• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHUYỂN NGỮ: TQSH

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT


~~~*~~~


Ngoại ô bệnh viện.

Đã tháng bảy, tiết trời dần dần trở nên nóng bức, mọi người cũng đổi lại áo quần mùa hè.

Từ Gia Diễn mặc chiếc áo T-shirt màu trắng kèm chiếc quần đậm màu. Anh ngồi trong xe hút thuốc, mái tóc đen nhánh được chải chuốt gọn gàng làm tôn lên vẻ đẹp nhu hòa trên gương mặt anh. Ánh mắt trời chiếu vào trong xe, gò má anh ánh lên một màu sáng dịu dàng. Một tay anh đặt lên vô lăng, tay kia đặt lên trên bệ cửa sổ, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc nhẹ nhàng rơi.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm một bóng người xinh đẹp cách đó không xa.

Chiều nào cô cũng xuống đây chơi với thằng bé kia.

Từ Gia Diễn bắt đầu nhớ lại.

Ba năm trước, lúc hai người gặp nhau, lúc hai người cãi vả, lúc hai người hẹn hò, gây gổ, còn có cảnh cô nũng nịu trong lòng ngực anh.

Trong lòng anh, cô có cả trăm ngàn dáng vẻ.

Có lẽ anh chưa từng chắc chắn như lúc này.

Anh rất thích dáng vẻ của cô lúc này, mi mắt như họa, mắt thanh mày tú thanh thanh đạm đạm.

Lại thêm một ngày ngồi trên xe thâu đêm, đến sáng, lúc anh về công ty, Đại Minh đứng dậy, “Anh về rồi?”

Từ Gia Diễn không thay đồ, hai tay xoa đầu tóc gật đầu ừ một tiếng rồi đi vào phòng làm việc, chợt Đại Minh kéo tay anh, “Mụ kia tìm anh.”

Dứt lời, Trầm Mạn Thanh đi ra.

“Pot, đã lâu không gặp.”

Anh xem thường trực tiếp đi qua, Trầm Mạn Thanh tỏ vẻ không sao đi theo vào rồi đóng cửa lại.

Từ Gia Diễn ngồi trên ghế, hai tay xoa cổ, “Có chuyện gì?”

Trầm Mạn Thanh cười cười, “Cậu nghĩ cậu thắng được tôi?”

Từ Gia Diễn theo phản xạ cau mà, “Trong mắt cô chỉ có thắng thua thôi à?”

Trầm Mạn Thanh gật đầu, “Ừ, làm sao cậu mới chịu rút đơn kiện?”

Anh cúi đầu pha cà phê, không thèm nhìn người trước mắt rồi bỏ vào tách cà phế một viên đường, “Nếu rút đơn kiện thì ngay từ đâu tôi đã chẳng có ý định lên tòa với cô.”

“Được thôi. Thế là cậu không cần bạn gái nữa chứ gì?” Sắc mặt Trầm Mạn Thanh khá nguy hiểm.

Từ Gia Diễn ngẩng đầu nhìn, hàm dưới cương cứng lại.

Trầm Mạn Thanh cười, “Khẩn trương làm gì chứ! Nếu tôi muốn dùng cô ấy để uy hiếp cậu thì sớm ra tay rồi. Việc gì phải đợi đến giờ! Cùng là phụ nữ với nhau, tôi cũng không muốn làm khó cô ấy. Muốn cậu cúi đầu trước tôi một lần thật sự khó khăn đến thế sao?”

Từ Gia Diễn cười nhạt.

“Cậu tưởng đơn kiện đó dễ khởi tố thế à? Vấn đề xâm phạm bản quyền ngày nào cũng có mười mấy vụ. Trước đây đám người đó kiện tôi không được, giờ các cậu cũng vậy thôi. Tôi hỏi cậu một lần cuối, có muốn quay lại bên tôi không?”

“Cô làm nhiều chuyện thế đều vì việc này?”

Trầm Mạn Thanh từ chối cho ý kiến, “Không đúng sao? Cậu vốn là một người đàn ông rất có mị lực.”

Từ Gia Diễn cười nhạo một tiếng, “Nếu muốn thì ba năm trước đã không đi.”

Trầm Mạn Thanh lộ chút tiếc nuối, “Vậy gặp nhau trên tòa đi!”

Nói xong, Trầm Mạn Thanh đứng dậy đi về.

Hai ngày sau.

Từ Gia Diễn gặp lại Tô Trản ngay trước cửa công ty.

Ngày đó, ánh nắng rực rỡ vẩy lên mặt đất một lớp óng ánh vàng. Cô gái ngồi bên luống hoa, ôm chân, cúi đầu...

Anh nhìn không chớp mắt.

Nhìn bóng hình này thật lâu, thật lâu.

Lâu như đã qua một thế kỉ vậy. Anh đi về phía cô. Vóc người cao lớn, hai tay bỏ vào túi quần, nhìn cô bằng nửa con mắt mà giọng nói vô cùng bình tĩnh không nghe ra vui hay giận, “Chịu về?”

“...”

Mấy giây sau.

Người đang ôm chân ngồi dưới đất bỗng nhiên nhào vào lồng ngực anh rồi gắt gao ôm eo anh.

Anh nhướng mày, hai tay vẫn bỏ vào túi như cũ rồi vênh váo hỏi, “Nhớ anh?”

Một lúc lâu sau anh mới thấy sai sai chỗ nào.

Trước ngực ươn ướt. Chiếc áo T-shirt trăng giờ dán sát vào người, đã thế còn dính dính, ngày càng ướt thêm...

Anh gấp rút lấy tay ra rồi vỗ nhẹ lên người trong lòng, “Sao rồi?”

Cô gái yên lặng tựa vào lồng ngực anh, giọng nói nghẹn ngào, “Để em ôm một lát.”

Từ Gia Diễn bắt đầu suy nghĩ lại, chẳng lẽ lúc nãy mình hung dữ quá??

Chính anh đã cố khác chế mình rồi. Người yêu len lén đi phẫu thuật một mình, còn mình lại không hề hay biết gì thì bảo sao anh không giận cho được. Ít ra anh vẫn chưa xách tai cô rồi dạy dỗ một trận đã đời...

Anh xoa đầu an ủi cô, “Ngoan.”

Một lúc sau giọng Tô Trản vang lên, “Từ Gia Diễn, Văn Văn,...mất rồi... ”

Bàn tay đang xoa đầu cô bõng nhiên dừng lại.

Tô Trản vùi đầu trong ngực anh, hai tay ôm eo anh. Lúc cô nói chuyện ánh mắt nhìn chằm chằm vào luống hoa bên cạnh, “Em đi tìm Văn Văn, gặp ba mẹ cô ấy, chuyện tối hôm qua... Mẹ Hàn khóc đến ngất, ba Hàn hình như cũng không tốt lắm, cả nhà rối loạn. Mấy ngày trước hôm nào cô ấy cũng đến thăm em, mang theo đồ ăn đến, còn ngồi với em. Hôm qua cô ấy bảo em đi lấy điện thoại thì em đi ngay. Lúc đi còn rất tốt, chẳng biết sao hôm nay lại... Em xin lỗi. Lúc trước đi làm phẫu thuật không nói cho anh biết. Không nói là vì không muốn anh lo, sợ anh phân tâm... Văn Văn nói em nên nói cho anh biết, cô gái ở giường bên cạnh cũng bảo thế nhưng em không muốn mang lại phiền toái cho anh. Em liên tục mang lại phiền toái cho người khác. Lúc còn rất nhỏ, mẹ chê em phiền phức rồi sau đó bà tự sát. Về sau, em gái rồi ba em cũng lần lượt ra đi.. Em thấy mình giống như một kẻ dư thừa, em rất sợ... Anh nói xem, có phải là Văn Văn cũng chê em phiền phức không vậy...”

Từ Gia Diễn không nghe hết mà trực tiếp ôm cô ra chỗ để xe. Anh lên xe ngồi rôi kéo cả cô vào trong, ánh mắt chăm chú nhìn cô, “Tô Trản, nhìn anh!”

Ánh mắt Tô Trản hồng hồng, trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa.

Từ Gia Diễn đóng hết cửa xe, bật điều hòa rồi hôn lên mắt cô một cái, hôn lên cánh mũi một cái, “Em không phiền mà vẫn luôn giải quyết phiền phức cho anh. Thị Tuyến không có em thì sẽ không có hôm nay. Em biết tại sao nó tên là Ánh Mắt không? Ánh Mắt, SX, Tô Trản, Từ Gia Diễn[1], đây là công ty của chúng ta. Lúc mới mở công ty anh đã nói với em rồi, Lúc em rời đi anh không hề nghĩ sẽ đến với người khác mà vẫn luôn đợi em quay về, biết không?”

Cô mờ mịt gật đầu.

Ánh Mắt.

Thì ra là SX.

Cô chợt nhớ đến, số nhà của công ty là A2108.

10/8 là sinh nhật cô.

Vậy 2108 ý là yêu cô sao?

“Đó là lựa chọn của Văn Văn nên chẳng ai có thể nói được gì nữa. Em cũng đừng tự trách mình như thế. Nào, bây giờ đã có anh rồi.” Anh đặt tay lên vai cô, nhìn vào mắt cô nói

Cô cái hiểu cái không nhìn lại anh.

Ánh mắt mang theo mấy phần mờ mịt và chút mong muốn không tên. Cô cúi đầu hôn lên trán, lông mi, khóe mắt và môi anh. Ngậm lấy đôi môi anh khẽ khàng mút vào rồi tăng thêm sức lực. Giống như một mảnh đất khô cằn được tưới lên mưa xuân.

Hai tay Từ Gia Diễn ôm đầu cô, anh đổi khách thành chủ hôn cô một lúc lâu mới buông ra. Nhỏ giọng gọi tên cô ý đồ để cô thanh tỉnh lại, “Trản Trản, Trản Trản,...”

Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế.

Tên của hai người đều hơi kì cục nên đa phần đều gọi cả họ lẫn tên.

Từ Gia Diễn để cô vào ngồi ở ghế phó lái, anh cúi người buộc đai an toàn cho cô. Tô Trản hôn lên trán anh một cái, anh cười khẽ hôn lại. Cho đến mười phút sau chiếc xe mới lăn bánh.

Tô Trản sửa sang lại quần áo, suy nghĩ trong đầu đã sớm bay xa.

Không muốn Tô Trản lên mạng nên ngay lúc vừa về nhà, Từ Gia Diễn nhanh tay thu giữ điện thoại và máy tính của Tô Trản, “Em mới phẫu thuật xong không nên dùng mấy thứ này. Mấy ngày nay anh ở với em.”

Tô Trản nghi ngờ nhìn anh, “Anh không cần đi làm?”

“Ừ, có mấy người Mạnh Thần rồi.”

Tô Trản nhìn anh, “Từ Gia Diễn, bây giờ em không sao hết. Thật đó!”

Tô Trản giúp cô đưa mấy món đồ linh tinh vào phòng, “Anh là muốn ở cùng em. Được rồi, để anh nói kiểu khác, em ở cùng anh được không?”

Không ngờ anh cũng có thể nói ra những lời như thế!!

Tô Trản thấy kì quái vô cùng, miệng lẩm bẩm, “Sao em đi có một tháng mà anh khác xưa thế nhỉ?”

Anh đem hành lí của cô vào phòng xong rồi đi ra, kéo cô ôm vào lòng hôn một cái rồi nói, “Nếu em không trở lại chắc anh biến thành sói quá! Đặc biệt là lúc ban đêm...”

“...”

Anh không làm khó cô chỉ đưa tay xoa đầu nói, “Mấy ngày nữa chúng ta qua Mĩ đi.”

Tô Trản nhìn anh một cái không nói gì.

...

Từ Gia Diễn muốn đưa Tô Trản đi Mĩ thì Lục Diệp Minh không đồng ý nên làm loạn một trận, “Cậu để cái cục diện hỗn loạn này cho mình tôi xử lí?”

Từ Gia Diễn đang thu dọn đồ đac, “Làm gì có hỗn loạn ở đây! Cậu chỉ việc lên tòa nghe thôi.”

Lục Diệp Minh nhìn chằm chằm hai tấm vé trong tay Từ Gia Diễn, “Để rồi cậu dẫn cô ấy đi nghỉ phép du lịch?”

Từ Gia Diễn ngẩng đầu liếc nhìn, “Không phải cậu nói buông tha cho em ấy à?”

Lục Diệp Minh ho khan một tiếng, “Này, cậu hình như nhầm lẫn ở đâu rồi phải không? Ông đây không phải vì bại bởi cậu sao? Được chưa?”

Từ Gia Diễn ngẩng đầu, “Vậy tôi dẫn bạn gái đi nghỉ phép thì cậu có cái lông ý kiến gì?”

Quả nhiên, vì yêu có thể trở nên thô tục!

Trong đầu Lục Diệp Minh nháy mắt vang lên tiếng chuông chiến đấu, “Không có nghỉ phép thì cậu đến đâu mà nghỉ? Còn muốn đến mấy cái suối nước nóng nữa à? Để ông đây cực khổ ở lại lau mông cho cậu à? Mịa! Nếu kiện không được thì làm sao??”

Từ Gia Diễn cầm tờ giấy thông hành ở trong ngăn kéo rồi nhét vào túi đồ, “Vậy thì tiếp tục kiện. Kiện đến lúc nào thắng thì thôi.”

Nói xong, anh cầm túi đồ đi ra ngoài.

Lục Diệp Minh chửi f*ck một tiếng.

Ngồi trong phòng làm việc nhìn mấy vụ kiện tung ăn cắp bản quyền game cửa mấy năm gần đây. Đặc biệt mấy vụ kiện cáo kiểu này rất nhiều nên tỉ lệ thành công thấp vô cùng.

Ngồi nhìn một lát, suy nghĩ của Lục Diệp Minh sớm bay ra ngoài cửa sổ.

Buông tha sao? Thật ra chính anh đã sớm buông tha rồi! Không phải là anh thua kém Từ Gia Diễn cái gì mà là anh không địch nổi cố chấp của cô. Ba năm, mưa bom bão đạn, cỏ mục um tùm nhưng cô vẫn không quên Từ Gia Diễn, vẫn quay lại tìm Từ Gia Diễn.

Thế thì anh còn níu kéo làm chi!

Bên ngoài cửa sổ là một hàng cây thông cao ngất trời. Y hệt một đoàn binh lính trong bầu trời đêm.

Gió thổi qua khiến rèm cửa lay động. Một màu vàng rào rào bay loạn. Thế nhưng, người ngồi trên ghế vẫn giữ nguyên tư thế giống như đang trầm tư...

Phải nói gì mới biểu lộ được rằng mình và người khác không giống nhau?

Suy nghĩ một lúc thật lâu cũng không tìm được từ nào thích hợp. Vậy thôi, không cần nói nữa.

Một ít dịu dàng đều bị nghiền nát hết rồi.

Vậy thôi, chúc em cả đời vui vẻ bình an, cùng người em thương làm bạn đến hết đời.Tang lễ của Hàn Văn Văn tổ chức trong một tuần. Hai người quyết định tham gia xong tang lễ thì hôm sau sẽ bay thẳng qua Mĩ.

Trong tang lễ, ba mẹ Hàn Văn Văn đã cố gắng khắc chế đau buồn nhưng cuối cùng vẫn nằm trên mặt đất khóc lên, “Mẹ xin lỗi, xin lỗi con... Là mẹ ép con phải đi xem mắt! Con không muốn gả đi thì không gả nhưng sao lại tuyệt tình thế này chứ? Vì Lí Chính nên con không cần ba mẹ nữa hay sao? Văn Văn, Văn Văn...”

Tô Trản không dám làm gì. Cô sợ mình sẽ khiến mẹ Hàn càng buồn thương hơn.

Từ Gia Diễn ôm cô vào lòng.

Tang lễ kết thúc, mẹ Hàn gọi Từ Gia Diễn và Tô Trản lại, bà đưa cho hai người một lá thư, “Đây là Văn Văn để lại cho hai đứa. ” Nói xong lại tiếp tục rơi nước mắt.

Tô Trản ngớ người nhận lấy.

Từ Gia Diễn hơi cúi người, thanh âm trầm thấp, “Đừng buồn quá.”

Lá thư này được mở ra khi hai người đến Mĩ.

Trong thư, có một chiếc nhẫn làm bằng cỏ và một mẩu giấy.

Chiếc nhẫn cỏ đưa cho Tô Trản.

Mẩu giấy rất nhỏ, chỉ viếc mấy dòng chữ đơn giản:

“Xin lỗi, không uống được rượu mừng của hai người rồi. Cái này đưa hai người, lúc nhớ tôi thì lấy ra nhìn nhé!

Tô Trản, đừng khóc.

Từ Gia Diễn, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt biết không?

Tô Trản, trước đây em từng nói rằng, mỗi một vì sao trên trời đều là sinh mạng của những con người hi sinh vì nước. Thế nên, lúc nhớ chị hãy ngẩng đầu lên, chị sẽ ở đó phù hộ cho hai người.

Bên nhau thật lâu, cho đến hết đời.

Vĩnh viễn không chia cắt, mãi mãi trong bể tình.

Yêu cả một đời, vĩnh viễn không phai.

Xin lỗi, đời còn dài như vậy, hai người tha thứ cho tôi nhé, tôi phải đi tìm anh ấy!

Tạm biệt.

Đừng buồn nữa!”

Thân ái.

Nếu có kiếp sau, vậy hãy là một gốc cây.

Năm tháng qua đi vẫn đứng đó, không có vui buồn.Ngày thứ hai Tô Trản đến Mĩ thì gặp Từ Quốc Chương vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Thân thể ông gầy gò trơ xương, hai gò má lõm xuống, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt. Lúc Tô Trản đi vào, Từ Quốc Chương đã đeo ống dưỡng khí.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình ông.

Từ Gia Diễn để cô ngồi trên sô pha còn anh ra ngoài tìm bác sĩ.

Mấy phút sau, Từ Quốc Chương tỉnh lại. Thấy Tô Trản, ông sửng sốt một chút. Hai giây sau thì đưa tay ra, miệng nói mấy câu không rõ.

Tô Trản nhìn ông.

Từ Quốc Chương cố sức vẫy tay với cô. Tô Trản nhìn rồi đứng dậy đi tới.

Vẫn là gương mặt này, thân thể này nhưng hình như đã biến thành người khác. Ngay cả phong thái ác liệt thường ngày cũng mất đi.

Người già lúc triền miên trên giường bệnh đều đặc biệt đáng thương.

Hai tay Từ Quốc Chương run rẩy, trên mặt là hai hàng nước mắt.

Tô Trản ngồi bên mép giường hỏi, “Bác muốn nói gì sao?”

Từ Quốc Chương há hốc mồm, hơi thở mong manh, run tay đè chuông, có hộ lý đến giúp ông đẩy ống dưỡng khí.

Từ Quốc Chương lần nữa há miệng, lời nói đứt quãng, “Xin lỗi, bác và con bác....không…là bác...xin lỗi con. Xin lỗi... Sau khi em gái con...ra đi bác rất sợ... Lúc đó...bác... mới ý thức...được.. mình sai..sai rồi... Bác biết.. con rất hận...bác...nhưng..đừng..đừng hận con..con bác... Nó...thật sự rất..rất...yêu con... Ba năm...nó vì con...vì con mà làm...làm rất nhiều...rất nhiều. Bác..biết mình không...không tốt... Từ lúc sinh ra đến giờ...chưa từng....thương nó...quan...quan tâm nó... nhiều... Mỗi năm, sau...sau khi Tết qua...nó sẽ đi thăm Tô Hạm... Chuyện...chuyện bác làm sai,...con đừng...đừng để nó gánh...thay..thay bác...được... được không...”

Lời nói đứt quãng nhưng vẫn nghe được rất nhiều lời xin lỗi.

Tô Trản nghe được cũng không nhiều.

Y tá đến, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô, “Đừng nói chuyện nhiều. Bệnh nhân hiện tại vẫn đang còn yếu.”

“Bác đừng nói nữa.” Tô Trản nói với y tá, “Phiền cô đeo ống dưỡng khí lên cho bác ấy.”

Tô Trản đi ra ngoài, Từ Gia Diễn đang hút thuốc trên hành lang, “Buổi tối muốn ăn gì? Về em nấu cho anh?”

“Em biết nấu?”

“Mới học được.”

Cô bỗng nhiên hỏi, “Một năm anh đi thăm Tô Hạm mấy lần?”

Từ Gia Diễn sửng sốt, “Hai lần.”

Tô Trản ôm anh, “Đến đó nói chuyện gì?”

Anh nhả thuốc nói, “Tùy tiện thôi.”

Sau đó, có một năm, Tô Trản mang thai. Tiết Thanh minh, Từ Gia Diễn không cho Tô Trản đi cùng nên cô len lén đi theo anh.

Năm đó, gió thổi thật lớn.

Rừng trúc quanh nghĩa trang đều là tiếng gió thổi. Cô đứng phía sau nghe người đàn ông nửa đứng nửa ngồi nói chuyện trước bia mộ Tô Hạm. Giọng anh trầm thấp, nhờ gió mà đến bên tai cô phảng phất như ở một nơi rất xa truyền đến.

“Cháu gái em sắp ra đời rồi đó. Chị em mang thai thì tính tình thay đổi hẳn. Cái này thì không muốn ăn, cái kia lại bảo không hợp khẩu vị. Ngày nào cũng phải lái xe mấy tiếng đồng hồ khắp thành phố để tìm đồ em ấy muốn ăn. Mạnh Thần bảo anh không nên nuông chiều em ấy quá. Còn bảo em ấy sắp thành cọp cái nữa chứ.”

“Bọn họ nói anh không còn đẹp trai như trước...”

“...Không sao hết. Không đẹp trai cũng không sao. Chị gái em vui vẻ là được.”

“...”

“Anh đi đây. Lần sau dẫn theo cháu gái đến cho em gặp.”

Người đàn ông phất tay đứng dậy rồi quay người ra về, bóng lưng cao lớn vẫn tiêu sái như cũ. Góc cạnh đã bị năm tháng mài mòn mà giữ lại mấy phần mùi vị. Thâm trầm lạnh lùng kèm thêm mấy phần thành thục. Loáng thoáng thấy được chúng giữa hai hàng lông mày.

Vừa quay người đã thấy Tô Trản đứng trên bậc thang cách đó không xa. Trên mặt cơ hồ là nước mắt như mưa.

Từ Gia Diễn cong cong khóe miệng.

Các bạn thấy đấy...

Thật ra, thời gian vẫn dừng lại bên ta. Chỉ là chúng ta không phát hiện ra nó mà thôi...Tháng thứ hai ở nước Mĩ, Từ Quốc Chương qua đời.

Từ Gia Diễn ngồi trong phòng khách hút thuốc một đêm.

Tô Trản nằm trên giường nhìn anh một đêm.

Đến lúc anh vào phòng mới phát hiện cô vẫn còn thức. Anh bật đèn, đi đến ôm lấy cô, “Sao không ngủ?”

Cô ôm chặt anh, tìm một tư thế thật thoải mái ôm anh, “Đợi anh.”

“Anh không sao.”

“Em biết anh không sao. Anh còn có em mà! Sao lại có chuyện được chứ!”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve cô, từ từ nằm lên giường. Anh cúi đầu hôn cô một cái, hơi thở nóng nực phun vào người cô, “Sinh cho anh đứa bé!”

Trước đây, lúc hai người làm vẫn luôn tận lực tránh thai.

Nhưng lần này, anh cố ý ở trong cở thể cô thật lâu không chịu ra ngoài. Tô Trản đẩy anh, anh còn ác ý động mấy cái, “Vậy thì nhiều hơn đúng không?!”

Như vậy, yêu thương sẽ nhiều hơn.Vụ kiện liên quan đến Trầm Mạn Thanh chính thức khai thẩm vào mùa thu năm 2016. Vụ kiện kéo dài hai tháng, trước sau có hai lần kháng án.

Nhưng đến mùa đông năm 2016, vụ án rốt cuộc cũng kết thúc.

Ngày 13 tháng 12 năm 2016, phán quyết của tòa ánh chính thức được thi hành.

Đây xem như một trong những ít ỏi vụ kiện đánh cắp bản quyền game thắng án.

Tháng đó, Tô Trản về nước thì vừa vặn thấy được mấy tin kia. Lúc đó, cô mới hiểu được tại sao Từ Gia Diễn lại phải dẫn cô qua Mĩ, tịch thu điện thoại, máy tính rồi luôn cùng cô một chỗ.

Quan trọng hơn là, hôm đó cô thấy Pot đăng bài mới lên blog.

“Tôi luôn cho rằng tình cảm là chuyện riêng của hai người, không cần phải giải thích cho người khác.

Tôi không có thói quen đi giải thích cho người khác, cũng không muốn phải giải thích. Tính cách của tôi là thế, tôi không muốn phải thay đổi mình, cũng lười đổi tính. Mấy năm qua, tôi chưa hề xem tin nhắn của mọi người nhắn cho. Bởi vì địa chỉ blog này tạo ra cũng chỉ là phối hợp với câu lạc bộ nên cũng chẳng lên mấy lần.

Khen ngợi hay chửi bới...đều không liên quan đến tôi. Tôi từng nói với mấy thành viện trẻ trong đội, đã là tuyển thủ thì chỉ cần chuyên chú tham gia tranh giải là được. Nếu ai rảnh rỗi đi gây gổ với người khác nhất định sẽ bị phạt.

Tự mình sống gần ba mươi năm, nhưng đến hôm nay tôi mới phát hiện, vì một số nguyên nhân đặc biệt nên đăng lên blog để nói rõ chuyện tình cảm của tôi và một người. Thật ra lúc viết ra mấy dòng này tâm tình cũng không thoải mái lắm.

Không thoải mái đương nhiên là do chính tôi. Tôi cảm thấy rằng, chuyện tình cảm của tôi và em ấy, dù là yêu nhau hay là chia tay thì cũng là chuyện riêng của chúng tôi. Người ngoài việc gì phải nhiều chuyện nhỉ?

Hiện tại, cô ấy là bạn gái tôi, là tôi theo đuổi cô ấy.

Bức hình này chụp tại nhà cô ấy. Đúng vậy, chúng tôi đang ở chung, hơn nữa cũng sắp kết hôn rồi.

—Pot”

Tô Trản vừa đọc bài trên blog vừa nhìn người đang giả chết trên sô pha, cô bất mãn nói, “Anh đây là một mình tự tuyên bố kết hôn à?”

Người nào đó miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái, “Em đó chẳng phải từng một mình tự tuyên bố chia tay à?”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu lên cửa sổ, tỏ vẻ vô cùng lười biếng.

Tô Trản tựa người lên ghế, bĩu môi, “Nhẫn đâu?”

Người nào đó tựa lên sô pha, lạnh nhạt nói, “Bên trái ngăn kéo thứ hai.”

Tô Trản cúi đầu tìm.

Bên trong có một chiếc hộp tinh xảo nằm đó. Cô lấy ra, muốn đeo lên xem thử thì bị người đoạt mất, “Gấp thế à? Chưa thấy qua ai muốn gả như em thế nhé!”

Cô trừng mắt nhìn anh.

Tô Trản ngồi trên ghế, Từ Gia Diễn nửa quỳ xuống kéo tay cô qua. Anh cầm chiếc nhẫn chậm rãi đeo cho cô. Đeo được một nửa thì Tô Trản hỏi, “DR hả anh?”

Anh gật đầu.

DR—-

Cả đời chỉ tặng cho một người.

Mỗi một cặp nhẫn đều được mã hóa đặc biệt để viết lên tên của cặp vợ chồng đó. Ở bất kì xó xỉnh nào trên thế giới đều tra được tên của đối phương. Chắc chắn rằng bạn là người duy nhất mà người ấy yêu, cả đời đều cùng bạn.

Đây mới là yêu cả một đời vĩnh viễn không phai.

Là điều gì khiến cô và anh chống đỡ được mà đi đến hôm nay?

Cô suy nghĩ rất lâu.

Trăm ngàn lần quay đầu cũng không nhìn đến người khác. Phong cảnh tuyệt đẹp cũng không lọt vào mắt. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện, anh mới là người đẹp nhất thế gian.

Vậy thì cùng nhau đi đến răng long đầu bạc đi!

<<Chính văn hoàn>>

(*): Pinyin của hai chữ (Ánh Mắt) Thị Tuyến là “shì xiàn”, pinyin của chữ Tô (Tô Trản) là “sū”, pinyin của chữ Từ (Từ Gia Diễn) là “xú”. Chữ cái đầu trong pinyin của họ của hai nhân vật chính ghép lại là SX, Thị Tuyến cũng thế. Có lẽ công ty này là minh chứng cho tình yêu của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK