BIÊN TẬP:HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Tô Trản và Đại Minh cùng ngồi ở hàng đầu tiên, Tô Trản không chơi LOL nên xem không hiểu thế nào, cũng không hiểu được bình luận trên đài, vì thế Đại Minh nhận nhiệm vụ giải thích lại một cách dễ hiểu nhất cho cô.
Trên đài được đặt hai dãy máy tính, mười người ngồi đối diện nhau, ở sân khấu bên cạnh, Pot ngồi ở vị trí trung tâm giữa năm người, giữa sân khấu là được đặt bốn màn hình LCD hướng ra bốn phía.
Hình ảnh biểu hiện đang ở tiến vào, bình luận viên như thường vẫn là TY, anh ta đang làm nóng bầu không khí trong khán phòng, nói không ít chuyện đùa với khán giả, lại cố ý để cho máy quay trực tiếp chuyển sang hướng Pot.
Lúc này, Pot đang mang tai nghe lười biếng dựa vào ghế da, ngửa đầu uống nước, liếc nhìn màn hình máy tính, lại gõ vài cái trên bàn phím rồi tiếp tục uống nước.
Hình ảnh này vừa được truyền lên, fan phía sau đã ngay lập tức reo hò ầm ĩ, những tiếng hét như từng đợt sóng ập đến làm Tô Trản có cảm giác có thể chèo được cả thuyền rồi. Đại Minh ngồi bên cạnh cũng nhịn không được mà nói: “Lão đại thật không hổ là bá chủ nhan sắc của giới eSport, lên hình cũng con mịa nó quá đẹp trai rồi.”
Tô Trản nhìn theo ánh mắt Đại Minh, ống kính vẫn còn đang dừng trên người anh.
Mà anh, đã đổi sang một tư thế khác, yên tĩnh tựa ra sau ghế, xoa xoa cổ, dừng một chút, dường như anh đang suy nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn xuống dưới đài. Tô Trản thoắt cái liền căng thẳng, khoảng cách giữa hai người khá xa, cô không xác định được anh có thấy cô hay không, có thể thấy rõ cô được không.
Ngược lại với cô, đám fan phía sau đều kích động lên.
“Đại thần đang nhìn tôi kìa.”
“Đang nhìn tôi.”
“Đang nhìn tôi!”
“Bậy nào, đại thần nhất định là đang nhìn xem trong đám fan có ai xinh không”
“Mau nhìn hộ tôi một chút xem tôi trang điểm thế này đã được chưa.”
Tô Trản: “…”
Ánh mắt anh lại chuyển hướng về sân khấu, anh thu lại ánh mắt, đeo tai nghe vào, bắt đầu vào trận.
TY: “OK, trận đấu đã chính thức bắt đầu, trước hết tôi sẽ nói sơ tình huống của hai đội… Mạnh Thần chọn blitzcrank, một support tanker, xem ra Mạnh Thần của chúng ta vạn năm cũng là một bao cát, giờ chúng ta lại xem một chút tình huống của đối phương nào … Đối phương trực tiếp chọn hết những tướng mà Pot của chúng ta hiểu rõ ràng nhất, quả là một sự tính toán kỹ lưỡng, sau đây là đến lượt của nam thần…”
Đại Minh ở ghé vào tai cô giải thích: “Một team sẽ có năm người chọn năm nhân vật, gank, AD là sát thương vật lý, AD chủ lực có vai trò mang tính quyết định ở cuối trận thì gọi là ADC. AP là hệ pháp thuật, pháp sư đường giữa gọi là APC, SP hỗ trợ, gank, Jungler –tướng đi rừng, assasin, T- đỡ đòn chịu trách nhiệm giảm sát thương. Vào thời điểm đoàn chiến, T đứng phía trước tránh thương tổn cho team, ADC đứng sau hành động, một skill trực tiếp cũng có thể tiêu diệt đối thủ.”
Tô Trản cũng nghiêm túc lắng nghe.
Đại Minh lại chỉ chỉ trên màn hình, “Em thấy không, ba con đường, chia làm trên – giữa- dưới, Top, Mid, Bot, rừng, adc, một gank đi rừng.”
Vừa lúc đó màn hình nhảy sang tướng của Pot đã chọn.
TY: “Đội trưởng đã chọn xạ thủ, wow… ở giai đoạn trước dường như đây là tướng khó sử dụng nhất, về sau mới thành một nhân vật có thể gây uy hiếp đến đối thủ…”
Tô Trản lơ đi những bình luận của người dẫn chương trình, nghiêm túc nghe Đại Minh nói: “Lão đại vậy mà lại chọn ADC này, thường thì anh ấy rất ít khi cầm, tôi nghĩ là ảnh đã có kế hoạch rồi.”
Tô Trản nghe, trong lòng căng thẳng, có chút hồi hộp nhìn anh.
Đại Minh trấn an: “Yên tâm đi, nếu là cầm tất cả những tướng mình am hiểu nhất để đánh thì không thể có cách đánh nào khác, em biết ảnh đang tính toán gì không?”
“Sao?”
“Kích sát, lão đại chơi xạ thủ rất lợi hại, cơ bản là không thể dùng được cách nào đấu lại ảnh, sau khi update, LOL chính thức phát hành một tướng chống thương, lấy theo tên lão đại, gọi là Pot” (đoạn này hình như tác giả chém gió LOL làm gì có tướng tên Pot)
Sự trâu bò của anh đã sáng chói khắp thế gian.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Tô Trản nhìn anh đang trên đài, một tay cầm con chuột, một tay đặt trên bàn phím, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
TY: “Không đến ba phút, Pot đã giành được chiến công đầu.”
Đại Minh nói: “Thực lực đối phương rõ ràng là không cao, gank không có lực, chỉ vừa qua hai phút đồng hồ đã bị lão đại giành firstblood, đây kỳ thật chính là trò chơi giết người, ai giết được nhiều người, nắm được nhiều đầu người, tiền cũng sẽ lên, cấp cũng sẽ tăng, về sau sẽ càng phát triển nhanh hơn, lực chiến đấu cũng tăng, cơ bản chỉ dùng một kỹ năng cũng có thể diệt gọn, không cần chém từng nhát từng nhát như bây giờ. ”
Trận đấu trôi qua đến phút thứ 11, ADC của phe đối phương rơi vào thế bất lợi, cấp không theo kịp đại thần, trang bị và tiền cũng không nhiều, so sánh ra cũng 6:2 trong đó Pot giật được 5 lần cống hiến.
Tô Trản vẫn không hiểu.
Lúc cô quay đầu, ánh mắt liền bị một bóng dáng cách đó không xa thu hút.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nói như thế nào nhỉ, đại khái là gương mặt khoảng ba mươi tuổi, Tô Trản không biết dùng thành ngữ “thướt tha thùy mị” đối với trường hợp này được không, có thể cô cảm thấy rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo đầy đặn, tóc ngắn mượt mà, cô ta mặc một cái áo khoác da bên ngoài, vắt chân ngồi ở khu VIP, cùng hàng ghế với cô, chỉ cách vài ghế.
Ánh mắt cô ta bình thản mà dịu dàng nhìn lên trên đài.
Tô Trản theo ánh mắt cô ta đang nhìn, vừa vặn thấy Từ Gia Diễn, hẳn là cô ta cũng đang nhìn anh đi, cũng không có gì lạ cả, trong đám fan này không có ai không nhìn bạn trai cô đâu chứ.
Đại Minh còn ở tập trung vào xem trận đấu, thỉnh thoảng còn giải thích cho cô, “19 phút, kinh nghiệm của Ted vượt lên đứng đầu, 000 điểm, chỉ cần lão đại tiếp tục dồn bọn họ đánh tiếp, chiến thắng là sẽ là trăm phần trăm, chiến thuật này của lão đại này loại quá cao siêu rồi, không để cho đối thủ nắm được chút cơ hội nào cả.”
Nói xong, anh ta còn gật gật đầu, nói: “Nhưng mà, có thể, thế này mới đậm chất Pot.”
Nói xong mới phát hiện Tô Trản cũng không thèm nghe, anh ta nhìn theo hướng cô đang nhìn “Đang nhìn cái gì đó hả?”
Đại Minh sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: “Chị Thanh?”
Trong khán phòng quá ồn, Tô Trản không nghe rõ, chậm rãi quay đầu, hỏi: “Ai cơ?”
Đại Minh lắc lắc đầu, dường như không muốn nhiều lời, “Lãnh đạo trước kia của câu lạc bộ.” Nói xong lại hồ nghi gãi gãi đầu, “Sao chị ấy lại đến đây nhỉ?”
Tô Trản hỏi: “Là Thẩm Mạn Thanh à?”
Đại Minh “a” lên, “Em biết hả?”
Lần trước ở khách sạn có nghe Đại Quang đã nói qua,nhưng câu nói này cô không nói ra miệng, chỉ tùy tiện gật đầu, “Không nhớ là ai đã nói, nghe rất quen tai.”
Đại Minh gật đầu, “Ừ, xem tiếp trận đấu đi.”
Dừng suy nghĩ lại
Trận đấu diễn ra đến phút thứ 25, nhóm 3 người của Ted đã ăn trọn Baron, lại thuận lợicó được bùa thứ 2, mà Pot dựa thế lính đẩy thẳng đường giữa, phá hủy thành công một trụ bảo vệ cuối cùng, trên đường còn phản gank giết lại được đối phương, Đại Minh nhìn thấy liền kích động, hét lên mấy tiếng “Hay lắm!”. Còn rỉ bên tai Tô Trản, kích động nói: “Em biết thế nào gọi là người đi đường giữa không? Chính là kiểu như lão đại đấy, đường giữa rất dễ bị người khác ám sát, năng lực phản sát nhưng năng lực phản sát cơ bản giai đoạn sau cũng có thể thành thần, trước mắt lão đại còn gặp chưa nhiều, người đi đường giữa nếu gặp ảnh, tất cả đều sẽ chết hết.”
Tướng mid phản sát xuất hiện, cục diện trong nháy mắt liền lộ rõ, thế như chẻ tre, ở phút thứ 29, ted kết thúc ván đầu tiên.
Tiến vào thời gian nghỉ ngơi giữa trận.
Tô Trản lại đảo mắt nhìn Thẩm Mạn Thanh, phát hiện người đã không còn ở đó nữa, cô liếc nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy.
“Không thấy Thẩm Mạn Thanh nữa.” Cô nói với Đại Minh.
Đại Minh cũng nhìn theo nàng ánh mắt cô, tìm kiếm xung quanh, sau đó dựa vào ghế, khinh thường nói: “Quan tâm nhiều như thế làm gì? Cô ả cũng chả phải người tốt, thời điểm lão đại rời khỏi ST năm đó, cô ta dùng tiền mua bao nhiêu thế lực để bôi đen anh ấy, từ trước kia còn nghe nói cô ta dùng tiền mua mấy tuyển thủ nước ngoài về cho câu lạc bộ của mình. Ả chỉ biết dùng tiền đi mua lòng người, có tốt đẹp gì đâu chứ? ”
Hai người đang trò chuyện, sóng âm thanh từ sau lưng lại bất ngờ vang dội.
Tô Trản xoay người quan sát, lại vô ý thức xoay lại nhìn lên trên đài, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân làm đám fan kích động, toàn bộ đoạn Pot mặt lạnh lùng vừa mới nói chuyện phiếm với Mạnh Thần, vừa uống nước, sau đó nở nụ cười, không phải là cười mỉm, không phải là nhếch môi, mà là hé môi cười, lộ ra tám cái răng xinh đẹp đúng tiêu chuẩn.
…
Truyền hình trực tiếp vừa khéo lấy thu lấy hình ảnh khuôn mặt anh.
Phía dưới cũng chưa từng thấy anh cười như vậy bao giờ, cùng lắm cũng chỉ nhếch khóe môi một chút rồi thôi.
WTF?
Hở…
Ván đấu thứ hai rất nhanh đã bắt đầu.
Quy định vẫn như cũ, quá trình cũng giống vậy, Pot đổi tướng, thao tác cũng có trật tự như thế, thực lực nghiền ép đối thủ, không chút do dự giành tiếp first blood, Đại Minh tặc lưỡi liên tục: “Với tốc độ phản ứng này của lão đại căn bản là không nên giải nghệ, anh ấy quá trâu bò, đã đánh là đối thủ không còn đường phản kích f*ck!.”
Tô Trản nhìn vẫn không hiểu, vào xem blog, phát hiện có một blog đang stream về giải đấu này, chủ blog cũng là fan, ngoài những bình luận ngưỡng mộ háo sắc các loại, còn có người nhanh tay lẹ mắt chụp được hình Pot cười đăng ngay lên mạng, đám fan nữ kích động điên cuồng chia sẻ, bình luận những lời háo sắc.
Trừ những bình luận háo sắc thông thường kia, còn có một cái bình luận làm Tô Trản chú ý.
[Nguyên phương đệ đệ nguyên viên]: Có phải đại thần đang yêu không? Cứ có cảm giác bây giờ cả người ảnh đang tỏa ra ánh sáng chói lòa, từ trên xuống dưới tinh thần phấn chấn, những trận trước đây trận nào trận đó đều như mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Quả nhiên là thế, lại bị fan cuồng vây đánh.
Fan cuồng 1: “Đừng như vậy chớ, tui với Pot còn chưa muốn công khai đâu.”
Fan cuồng 2: “Lầu trên là tiểu tam à? Chồng tui gần đây đều ở bên cạnh tui nha, ha ha ha a.”
…
Ván thứ hai, Ted một lần nữa ghi điểm, 2: 0 đánh bại đối thủ tiến quân trong giải chung kết CPL lần này.
Tô Trản và Đại Minh trở về khu sân khấu chờ đợi, Ted cùng vài đứa trẻ? Xúm lại một góc vỗ tay ăn mừng với nhau, Đại Minh xông tới, kích động ôm lấy mọi người, “Làm tốt lắm, các anh em!”
Trên mặt Mạnh Thần ngập ý cười.
Tô Trản không nhìn thấy Từ Gia Diễn, Đại Minh cũng thấy vậy, vỗ vỗ vai Mạnh Thần: “Lão đại đâu rồi?”
Mọi người nhìn quanh một vòng, vừa rồi đại khái là đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, không ai chú ý đến lão đại biến mất từ lúc nào, Egg nói: “Vừa nãy còn đi xuống chung với chúng ta mà, ồ, sao thoắt cái đã mất tăm rồi.”
“Đi nào, chúng ta lên xe trước, chứ không một lát nữa fan kéo đến quá nhiều thì đi cũng không nổi nữa.”
Mọi người cùng nhau ra ngoài, vừa vặn bắt gặp Từ Gia Diễn đứng ở ngay cửa phòng nghỉ, châm điếu thuốc, dựa lưng vào tường.
Thẩm Mạn Thanh đứng đối diện anh, đoan trang ưu nhã, cô ta mang giày cao gót, chỉ ngang đến bả vai anh, kỳ thật cô ta dưỡng da rất tốt, làn da hồng hào bóng loáng, cười nói với anh: “nevermind, i like you, and beat you.”
Nói xong lời này, Thầm Mạn Thanh liếc mắt sang bên này, ánh mắt quét nhè nhẹ lên người Tô Trản, sau đó là đến nhóm người phía sau, cô ta nhếch môi cười rồi xoay người bỏ đi.
Mạnh Thần dần dần mới thả lỏng bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm.
Đại Minh nghiến răng nghiến lợi giận dữ: “Bà già này não có vấn đề à?”
Tô Trản đứng yêntại chỗ, nhìn tàn thuốc anh vứt trên mặt đất, sau đó cúi đầu, dùng mũi chân mũi dụi tắt.
Từ Gia Diễn lập tức nghiêng đầu, đã nhìn thấy bạn gái mình và những đội viên đứng cách đó không xa, anh ngoắc tay với Tô Trản, cô gái nhỏ đi đến trước mặt anh, anh rút tay ra khỏi túi, xoa rối tóc cô, khom lưng xuống cười: “Anh thắng rồi, ầy, sao lại mặt ủ mày chau thế này.”
Anh lúc trên sàn thi đấu và lúc xuống khỏi đài, kỳ thật cũng không có gì khác nhau, đều dễ thu hút sự chú ý, làm người ta không dứt ánh mắt ra được.
Tô Trản phát hiện, thật ra anh chỉ như một cậu nhóc rất bình thường, không hoàn hảo, có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như lúc ngủ dậy, anh không có tính kiên nhẫn, thắng trận cũng rất vui vẻ, tâm trạng tốt cũng sẽ nói nhiều hơn, lúc không vui thì chỉ muốn ở một mình. Thói quen của anh là kiểm soát mọi thứ, lúc thi đầu rất cương quyết, không cho đối thủ cơ hội, không dông dài, trong cuộc sống cũng vậy.
Dường như anh nắm quyền chủ động khống chế tất cả mọi thứ, kể cả tình cảm.
“Từ Gia Diễn, anh đã từng thua chưa?” Tô Trản nhìn anh, hỏi.
Bàn tay đang vuốt ve trên đầu cô ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng tan đi, ánh mắt anh quan sát qua lại trên mặt cô, hình như cũng không hiểu.
Tô Trản lặp lại câu hỏi một lần nữa, “Anh đã bao giờ thua cuộc chưa? Dù chỉ một lần?”
Bầu trời bên ngoài dần dần chuyển sang màu tối tăm giống như một thứ đồ sứ ảm đảm thê lương, thê lương đến mức cả một tia sáng cũng không thấy. Đội viên đứng phía sau không biết đã biến mất từ lúc nào, giữa lối đi hẹp vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ, đứng thẳng,mặt đối mặt.
Tay Từ Gia Diễn tay còn đặt ở trên đầu cô, nụ cười trên mặt cười cũng cạn.
Ánh mắt cô chân thành lại chan chứa tình thương yêu nhìn anh, dường như cô lo lắng anh đã từng thua cuộc, mà cũng lại lo lắng anh chưa bao giờ thua.
Về sau, lúc nào anh cũng nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó.
Bầu trời bên ngoài âm u, trầm lặng như sắp đổ ập xuống.
-
- Anh đã từng thua chưa?
- Anh đã từng thua chưa?
-
- Anh thua rồi, là em đó.
- Anh thua rồi, là em đó.
Kỳ thật cũng không sợ thắng thua, chỉ cần cố gắng phát huy hết sức thì bản thân mình mới tự hiểu được.
Tô Trản cười, duỗi tay qua, mười ngón tay đặt lên người anh, gạt đi u ám, toét miệng, nói: “Thua cũng không sao, em sẽ ở bên anh.”
Marguerite Donnadieu đã từng nói: “Ta gặp người, ta nhớ được người, tòa thành thị này trời sinh đã thích hợp để yêu đương, mà người, trời sinh đã phù hợp với linh hồ ta.” (*trích dẫn tiểu thuyết Người Tình của tác giả Marguerite Donnadieu)
Chúng ta là trời sinh một đôi.
Dù là thua hay là thắng, em cũng sẽ ở bên anh.
Hai người nắm tay nhau đi ra cửa.
Chiếc xe màu xám bạc dừng ở cửa, từ bầu trời âm u, nước mưa đã đổ xuống xối xả, đèn xe sáng rỡ, đem những hàng mưa bụi đan thành một tấm màn che, rậm rạp chằng chịt.
Đại Minh ngồi ở vị trí phó lái, hạ của sổ xe xuống, hướng bọn họ phất tay, “Lão đại, lên xe nhanh lên.”
Từ Gia Diễn kéo cô lên xe.
Trản giữ anh lại, cô nói: “Đợi chút.”
Anh không gỡ tay cô, quay đầu nhìn, “Gì thế?”
Tô Trản nhìn anh, nói: “Anh cười với em một cái thôi, như lúc trên đài thi đấu đó, cười hở tám cái răng y như lúc đó đi.”
“…”