BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Cuối cùng hai người đều bị đuổi ra ngoài.
Hai người đứng song song ở cửa, liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người đều nhìn sang chỗ khác, Từ gia Diễn thong thả ung dung bắt đầu mặc áo, cài cúc áo từ dưới lên trên.
Lục Diệp Minh vẻ mặt khinh thường, ánh mắt lại mơ hồ lén quan sát dáng người anh.
Anh mắt anh từ đầu đến cuối đều nhìn theo động tác mặc trang phục của Từ Gia Diễn.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thực ngoài dự kiến, vốn cho rằng anh ta là một tiểu bạch kiểm, dáng người chắc hẳn là gầy gò khô héo đến mức chỉ còn lại một bộ xương sườn, kiểu người đó chỉ cần một quyền là sẽ ngã xuống đất.
Lục Diệp Minh tay nắm thành nắm đấm đặt bên môi ho một tiếng, thu hút sự chú ý của Từ Gia Diễn.
Anh mặc áo sơ mi xong, chậm chạp đưa ánh mắt sang nhìn anh ta, Lục Diệp Minh nói: “ Ra ngoài uống một chén chứ?”
Đây là lần thứ hai hai người gặp mặt.
Trước đó, hai người từng gặp nhau một lần, một tuần sau khi Tô Trản sang Singapore, Từ Gia Diễn đến Bắc Tầm tìm anh.
Lúc tan ca Lục Diệp Minh vào ga-ra lấy xe, Từ Gia Diễn ngồi trong xe đậu ở một bên hút thuốc đợi anh.
Nói như thế nào đây, mặc dù trước đó hai người đều chưa từng thấy đối phương, có lẽ lúc Lục Diệp Minh vừa đi vào, Từ Gia Diễn liền nhận ra anh, Lục Diệp Minh cũng là nhìn thấy trong xe lộ ra nửa gương mặt kia cộng thêm biển số xe, liền đoán rằng anh chính là bạn trai cũ của Tô Trản.
Lục Diệp Minh lái xe tới phía trước, gõ gõ của xe anh.
Còn chưa đợi anh nói chuyện, Từ Gia Diễn tắt thuốc lá, tắt điều hòa, từ trên xe bước xuống, áo lông che kín người, dựa vào xe hỏi anh: “ Tô Trản đang ở đâu?”
Một người đánh chết cũng không nói, một người tra hỏi đến cùng.
Sau một phen hỏi tới hỏi lui, Lục Diệp Minh làm ra bộ dạng anh có thể làm gì được tôi.
Từ Gia diễn không có tính kiên nhẫn, túm cổ áo anh nhấc lên “ oành..” một tiếng đè xuống xe, lạnh lùng nói: “ Cô ấy ở đâu?”
Lục Diệp Minh ngậm chặt miệng, cứ như vậy không trả lời một câu hỏi nào, thừa dịp anh không chú ý, trở tay đấm Từ Gia Diễn một cái, trên mặt bị đấm một đấm, người lùi về phía sau mấy bước, một đám kia, dường như là lời tuyên chiến, hai người cứ vậy ở bãi đỗ xe đánh nhau một trận.
Lúc đầu lục Diệp Minh chiếm được lợi thế mà nghênh chiến, dù sao cũng cảm thấy tiểu tử này hơi yếu, có thể khẳng định sức khỏe chắc chắn không bằng anh, nghĩ sẽ đánh cho anh một trận, về sau sẽ tỉnh ngộ mà không đi làm phiền Tô Trản nữa.
Kết quả là, không ngờ, đánh nhau một trận, tiểu tử này còn mạnh hơn anh, trên người cơ bắp cũng không thiếu chỗ nào, chút nữa đánh gãy xương sườn của anh.
Cả hai đều bị thương, cảm xúc của đàn ông rất sâu xa, đánh nhau xong lại dựa vào cửa xe hút thuốc.
Lục Diệp Minh sờ soạng lấy bật lửa ra, châm thuốc cho mình, lại châm thuốc cho anh, hít một hơi thật sâu, cất bật lửa vào trong túi quần, hỏi anh:
“ Anh thích cô ấy sao?”
Từ Gia Diễn ngậm điếu thuốc bên môi, dừng lại một chút, cười nhạt một cái, không trả lời.
Lục Diệp Minh nhún vai, đáp án của anh ta không quan trọng, tiếp tục nói:
“ Tôi cũng thích cô ấy, rất thích, nâng niu trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chỉ muốn tìm một cái túi không khí gói cô ấy lại, đặt trước mặt tôi, ngày ngày trông thấy ngày ngày nhìn thấy, sau đó không cho bất kì ai tiếp xúc với cô ấy, không cho xã hội này vấy bẩn cô ấy…”
Từ Gia Diễn im lặng hút thuốc, cảm xúc ở đáy mắt, không ai có thể hiểu.
Lục Diệp Minh nhìn anh một cái, nói tiếp: “Đó là ý nghĩ ban đầu của tôi, xã hội này cũng không phải chỉ có hai người, còn có rất nhiều ánh mắt nhìn vào. Tôi đối xử tốt với cô ấy, lại bị coi là người có tâm địa xấu xa, lúc đầu tôi thấy cũng không sao cả, có thể sau này mới phát hiện, mọi người dùng những từ ngữ khó nghe để miêu tả về cô ấy, càng ngày càng dơ bẩn, cho nên tôi cũng dần dần xa lánh cô ấy, sợ cô ấy bị người ta nói xấu, không còn cách nào, có thể là tôi còn thích cô ấy…Cho đến khi anh xuất hiện.”
Từ Gia Diễn dựa vào xe, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía trước, phủi phủi tàn thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất bay tứ tung.
“ Từ nhỏ tôi đã quen cô ấy, nhìn cô ấy lớn lên, tính tình cô bé này rất bướng bỉnh, tôi hiểu rõ hơn anh, một khi cô ấy đã quyết định, mười con trâu cũng không cản được, anh cho cô ấy thời gian đi, để cô ấy tự mình nghĩ thông suốt, có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm… Đợi lúc cô ấy trở về, có thể là đã thông suốt, cũng có thể không hiểu ra, ít nhất khi đó, anh và tôi đều có cơ hội, cạnh tranh công bằng. Thế nào?”
Từ Gia Diễn dập tắt điếu thuốc, xoay người mở cửa lên xe, sau khi khởi động xe, đạp chân ga, lúc này mới quay đầu nhìn Lục Diệp Minh, nói:
“ So với anh, tôi càng có nhiều thời gian hơn.”
Xe đi mất, chạy nhanh ra khỏi bãi ngầm đỗ xe.
…
Hiện tại, cơ hội cạnh tranh công bằng cuối cùng đã đến.
Có lẽ ở góc độ nào đó là không công bằng.
Đêm khuya quán cà phê thật sự yên tĩnh một cách kì lạ.
Nhân viên phục vụ chuẩn bị đóng cửa trong lòng không ngừng kêu khổ, bà chủ trừng mắt nhìn cô, ánh mắt ra hiệu cho cô mau đi order.
Nhân viên phục vụ đau khổ cầm cuốn sổ đi tới chào hỏi.
Tuy nói hai người này đẹp trai, đặc biệt nhất là người mặc áo sơ mi quần tây, tóc bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, đầu tóc lộn xộn, vẫn trầm giọng gọi: “ Nước chanh, cảm ơn!”
Nước chanh?!
“ Không phải cà phê sao?”
“ Không phải.” Vẫn trầm giọng như cũ nói.
Nhân viên phục vụ ghi chép xoạt xoạt lên cuốn sổ, quay đầu hỏi một vị khách khác mặc âu phục: “ Ngài dùng gì?”
Lục Diệp Minh nói: “Latte, cám ơn!”
Nhân viên phục vụ cầm lấy tờ thực đơn đi tìm bà chủ, bà chủ thấy thực đơn ghi nước chanh cũng ngẩn người ra, “ Không phải cà phê?”
Nhân viên phục vụ: “ Ngài ấy nói không phải.”
Từ Gia Diễn quay lưng về phía cô, bà chủ quán có chút không tình nguyện mà rì rầm “ Cứ lấy cho anh ta cốc nước, sau đó thêm chanh vào là được.”
Nhân viên phục vụ nghe lời làm theo, một bên cắt chanh, một bên thì thầm cùng bà chủ: “ Người mặc áo sơ mi thật đẹp trai.”
Bà chủ khinh thường: “ Đẹp trai thì có lợi ích gì? Em sẽ nhường cho anh ta mua bánh ngọt?”
Nhân viên phục vụ bẹt miệng.
Lục Diệp Minh thấy nhân viên phục vụ đã rời đi, mắt thỉnh thoảng liếc trộm Từ Gia Diễn, hừ lạnh một tiếng.
Đang nhìn ra cửa sổ anh bỗng nhiên quay đầu nhìn anh ta.
“ Nói chuyện đi.”
Từ Gia Diễn không quan tâm anh ta, mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Diệp Minh nói tiếp: “ Chao ôi, anh nói xem thẩm mỹ của mấy cô gái thời nay bị làm sao vậy? Làm sao lại đi thích kiểu người mặt trắng tinh, trên người lại chẳng có chút da thịt nào, tiểu bạch kiểm trói gà không chặt là sao?”
Từ Gia Diễn cong miệng cười, không mặn không nhạt nói: “Vậy lúc nãy cậu chăm chú nhìn cái gì? Chẳng lẽ không phải?”
“…”
Vừa nãy ở cửa, anh quả thực không nhịn được tò mò, có nhìn trộm một chút.
Mặc dù đều đã là đàn ông trưởng thành, nhưng so đo về ngoại hình cùng với thể lực thì quả thực là rất trẻ con, nhân viên phục vụ bưng tới một cái khay, đặt xuống một cái ly.
Lục Diệp Minh miệng đầy thuốc súng không chịu nhượng bộ, đắc ý nói: “ Không phải là cơ bụng tám múi sao, chẳng phải vẫn bị người ta đá ra ngoài sao?”
Từ Gia Diễn bưng cốc nước chanh lên, uống một ngụm, mím môi, nói: “ Nhưng vẫn tốt hơn anh, còn chưa có vào được.”
“ …”
Lục Diệp Minh khuấy cốc cà phê, ngồi thẳng, chỉnh lại áo, nói thẳng vào vấn đề chính “ Cạnh tranh công bằng, đã nói qua.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Mưa ngớt dần, bên ngoài thưa thớt, tiếng nói càng trở nên rõ ràng hơn.
“ Trước kia từng theo đuổi con gái chưa?”
“ Chưa từng.”
Lục Diệp Minh cười: “ Phải không? Chẳng lẽ không có?”
“ Anh đã từng theo đuổi ai chưa?” Anh hỏi ngược lại.
Lục Diệp Minh đương nhiên gật đầu: “ Có theo đuổi rồi, anh không biết tôi đã theo đuổi cô ấy bao nhiêu năm…” nói được một nửa, cảm thấy có gì đó không đúng, kinh ngạc nhìn về phía anh: “ Đợi một chút, anh nói chưa từng theo đuổi ai, vậy lúc trước hai người, là cô ấy theo đuổi sao?”
Từ Gia Diễn gật đầu: “ ừ.”
“…”
Cái gì gọi là ra quân chưa thắng trận đã chết?
Lục Diệp Minh cảm thấy chính là cảm giác này.
Shit, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
…
Nhưng Luc Diệp Minh bắt đầu nhìn chằm chằm nghiên cứu anh, ngược lại Từ Gia Diễn dường như chẳng có gì.
Hôm đó, Lục Diệp Minh ăn cơm cùng Tạ Hi.
Lục Diệp Minh hỏi: “ Gần đây cô ấy làm gì?”
Tạ Hi: “ Nhận rất nhiều kịch bản, mỗi ngày ở phòng làm việc sửa kịch bản.”
Lục Diệp Minh: “ Lại không làm kịch bản lúc trước?”
Tạ Hi: “ Làm chứ, sao có thể không làm, tôi thấy hình như cô ấy còn đang liên lạc làm phòng trò chơi đó.”
Lục Diệp Minh: “ Cần giúp đỡ cứ nói với tôi.”
Tạ Hi làm ra bộ mặt cười ha ha “ Tôi cũng đã nói với cô ấy, cô ấy không muốn, muốn cho cô ấy biết anh ở sau lưng giúp cô ấy, chắc chắc sẽ ầm ĩ, hiện giờ cô ấy rất nóng tính.”
Lục Diệp Minh không lên tiếng im lặng uống rượu, sau đó, giống như lơ đãng hỏi: “ Gần đây có người nào đến tìm cô ấy không?”
Tạ Hi suy nghĩ một chút: “ Không có.”
Một lúc sau, anh ta lại đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói: “Gần đây có một cô gái liên tục đến tìm cô ấy.”
“ Ai vậy?”
“ Không biết, nghe nói là một cô giáo.”
…
Quả thực số lần Hàn Văn Văn đến tìm Tô Trản gần đây là rất nhiều, thường xuyên tìm cô đi dạo phố uống cà phê.
Hàn Văn Văn từ sau khi biết Tô Trản là tác giả kiêm biên kịch thì càng cảm thán “ Cậu cả ngày chỉ ở trong phòng làm việc với máy tính không tốt cho sức khỏe, ra ngoài một chút, đi mua sắm, coi như giải sầu.”
Thật ra, có lẽ cũng vì Lý Chính, đối với Hàn Văn Văn Tô Trản cũng không ghét, lúc nào cũng không có cách từ chối cô ấy.
Có thể thấy được Hàn Văn Văn rất muốn làm bạn với Tô Trản, lúc không có việc gì thường nhắn tin nói cô nghỉ ngơi sớm một chút, không nên thức đêm đánh bản thảo, vừa tới cuối tuần liền kéo cô đi dạo, cùng cô giải sầu.
Lúc nào cô ấy cũng tự nói một mình, cũng không quan tâm Tô Trản có đang nghe hay không.
Được nói đến nhiều nhất vẫn là Lý Chính.
Hai người biết nhau lúc đi tập huấn quân sự, lúc đó Lý Chính còn học ở trường quân đội, được cử tới trường các cô làm huấn luyện viên nửa tháng.
Là huấn luyện viên ở nơi nói tiếng địa phương, Lý Chính rõ ràng nói tiếng phổ thông nhưng lại giành được nhiều tình cảm tốt đẹp từ các bạn học sinh, hơn nữa còn là người đẹp trai, các bạn học sinh đều thích tìm anh nói chuyện, anh là một người Bắc Tầm gốc, lúc là huấn luyện viên rất nghiêm túc, lúc một mình thì cà lơ phất phơ, rất thích ồn ào cùng các bạn học sinh. Khóa học của bọn cô, huấn luyện viên được hoan nghênh nhất.
Hàn Văn Văn ngồi ở chỗ gần cửa sổ phòng học, nghe anh dạy học nửa tháng, mặt trời chói chang, đầu đầy mồ hôi.
Bên cạnh cũng có không ít cô giáo thấy anh đẹp trai, trong lòng Hàn Văn Văn yên lặng quan sát anh nửa tháng, cũng cảm thấy người này thật tốt.
Anh đối xử công bằng, không thiên vị ai.
Ban ngày ở trên bãi tập, nắng làm anh đổ mồ hôi, khi huấn luyện kết thúc, anh bỏ mũ xuống, đi tới thảm cỏ bên trong, tiện tay lấy chai nước dội lên đầu, áo ngắn tay dính sát vào ngực để lộ ra cơ ngực, Hàn Văn Văn nhìn thấy mặ đỏ lên, bên cạnh mấy cô giáo đều cảm thấy đỏ mặt.
Lý Chính cũng có những lúc không đứng đắn, cũng có lúc nô đùa với các nam sinh, cái gì cũng thoải mái nói, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy thô tục. Sau đó cả đám con trai cười rộ lên, anh cũng cười, trông anh lúc cười, lông mày cong lên, làm lộ hàm răng trắng, vô cùng sáng.
Thật sự làm cho Hàn Văn Văn thích anh, cho nên vào một buổi tối trước khi khóa huấn luyện kết thúc, toàn trường chia theo lớp học tập trung tại một chỗ cùng nhau hát.
Lý Chính dẫn bọn họ đi xếp hàng hát quốc ca.
Khi đó anh mới có 23, 24 tuổi, tóc đen cắt đầu đinh, tác phong nghiêm túc, cao ngất như cây thông, bộ dạng đặc biệt làm người ta rung động.
Có nam sinh hỏi anh: “ Huấn luyện viên Lý, sau này thầy có ra chiến trường đánh giặc không?”
Ánh mắt Lý Chính kiên định, nói: “ Có chứ, không đi đánh giặc làm sao coi là quân sĩ?”
Có học trò nói: “ Bây giờ là thời bình, làm gì có nhiều chiến tranh được.”
Cũng có những học sinh có kiến thức về quân sự vô cùng phong phú nói: “ Cũng không phải, thế giới hòa bình chỉ là ở một vài nước lớn, rất nhiều quốc gia nhỏ thật ra vẫn còn chiến tranh, dân chạy nạn ở đó rất nhiều, hơn nữa nước mình mỗi năm nhất định đều phái binh lính duy trì hòa bình đi trợ giúp, dù sao cũng rất nguy hiểm.”
Lý Chính xoa xoa đầu cậu học sinh đó, nói: “ Cậu cũng rất hiểu biết, thực sự cũng không khác nhiều lắm.’
Lúc rời đi, bọn học sinh đều luyến tiếc, có một số học sinh còn lén lút lau nước mắt, tối đó trước khi hát ca mọi người ôm anh khóc òa, Lý Chính có chút luống cuống, trong thời gian ngắn một người đàn ông kiên cường cũng không biết phải an ủi những học sinh này như thế nào.
Lý Chính chờ cho bọn họ khóc xong, nói với bọn họ một câu:
“ Trung thành với tổ quốc, đi theo tổ quốc, chấn hưng tổ quốc.”
Anh thật sự rất yêu nước.
Chính là bị sự nhiệt huyết này làm cho cảm động.
Trước khi đi lên tầng trên Hàn Văn Văn muốn xin số anh, giữa đống người reo hò, sợ cô sượng mặt, vẫn cho cô số.
Lý Chính không hiểu.
Hàn Văn Văn xuất thân gia đình truyền thống, là một cô gái tính cách nhút nhát nội tâm, lần đầu tiên trước mặt người khác xin số của một người đàn ông.
Xin số rồi nhưng quả thật sau đó rất ít liên lạc.
Lần đầu tiên Hàn Văn Văn hẹn Lý Chính đi ăn cơm không thành công, số của Lý Chính cho cô hình như số cuối không đúng, nhìn mấy lần không ra, Hàn Văn Văn gọi thử từng số một, 6 lần không phải, 1 số không tồn tại, 1 lần không có người nhận máy, còn hai lần tắt máy.
Cô mỗi ngày gọi một lần, cuối cùng một ngày kia bị cô đả thông.
Lý Chính vừa mới nghỉ trận, vừa mới lấy lại di động, lúc vừa mở máy liền thấy thông báo n cuộc gọi nhỡ.
Nghe thấy ở đầu dây bên kia là giọng nam, Hàn Văn Văn sắp khóc, nén giọng nói: “ Lý Chính, anh cho tôi số sai.”
Quả thật Lý Chính đã nhanh chóng quên cô gái này rồi, thật lâu sau mới nhớ ra cô là ai. Hôm đó bút hình như viết không trơn cho lắm, số cuối cùng anh viết qua loa, coi như từ chối trá hình.
“ Mỗi số cô đều thử?”
Hàn Văn Văn gật đầu: “ đúng vậy, tôi đã thử rất lâu.”
Lý Chính quả thật có chút cảm động.
Sau đó hai người hẹn ăn cơm, số lần chung đụng ngày càng nhiều lên, Hàn Văn Văn quả thật là một cô gái rất dễ khiến người ta yêu mến, cô xinh đẹp trang nhã, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, không dính người, rất có chừng mực, chung đụng lâu, đồng đội của Lý Chính đều thấy Hàn Văn Văn là một cô gái tốt hiếm gặp. Sau đó, Lý Chính trở về tìm Hàn Văn Văn, xác định quan hệ của hai người sau ba tháng, hai người cái gì cũng đều làm qua, chỉ là không làm bước cuối cùng, Hàn Văn Văn sợ anh chịu đựng vất vả, muốn tính toán, làm thì cứ làm thôi.
Lý Chính không chịu, nằm trên giường ôm cô, thích thú hôn rồi lại hôn mặt cô, “ Chờ một chút, chờ một chút đã.”
Chuyện này cũng là nhiều năm trước.
…
Chuyện cũ đã kể xong.
Hai người đi song song trên bãi cát ở Bắc Tầm, Hàn Văn Văn nhìn về phía Tô Trản “ Nghe xong, cô cảm thấy thế nào?”
“ Cô bây giờ còn yêu anh ấy không?”
Hàn Văn văn cười, mắt nhìn về phía biển, gió thổi qua cô, ánh mắt kiên quyết:
“ Yêu, tôi yêu anh ấy cả đời.”
Tô Trản: “…”
Hàn Văn Văn chuyển đề tài, nhìn cô nói: “ Mấy hôm trước, Từ Gia Diễn có tới tìm tôi, nói cô hiểu lầm quan hệ của tôi và anh ấy, chuyện này đúng ra tôi nên giải thích với cô, nhưng tôi biết anh ấy có nói cũng không nói hết với cô, bởi vì anh ấy nhất định sẽ xấu hổ.”
Hàn Văn Văn nói tới lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Lúc đó Lý Chính đã qua đời được ba tháng.
Ba tháng đó cô không lên lớp, trong ba tháng đó chỉ giam mình trong nhà, cha mẹ sốt ruột, bạn bè lo lắng, làm cho mọi người không dễ chịu.
Có một đêm, cô mơ thấy Lý Chính, nói chung là không thể nhìn bộ dạng đi xuống này của cô, Lý Chính Chưa bao giờ xuấn hiện trong giấc mơ của cô, đêm đó xuất hiện, anh nói với cô rất nhiều, khiến cô vượt qua thật tốt, có thể cô không nhìn rõ mặt anh, đồng đội nói anh hoàn toàn biến dạng.
Sau đêm đó, quả thực cô đã tốt hơn, cả người như sống lại.
Bắt đầu lên lớp như bình thường, làm việc như bình thường, chỉ là không nhắc đến Lý Chính, đại khái duy trì như vậy nửa năm.
Gia đình hàn Văn văn là gia đình truyền thống, cha mẹ vẫn hi vọng cô có thể dũng cảm tiến lên đối mặt với cuộc sống, hơn nữa trong nhà có vài người thân nói những lời không êm tai, trong lòng cha mẹ cô cũng không chịu nổi, vì vậy hết lần này tới lần khác ép cô đi xem mắt.
Cuối cùng không biết làm sao mà xuất hiện một cuộc xem mắt.
Cô không biết, đến mặt của người đàn ông kia cũng không biết.
Ông nội của người đàn ông kia trước đây là cấp trên của cha mẹ cô, ngày đó ở Bắc Tầm gặp bà nội của anh ta, cha mẹ cô hàn huyên vài câu, biết được cô vẫn độc thân, bà nội anh ta liền vội vàng giới thiệu, bà nói cháu nội có lẽ sẽ không đồng ý.
Cha mẹ Hàn văn Văn liền nói trước tiên không nói cho hai bọn họ, tìm lý do gặp mặt, ăn một bữa cơm, vừa hay có thể cho bọn họ gặp mặt đối phương.
Bà nội anh ta nghĩ vậy cũng tốt, thêm nhiều bạn cũng không sao.
Địa điểm gặp mặt ở tiểu viện anh mua cho bà nội ở Bắc Tầm.
Lúc Từ Gia Diễn đến, cha mẹ Hàn Văn Văn tỏ ra thật cao hứng, nhiệt tình gắp thức ăn cho anh, lại cầm bát đũa lên ăn, giống như bọn họ mới thật sự là chủ ở đây vậy.
Ngược lại vẻ mặt của Hàn Văn Văn lại bình tĩnh.
Thật ra trong lòng bà nội Từ có chút trống rỗng, suốt bữa ăn đều không dám nhìn Từ Gia Diễn.
Đã nhiều năm như vậy, bà ít nhiều có thể hiểu được bộ dáng hòa nhã của cháu nội.
Cha mẹ Hàn Văn Văn mượn cớ đi trước, nhờ mỗi Từ Gia Diễn đưa Hàn Văn Văn về, xuất phát từ phong độ Từ Gia Diễn không từ chối.
Vừa lên xe, ngược lại Hàn Văn Văn lên tiếng trước:
“Tôi không có ý định kết hôn, cho nên hai chúng ta không thể.” Câu đầu tiên của cô đã cự tuyệt.
Từ Gia Diễn nghe xong, nở nụ cười duy nhất trong buổi tối hôm nay: “ Đúng lúc, tôi cũng không muốn.”
Lúc đầu Hàn Văn Văn còn không tin: “ Anh vì cái gì?”
Anh không muốn nói, Hàn Văn Văn cũng không hỏi nhiều.
Lúc đó hai người ai cũng không muốn nói nhiều.
Lúc xuống xe, Hàn Văn Văn chợt lóe lên ý tưởng: “ Nếu đã như vậy, chúng ta đều không muốn kết hôn, nếu không thì thế này đi, nếu cha mẹ tôi có hỏi, tôi sẽ nói chúng ta còn đang tìm hiểu, nếu không bọn họ lại sắp xếp cho tôi lần gặp mặt khác, nếu như bà nội anh cũng hỏi, tôi có thể giúp anh ngăn chặn, cả hai đều được yên tĩnh.”
Từ Gia Diễn đồng ý, có điều anh có một điều kiện: “ Nói từ chia tay trước.”
Hàn Văn Văn hiểu rõ ý anh gật đầu: “ Tôi cũng chỉ lấy cớ để chống đỡ cha mẹ, sẽ không làm cho anh tổn hại một chút danh dự nào.”
Bọn họ rất ít gặp riêng, trái lại gặp nhiều ở nhà bà nội Từ.
Hàn Văn Văn rất hợp với bà Từ, bà nội Từ cho cô xem rất nhiều kinh Phật, Hàn Văn Văn rất thích, cuối tuần hoặc những ngày được nghỉ, thường xuyên tới chỗ bà nội Từ chép kinh Phật, mỗi tuần Từ Gia Diễn cũng sẽ đến chỗ bà nội Từ chép kinh.
Hàn Văn Văn cầu nguyện cho Lý Chính.
Cô thật tò mò Từ Gia Diễn cầu nguyện cho ai, nhưng từ trước tới giờ anh ta không để ý tới cô, cô cũng ngại hỏi anh ta.
Cho đến một ngày, cô đến sớm hơn anh ta một tiếng đồng hồ, không cẩn thật lật đến quyển kinh phật của anh.
Trên trang sách là một đoạn văn rõ ràng, ngay ngắn:
“Đệ tử Từ Gia Diễn nguyện ý ở đây tụng kinh, cầu nguyện cho cha của đệ tử Từ Quốc Chương mệt mỏi sinh mấy đời nối tiếp nhau tội nghiệt chủ nợ – – Tô Hạm. Cầu xin nam mô đại từ đại bi địa tạng vương Bồ Tát phân xử khoan hồng, bỏ qua cho bọn họ, nghiệp chướng tiêu tan, bỏ qua khổ đau mà được vui mừng, đi tới chốn bình yên, mãi mãi, được an vui.”
Hàn Văn Văn chỉ lật đến một bản trong đó.
Còn lại, bà nội Từ đã gom lại cất vào hòm, đặt ở dưới cùng của bàn thờ.
Hàn Văn Văn tò mò hỏi hai câu, lúc nào nói đến việc này bà nội Từ cũng đều rơi lệ, cũng không nói nhiều: “ Nó giúp cha nó chuộc tội.”
Biết đây là chuyện nhà, Hàn Văn Văn không dám hỏi nhiều nữa.
Đại khái là về sau, khi hai người đã thân quen, Hàn Văn Văn nói với anh chuyện của Lý Chính, nói vì sao lại không có ý định kết hôn. Đêm đó cũng biết nguyên nhân vì sao Từ Gia Diễn với bạn gái lại chia tay, cô rất kinh ngạc, cho rằng anh không muốn kết hôn, theo chủ nghĩa không kết hôn, không mong chờ tình yêu.
Thật ra, hơn ai hết anh rất mong chờ tình yêu, hơn ai hết mong chờ cô gái kia trở về.
…
Tiết trời đầu xuân, bờ biển không có ai, ngược lại chỉ có vài đứa trẻ con nhặt đồ ở trên cát.
Hàn Văn Văn nói xong, nhìn Tô Trản: “ Hôm đó cô đến trường học tìm tôi, chúng tôi đang chuẩn bị tới chỗ bà nội Từ chép kinh, trong lòng của tôi chỉ có Lý Chính, mà trong lòng anh ấy cũng chỉ có cô.”
Tô Trản yên lặng nhìn cô.
Hàn Văn Văn đứng ở trước mặt cô, gioogns như một người chị dịu dàng, vuốt vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau, ôn nhu nhìn cô: “ Cô còn yêu anh ấy sao?”
Yêu chứ.
Nếu không tại sao lại trở về.
Tô Trản vẫn không nói lời nào.
Hàn Văn Văn là một cô gái nhạy cảm, nhìn một cái cũng có thể biết được tấm lòng của đối phương.
“ Cô còn yêu anh ấy, có thể cô sợ anh ấy, chính xác mà nói, cô đang sợ chính mình, cô sợ chính mình không quên được anh ấy, cô muốn quên đi, nhưng chính cô lại không buông tha cho anh ấy, nếu để cho cô yên tâm thoải mái ở cùng một chỗ với anh ấy, trong lòng cô lại áy náy, tôi nói có phải không? “
“…”
“ Hoặc là tôi có thể nghĩ, ba năm cô đi làm tình nguyện viên, không phải là muốn quên anh ấy, mà là muôn thuyết phục chính mình làm sao để có thể chấp nhận anh ấy, thấy qua nhiều chuyện sinh ly tử biệt như vậy, chiến tranh cùng nạn đói còn có dịch bệnh, lúc viên đạn xuyên qua người hẳn là rất nhớ anh ấy đi? Có phải rất hy vọng người ôm cô là anh ấy? Cho nên cô dưỡng thương tốt lại không thể chờ đợi được mà quay về, nhưng lúc cô nguyên vẹn đứng trước mặt anh ấy mới phát hiện hết thảy đều không có gì thay đổi, anh ấy vẫn ở đó chờ cô, kỳ thật so với quá khứ cô còn sợ hơn, phải không?”
Toàn bộ đều đúng.
Tình cảm của bản thân chỉ có mình tự biết, bất luận là ai đều không thể chi phối.
“ Tô Trản, thật ra không khó như vậy.”
Cuối cùng cô cũng mở miệng nói câu đầu tiên, tiếng có chút khàn, tan đi theo cơn gió biển: “ Đúng vậy, không khó như vậy, nhưng cũng không hề đơn giản.”
Coi như yêu xa ba năm, cũng chốc cũng rất khó tìm lại được cảm giác trước kia.
Gió biển thổi qua, Hàn Văn Văn đứng khuất sáng, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “ Mặc dù anh ấy không chính miệng nói với tôi, nhưng tôi biết rõ một chuyện.”
“ Chuyện gì?”
“ Anh ấy vẫn một mực chờ cô.”
Giống như cô chờ Lý Chính vậy.
Biết rõ anh sẽ không trở về, lại tình nguyện liên tục chờ đợi.
Đây cũng không phải là yêu.
Là tín ngưỡng.
Duy nhất, không thể nào xóa nhòa.