm nay cô ấy đã uống quá nhiều rồi, ánh mắt vì thế mà trở nên táo bạo hơn, trực tiếp nhìn thẳng vào anh. Trong đáy mắt cô ẩn chứa một chút ưu tư nhưng tuyệt nhiên không nói một câu nào, cứ như vậy mà nhìn.

Từ Gia Diễn không có nhiều kinh nghiệm khi tiếp xúc với con gái nên anh đã cố gắng đối với cô gái này “Sống chung hoà bình”.

Nhưng rõ ràng Tô Trản không nghĩ như vậy, cặp mắt đen sâu thẳm ấy toả ra năng lượng hơn ngày thường rất nhiều.

Khoảng thời gian này, từ khi bắt đầu biết anh, biết tên anh là Từ Gia Diễn, biết anh còn có một cái tên khác được vạn người ngưỡng mộ – Pot, cũng biết cuộc sống của anh, thật ra thì cũng nhỏ thôi, thi đấu và ngủ, biết tất cả bạn của anh, Đại Minh, Mạnh Thần, Trầm Tinh Châu…, còn có một fan hâm mộ lớn, cũng coi như hiểu rõ tính tình của anh.

Biết xương cổ của anh không tốt, cần ngủ để giảm đau, nếu không sẽ dễ dàng nổi nóng, đại loại là vậy.

Và biết anh còn gặp khó khăn với cô bạn gái nhà giàu trước.

Cô hơi ngả người, di chuyển một chút, để cho mình ngay trước anh, “Chúc mừng anh, anh lại thắng rồi.”

Từ Gia Diễn nghiêng đầu, đáp lại tầm mắt của cô, khoé miệng hơi cong lên: “Hơn nửa đêm em tới đây chỉ để nói cái này?”

Cô thản nhiên cười một tiếng, đôi mắt sáng ngời, xích lại gần anh hơn: “Anh…”

Nửa ngày cũng không nói cái gì, nhưng ánh mắt tràn đầy ý tứ của cô lại khiến anh nghĩ ngợi không thôi, rốt cuộc lại im lặng.

Mọi tâm tình đều thu hết vào mắt.

Từ Gia Diễn nhướn mi, hỏi: “Cái gì?”

Cô cười sáng rực: “Anh nhắm mắt lại trước.”

Anh không động đậy, mở mắt nhìn cô chằm chằm.

Mặt cô đầy sự chờ mong, giục: “Nhanh đi!”

Anh khoanh tay trước ngực, tựa vào ghế sa lon, ánh mắt kiên định.

Thấy anh một chút cũng không muốn, Tô Trản sốt ruột đẩy tay anh một cái. Ngón tay cô chạm vào cánh tay mạnh mẽ của anh, tim không ngừng đập thình thịch. Tuy vậy ngoài miệng lại giả vờ giận dữ, không ngừng gọi tên anh:

“Từ, Gia, Diễn.”

Anh lười biếng dựa vào sa lon, miệng ngậm cười, dường như rất thích xem cô trong bộ dáng tức giận này.

“Ừ?” Anh lười biếng trả lời.

“Anh phối hợp một chút đi mà!”

Anh nhìn cô, ung dung cởi đồng hồ đeo tay xuống để bên cạnh, nói: “Nếu anh không phối hợp thì sao?”

Cô nhìn anh hồi lâu, phát hiện người này rất thích châm chọc mình, liền quay trở lại, ngồi thẳng, vẫy tay, làm ra vẻ mất hứng: “Quên đi.”

Tô Trản quả thực đã uống nhiều rồi. Tuy tửu lượng của cô tốt nhưng cũng không tránh khỏi bị nhiều người rót rượu. Ở quán rượu đã ói ba lần, lúc đi ra, cô đã giẫm phải thứ gì đó như là bông vải, cô quát lên một tiếng rồi không ngừng lảm nhảm, nói xong thì lăn ra ngủ.

Lúc đi vào khu nhà, thấy phòng anh đã bật đèn, cô không còn quan tâm đến gì hết, dứt khoát đến gõ cửa, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì cô muốn gặp anh nên trong đầu lúc nào cũng đặc biệt suy nghĩ về anh.

Cô bảo anh nhắm mắt, chỉ là mượn rượu lấy thêm can đảm để hôn anh.

Nhưng chắc đã bị anh nhìn thấu ý đồ nên mới không phối hợp cùng.

Cách vài giây, cô che miệng, chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan một trận, một chút cũng không ói ra. Chờ cơn buồn nôn đi qua, cô đứng lên đi tới bồn rửa tay, vừa súc miệng, vừa quan sát khắp phòng.

Vừa nãy mới tắm xong nên mặt sàn còn rất trơn. Khăn tắm treo trên tường, quần áo anh thay xong ném vào giỏ. Cô liếc mắt thấy cái quần lót màu đen của anh trong giỏ… Cô nhịn không được mà đỏ mặt tía tai, lại nhìn thêm mấy lần nữa. Vừa quay đầu đã thấy Từ Gia Diễn tựa vào cánh cửa lúc nào, anh thản nhiên đưa chân đá nắp giỏ.

Không nhìn thấy…

Một chút cũng không nhìn thấy.

Nhìn vẻ mặt phản bội ý nghĩ của cô, Từ Gia Diễn chợt cảm thấy buồn cười, xem ra cô đã uống nhiều rồi. Anh lên tiếng: “Mau tắm rồi đi ngủ.”

Cô tắt nước, đi ra ngoài.

Trên đất vốn trơn trợt, cô lại đi chân trần lên, vừa đi vừa mơ màng. Từ Gia Diễn vừa muốn lên tiếng nhắc nhở cô, song giây kế tiếp nghe “Bang” một tiếng, quay lại đã thấy cô té chống vó lên trời. Cô đau đớn kêu lên, nước mắt trào ra.

Từ Gia Diễn lắc đầu đi tới, ngồi xuống cạnh cô, một tay chống đầu gối, một tay áp vào một số nơi cô vừa trúng.

“Đau không?”

Tô Trản mắt đỏ hoe: “Không đau.”

Đổi qua mắt cá chân bên kia, “Đau không?”

“Không đau.” Nước mắt cô rớt xuống.

“Vậy em đau chỗ nào?”

“Đùi đau.”

“… Đau lắm sao?”

“Đau.” Đau đến nỗi hai dòng lệ đều tuôn trào. Cô uỷ khuất nói: “Không biết có bị gãy xương sống không nữa.”

Từ Gia Diễn ngồi xổm xuống nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay véo má cô, giọng nói chậm lại: “Không được khóc.”

“…Đau.”

“Có thể đứng lên được không?”

“Không thể.”

“Để anh ôm em nhé?”

Cô gật đầu: “Được.”

Anh cũng gật đầu, dặn dò: “Vậy em không được lộn xộn đâu đấy.”

Anh lấy một tay vòng qua vai cô. Tô Trản liền thuận thế lấy hai tay câu vào cổ anh. Anh hơi dừng lại: “Không phải nói là em không được lộn xộn sao?”

Mặt cô vô tội: “Em không có.”

Anh lười cùng cô so đo, một tay khác luồn qua hai chân, dùng sức bế cô lên. Cô cũng dùng sức ôm lấy cổ anh. Gò má hai người kề sát nhau, trên người anh lộ ra mùi dầu gội mát lạnh, vài sợi tóc còn dính nước.

Tim đập nhanh hơn.

Anh ôm cô đi vào phòng khách.

Cô lặng lẽ vuốt tóc đen đang ướt của anh.

“Lộn xộn nữa anh liền buông tay.” Anh cảnh cáo nhìn cô.

Cô bĩu môi, lấy tay ra.

Từ Gia Diễn cúi người, đặt cô trên ghế sa lon. Khi anh vừa rút tay ra thì bị Tô Trản hung hăng đè xuống, nhằm môi anh mà ngậm.

Không giống nụ hôn nhẹ lần trước, lần này, cô chính xác là ngậm môi của anh. Cắn rồi lại gặm, cứ như vậy mà cô cứ liên tục hôn bừa bãi. Một lát gặm môi trên, một lát khẽ cắn môi dưới, một chút kĩ thuật cũng không có.



Từ Gia Diễn không hưởng ứng lại nhưng cũng không có ý định đẩy cô ra. Anh khom người vững chắc, để cho cô choàng lấy cổ mà hôn. Cô dùng lực mạnh mút chặt môi của anh, có chút ác ý ở trên môi anh mà cắn bậy bạ. Anh không phản ứng lại làm cho cô hơi khó chịu, cảm thấy khô rát. Một lần nữa cô lại luồn tay vào tóc của anh, đỡ phía sau đầu anh mà áp chế.

Anh cong người, áo T-shirt rộng cổ có thể nhìn thấy toàn bộ da thịt, cơ ngực cùng cơ bụng… bên trong. Tầm mắt dần di chuyển xuống bên dưới cái eo được phủ bởi quần xám rộng. Đầu cô lập tức nóng lên, ngậm môi hắn càng lúc càng mạnh. Nhưng làm thế nào anh cũng không chịu lên tiếng, cô bèn nôn nóng gọi nhỏ: “Từ Gia Diễn.”

Anh cười khẽ, đem tay cô đang quấn lấy cổ mình xuống, hạ giọng hỏi: “Tốt lắm, hôn cũng đã hôn rồi, em đã hài lòng chưa?”

Cô nhảy lên một cái, liền đỏ mặt.



Mạnh Thần xách giỏ trái cây đi tìm chủ nhà.

Bà chủ nhà mới ở nước ngoài nghỉ phép trở về, thấy tên tiểu tử này tức thì cảnh giác, cho là anh lại đến gây phiền toái. Mạnh Thần đem trái cây lên, “Dì, dì đừng nóng, con tới là để hỏi dì chút việc, cũng không phải tới để quấy rối.”

Bà chủ nhà thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm Mạnh Thần, “Chuyện gì?”

Mạnh Thần toét miệng cười một tiếng, “Chuyện này nói ra rất dài dòng, tại sao dì lại không mời con vào trong?”

Bà chủ nhà nửa tin nửa ngờ mời anh vào nhà. Mạnh Thần để giỏ trái cây xuống đất rồi đi quanh nhà một vòng, “Chậc chậc, trang trí không tệ.”

Nói rồi đá vào ghế sa lon: “Cái này năm mươi nghìn phải không?”

“Có chuyện gì nói mau.” Chủ nhà cau mày.

Mạnh Thần cũng không vòng vo nữa, anh nói ngay vào vấn đề chính: “Chính là, cô gái dì cho thuê nhà lần trước có lai lịch gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK