BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Thích là gì, lúc đó Tô Trản đã hiểu được, nói yêu chắc là vẫn hơi sớm, nhưng so với thích đã hơn một chút rồi.
Nếu như có thể, cô thật sự muốn xông ra giải thích thay anh, cô rất muốn như thế, nhưng cô lại nghĩ, Từ Gia Diễn biết đâu không thích như vậy, anh sẽ không thích sự có mặt của cô trong những lúc anh chật vật như vậy, nên cô sẽ cố gắng để bảo vệ chút tự trọng nho nhỏ đó của anh.
Tô Trản dựa người vào tường, bàn tay thả lỏng bên người nắm chặt thành quyền từ từ nhắm mắt lại.
…
Đoạn đối thoại đó, Tô Trản không nghe được đến cuối cùng, cô cũng không thể nghe tiếp nữa, bởi cô sợ sẽ không khống chế được bản thân, lòng cô rất đau, lúc đó hai bên đều im lặng, cô quay người đi lên tầng.
Tầm mười phút sau Từ Gia Diễn mới đi lên.
Lúc mở cửa, thấy cô cười khanh khách, bước vào trong ném chiếc chìa khóa xe lên trên kệ, cúi đầu đổi dép.
Tô Trản ra đón anh, nhìn anh nở nụ cười, “Anh muốn ăn gì không?”
Từ Gia Diễn thay xong đôi dép, đứng lên, xoa xoa đầu cô, “Anh không.”
Nói xong, anh đi vào phòng tắm.
Tô Trản đột nhiên ôm eo anh từ phía sau, “Để em ôm anh một chút nhé.”
Từ Gia Diễn ngẩn ra, thở dài xoa xoa cánh tay cô, “Sao thế?”
Tô Trản dán mặt vào lưng anh, bị anh nắm tay đặt lên ngực, hai người thích nhau có lẽ là tâm ý tương thông, mặc dù cô không nói ra, nhưng anh hẳn là biết ý của cô.
Sau đó anh liền xốc cô lên, nói từng chữ từng chữ: “Tô Trản, anh không sao đâu.”
Cô ngước mặt, từ từ nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi anh, “Em biết anh không sao, em chỉ muốn ôm anh một cái thôi mà.”
Từ Gia Diễn nhìn cô mỉm cười, “Anh còn có việc, em ngủ trước nhé?”
Tô Trản: “Anh cứ làm việc đi, em ra ban công đứng một lúc.”
Từ Gia Diễn vô thức nhíu mày một cái, lôi cô vào phòng ngủ ngay lập tức, sau đó chỉ tay để cô ngồi lên giường, còn mình thì kéo cái ghế, ngồi xuống trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực, “Chuyện hút thuốc là sao hử?”
“Hả?”
Anh hơi nhếch cằm, “Em học từ lúc nào thế?”
Tô Trản giữ tay ở mép giường, “Đại học? Cấp ba?”
Từ Gia Diễn chau mày hơn, “Tại sao?”
Tô Trản đáp: “Không vì sao cả, chỉ là em thấy phiền, nên hút thuốc giải tỏa thôi.”
Từ Gia Diễn cười, “Bé tí tuổi đầu thì có cái gì mà phiền?”
Tô Trản lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, “Sao không, chuyện buồn phiền đầu có thiếu đâu, từ nhỏ ba em đã bao bọc em quá kĩ, em không được chơi với các bạn nhỏ đâu, không bạn bè gì, cảm thấy mọi người đều không muốn chơi với em, nên cảm thấy rất ủ ê, à còn cả làm bài thi không tốt cũng buồn nữa, nhiều lắm…”
Từ Gia Diễn: “Không phải em là đầu sỏ trong việc học à? Cũng có lúc thi kém cơ á?”
Tô Trản: “Đầu sỏ cũng có lúc thất bại chứ, à anh làm em nhớ ra, nếu nói đến chuyện này, hay là anh trả lời cho em, chuyện lúc anh còn đi học đi.”
Câu chuyện bắt đầu lan man.
Từ tra khảo chuyển thành bị tra khảo, Từ Gia Diễn ngưỡng ở da ỷ trong, nhíu mày, “Chuyện đi học gì cơ?”
“Cấp ba học trường nào này, đại học học ở đâu này, có mấy cô nữ sinh thích anh hay không này, đưa thư tình, theo đuổi này…”
Từ Gia Diễn cử chỉ nhàn nhã, mặt sáng tỏ nhìn cô: “Cái chính là cái phía sau đúng không?”
Gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Tô Trản đáp qua loa lấy lệ, “Tiện miệng thôi, anh nói một chút đi nào.”
Thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, đã là bạn trai, Từ Gia Diễn cũng thỏa mãn trí tò mò của cô một chút, anh nói luôn:
“Cấp ba học một trường cấp thành phố, đại học thì học một trường bình thường, con gái, thư tình, theo đuổi, đều có cả…”
Anh rõ ràng là đã trả lời hết các câu hỏi đó.
Tô Trản trừng anh, “Anh nói chi tiết một chút đi.”
“Anh đi học chủ yếu là chơi game, đâu có để ý nhiều như vậy.”
“Vậy còn Khương Tâm Nhị thì sao?”
Chậc chậc, điều này đã chờ đợi anh từ lâu rồi này.
Từ Gia Diễn trả lời rất thành thật: “Cô ấy theo đuổi anh ba năm, từ lớp mười hai đến năm hai đại học, bố cô ấy là hiệu trưởng trường cấp ba, bố anh lại nhìn đúng điểm đó của cô ấy, nên muốn anh thử một lần, hồi đó vì để giải hòa mối quán hệ giữa bố và anh, anh đã đồng ý cô ấy.”
“Anh không có cảm tình chút nào à?”
“Không có.”
“…”
Anh cười có chút mỉa mai: “Có phải em cảm thấy anh thật tệ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy —–”
Chưa kịp để anh nói xong, Tô Trản đã lao đến hôn anh.
Sao lại tệ, tệ thế nào cô cũng đồng ý.
Không biết từ lúc nào hai người đã lăn lên giường, Tô Trản chỉ là muốn hôn anh, ai biết thoáng chốc đã bị anh tháo áo lót bên trong, trên người anh như có lửa, ngay lập tức người cô cũng như bị thiêu đốt.
Người Tô Trản được đặt lên giường, nằm ngang, thân thể mềm nhũn, mắt long lanh tình, nhìn anh ngồi trên người mình cởi quần áo. Từ Gia Diễn cúi người xuống hôn cô, Tô Trản người run lên, từ từ nhắm mắt lại, sau đó cô nghe tiếng thắt lưng da tháo ra.
…
Rạng sáng.
Tô Trản bỏ tay Từ Gia Diễn đang đè trên người mình ra, vớ chiếc áo đen từ trên giường ra ngoài, đi tới sân thượng, cô chỉ mặc bộ đồ ngủ, không mặc áo khoác, gió rét từ đêm khuya vẫn lạnh đến thấu xương, cô không chịu đường chà chà hai bàn tay lại với nhau, sau đó cô lôi điện thoại ra, gọi một cuộc.
Cô biết lúc này Tạ Hi vẫn chưa ngủ, đắn đo mãi xem là có nên gọi cho anh ta không.
Điện thoại nhấc máy rất nhanh, dường như là đang đợi cô vậy, “Bảo bối, rốt cuộc cũng gọi điện cho tôi rồi hả?”
Tô Trản nhẹ giọng: “Ừ.”
Ở đầu dây bên kia Tô Trản cười khanh khách, “Sao thế? Nói nhỏ như thế, không phải là mới từ giường của người đàn ông nào đi xuống đấy chứ?”
Tô Trản không để ý tới mấy lời đó của anh ta, “Anh là nguời có mối quan hệ rộng đúng không?”
“…Sao thế? Cô có chuyện cần tôi giúp à? Cô nhờ tôi không bằng nhờ anh Lục đâu…Chỉ cần cô nói một câu, đảm bảo anh ta dù là sao trên trời cũng hái xuống cho cô,”
Tô Trản giữ kiên nhẫn: “Anh có giúp tôi hay không?”
Tạ Hi bò từ trong chăn ra, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cô nói đi, tôi nghe thử xem thế nào.”
Tô Trản kể lại chuyện một lần.
Tạ Hi nghe xong sửng sốt, ” Chỉ có chút xíu chuyện hư hỏng này thôi á?”
“Ừ.”
Đầu bên kia Tạ Hi cười to, “Tôi nói này, Tô tiểu thư, cô không đến mức đó chứ, cô nhìn một chút xem cô cũng thành dạng gì rồi này? Chỉ chút chuyện phá phách vặt vãnh mà diện thoại cho tôi á, chỉ là bị bắt đánh bạc thôi mà, bị giam mấy ngày là được thả thôi, đình chỉ chức vụ thôi mà, đâu phải là phóng hỏa giết người, qua vài ngày là khôi phục lại, cô lo lắng cái gì?”
Tô Trản vỗ trán, “Hình như anh không hiểu ý tôi rồi.”
Tạ Hi: “Hử? Vậy ý cô là gì?”
Tô Trản lặp lại lần nữa.
Lúc này Tạ Hi đã hiểu rồi, “Thì ra là có thù oán như vậy, tuy tôi quen biết rộng nhưng tay tôi cũng với dài đến thế đâu, tôi phải đi tìm người hỏi một chút, rốt cuộc sự việc bên trong là như thế nào, liên quan đến cả nơi đặt tiền cược nữa đấy.”
“Cảm ơn nhé.”
Tô Trản chuẩn bị cúp điện thoại, Tạ Hi vội vàng nói:”Cô không định quay lại à?”
Tô Trản cầm điện thoại ngạc nhiên một hồi, “Ừ.”
…
Ba hôm sau, TED lên đường đi Bắc Tầm, tham gia trạm thứ ba trong hành trình biểu diễn đấu giải lưu động của TED.
Một ngày trước khi lên đường, thím của Từ Gia Diễn đến tìm anh, thái độ so với ngày hôm trước hòa dịu hơn nhiều, “Gia Diễn, hôm đó thím hơi kích động, nói năng không kiểm soát tốt, cháu đừng để bụng nhé.”
Vị thím này cũng trở mặt thật là nhanh, hai mươi mấy năm cũng không thấy bà nhẹ nhàng uyển chuyên như thế với ai bao giờ, bây giờ trong lòng anh chỉ có đấu giải, mấy chuyện hư hỏng ở nhà anh căn bản là không muốn can thiệp vào, nên anh láy lệ trả lời đôi ba câu, “Từ Mậu ra rồi ạ?”
“Vẫn chưa, phải mấy ngày nữa. Thím biết mà, chuyện này sao có thể trách cháu được, hôm đó là do thím nặng lời, là thím nóng nảy, cháu nhất định không được để trong lòng nhé.”
Nếu như không có hai mươi mất năm sống chung, Từ Gia Diễn suýt thì bị thái độ của bà thu phục rồi, anh biết rõ, vị thím này chính là người khẩu phật tâm xà, câu nói đó của bà ta, một phần thật, chín phần giả.
Bà thím lại đưa mắt nhìn sang phía Tô Trản, “Gia Diễn, đây là bạn gái cháu hả?”
Từ Gia Diễn lạnh nhạt ừ một tiếng, vì dù sao cũng là người được dạy dỗ từ nhỏ, anh chính thức giới thiệu với Tô Trản, “Thím anh đấy.”
Tô Trản tự biện hộ rằng mình đã nghe qua mấy lời hôm đó, nào còn có thể thân thiện với bà ta được, nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra rất bình thường, cô cười nhạt, “Chào cô, cháu tên là Tô Trản ạ.”
Vị thím kia nhìn Tô Trản cười cười, “Con gái thật là xinh đẹp quá, thôi thím không quầy rầy hai đứa nữa, chắc hai đứa cũng bận bịu.”
Nói xong, bà ta vội vã đi.
Hai người nhìn nhau một cái, cười nhạt, cũng không ai để trong lòng, Tô Trản đưa tay lồng vào tay anh, “Không sao, anh còn có em mà,”
…
Từ Nhã Giang đến Bắc Tầm phải lái xe mất mười mấy tiếng đồng hồ, Trầm Tinh Châu phải đặt vé máy bay cho bọn họ.
Khi đoàn người xách vali xuất hiện ở sân bay, cũng mang tới chấn động không nhỏ, dù sao dội ngũ chỉnh tề như vậy, đội tuyển eSport có nhan sắc cũng như giá trị cao như họ cũng là hiếm thấy.
Biểu diễn đấu giải kéo dài hai ngày, chia ra tổ chức trung tâm thể dục ở thành Đông và thành Tây của Bắc Tầm.
Thịnh Thiên Vi bị cảm, lần này không tham gia theo đội, nhân viên làm việc chỉ còn cô và Trác ca, khách sạn và cơm hộp đều là hai người giải quyết. Lúc hai người đang đứng nói chuyện phiếm ở trước cửa khách sạn, Trác ca vỗ vai cô nói: “Xong hết rồi, em có thể tự mình lĩnh đội được rồi đấy.”
Tô Trản nhìn anh ta một cái, “Không được đâu —–”
Trác ca cười nói: “Đoàn người vẫn sẽ như thế, chuyến sau em cũng Thiên Vi đi, anh sẽ không theo đội nữa, lớn tuổi rồi, không vận động được lâu.”
“….” Im lặng một hồi.
Điện thoại di động trong túi Tô Trản reo lên.
Trác ca chỉ chỉ cô, “Em nghe điện thoại đi kìa.”
Tô Trản tháo găng tay, từ từ móc điện thoại ra, lại là Tạ Hi.
“Sao thế?”
Bên đầu dây bên kia, Tạ Hi cười ha hả: “Cô giỏi lắm, lén lén lút lút chạy qua bên này, bạn cũ mà không thông báo lấy một tiếng à? Uổng công tôi mấy hôm trước còn giúp cô giải quyết một vụ ‘dân chơi phố phường’ đấy nhé.”
Tô Trản đứng lên, đi qua một bên nói tiếp, “Anh theo dõi tôi đấy à?”
Tạ Hi cười, “Tôi có bệnh đâu, là cái cô quản lý bên trung tâm thể dục nhìn thấy cô, xong nói với bọn tôi, à để tôi thông báo với cô một tin nhé, anh Lục biết cô trở về rồi đấy.”