Giang Phàm đến nhà cũ vào sáng sớm, cùng ông nội tiếp đón một số khách nước ngoài đến tặng quà.
Tuy Giang lão gia không giống trống khua chiêng tổ chức đại tiệc mừng thọ, nhưng trong giới thượng lưu ở thành phố S, ai lại chẳng muốn nhân cơ hội này lấy lòng Giang gia.
Ngay từ sáng sớm, những người tặng quà đã xếp thành một hàng dài, những người có địa vị không nổi tiếng về cơ bản đều do Giang Phàm theo phép tắc tiếp đãi một chút.
Về phần những người có chút uy vọng trong giới, Giang lão gia cũng sẽ gặp mặt hàn huyên vài câu.
Sau một hồi bận rộn, cũng đã đến giữa trưa.
Ngay khi Giang Phàm vừa mới dìu ông nội trở lại phòng khách ngồi xuống, cả nhà chú hai Giang Khải Minh đã đến.
Ngoài một nhà ba người bọn họ, Giang Khải Minh còn dẫn theo một người ngoài, thiên kim của tập đoàn Tống thị hai ngày trước vừa mới về nước – Tống Tinh Nguyệt.
"Tinh Nguyệt vẫn nhớ rõ ngày sinh nhật của lão gia, lại sợ mạo muội đến thăm sẽ quấy rầy lão gia nghỉ ngơi, nên vẫn luôn đợi ở bên ngoài."
"Con thấy con bé đến một mình nên đã đưa vào đây, nói thế nào thì cô ấy cũng được lão gia nhìn từ bé lớn lên."
Trên gương mặt Giang Khải Minh nở một nụ cười nhân từ, giọng nói ôn hòa giải thích với Giang lão gia.
Tống Tinh Nguyệt cũng rất sáng suốt, tự nhiên hào phóng tiến tới chào hỏi, còn mang đến những loại thuốc bổ đắt tiền và một chiếc khăn quàng cổ hàng hiệu cho Giang lão gia.
Giang Phàm ngồi bên cạnh nhìn, đem Tống Tinh Nguyệt từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, cho đến khi người phụ nữ nhìn về phía anh.
Khuôn mặt được trang điểm tinh tế gợi lên nụ cười như một người chị cả, giống như lúc còn nhỏ.
"Đã lâu không gặp, Giang Phàm đã trở thành một người đàn ông cao lớn."
"Chị Tinh Nguyệt, đã lâu không gặp!"
Giang Phàm đứng dậy, lễ phép chào hỏi.
Anh nhớ rõ khi còn nhỏ hai chị em Tống Tinh Nguyệt và Tống Dương rất thích chạy đến nhà của họ, nhưng đến năm học cao trung Tống Tinh Nguyệt đã ra nước ngoài, từ đó đến nay mới trở về, ngần ấy năm, dung mạo của cô đã thay đổi rất nhiều, Giang Phàm cảm thấy thật xa lạ.
Nhưng Tống Tinh Nguyệt lại vẫn như trước đây, bước thẳng đến sờ đầu Giang Phàm.
"Dáng người này của em, sẽ sớm đuổi kịp với anh cả rồi."
"Đúng thật là đàn ông mười tám sẽ đại biến."
Giang Phàm hơi ngượng ngùng trước lời khen của cô ấy, cho đến khi Giang Nhu đang ngồi trên ghế sô pha âm dương quái khí nói một câu.
"Chị Tinh Nguyệt, những lời này của chị là đang làm bẽ mặt anh cả của em!"
"Anh cả mỗi ngày đều tập luyện thể hình, với thân hình tỷ lệ vàng tam giác ngược cực kỳ hoàn hảo, còn anh ấy.."
Giang Nhu ngước mắt lên, nhìn Giang Phàm từ trên xuống dưới, hé môi cười và không nói gì thêm.
Tuy nhiên ánh mắt đó của cô đã truyền đạt tất cả lời nói chanh chua đến Giang Phàm.
Người đàn ông: "..."
Anh cũng biết bản thân không thể so sánh với dáng người hoàn hảo của anh cả, nhưng cũng không đến mức khiến Giang Nhu tỏ thái độ ghét bỏ như vậy.
Con nhóc thúi này!
Nói đến đây, Giang Khải Minh hỏi Giang Phàm.
"Anh cả của con sao còn chưa tới?"
Giang Phàm đáp:
"Con không biết, hẳn là sắp đến rồi!"
Giang Phàm vốn định gọi điện hỏi thăm một chút, nhưng Giang Khải Minh đã ngăn anh lại.
Tống Tinh Nguyệt cùng Giang lão gia nói chuyện phiếm, khiến ông vui vẻ không ít.
Giang Khải Minh nghĩ, để vợ chồng Giang Yến đến trễ cũng tốt, đúng lúc khiến cho Giang lão gia thích Tống Tinh Nguyệt nhiều hơn.
"Ba, ba xem đứa nhỏ Tống Tinh Nguyệt này thật tốt biết bao, con nhớ rõ lúc mẹ còn sống đã nói sau này muốn Tống Tinh Nguyệt lớn lên làm cháu dâu của bà."
Lời nói của Giang Khải Minh trước sau vẫn cố gắng giành hảo cảm cho Tống Tinh Nguyệt, cũng có ý ám chỉ với Giang lão gia.
Đơn giản, ông ta cảm thấy Giang Yến giấu gia đình bí mật lãnh giấy chứng nhận kết hôn với một người phụ nữ xa lạ là một chuyện quá vô lý, không nên tính đến.
Nhưng ở trước mặt Giang Yến, Giang Khải Minh thật sự không có quyền gì để lên tiếng.
Vẫn nên để Giang lão gia thích Tống Tinh Nguyệt trước.
Giang lão gia bị Tống Tinh Nguyệt và Giang Khải Minh vây quanh, Giang Phàm lại rơi vào im lặng.
Anh ngồi trong góc sô pha, bên cạnh là chiếc ghế sô pha đơn, không biết Giang Nhu đã chiếm lấy nó từ lúc nào, hai người cách nhau một lối rẽ.
Giang Nhu dùng mũi chân đá nhẹ vào bắp chân của người đàn ông.
"Anh nói xem tại sao chị Tinh Nguyệt lại vội vàng vậy chứ?"
"Anh cả đã lãnh chứng nhận kết hôn, tại sao còn lăn lộn tìm đến ba em, có ý đồ gì vậy?"
Giang Phàm bị cô ấy đá vào bắp chân: "..."
Ánh mắt nhìn thoáng qua Tống Tinh Nguyệt đang cùng ông nội nói chuyện, cô ấy rất dịu dàng và tao nhã đúng như phong thái của một tiểu thư khuê các, ông nội cũng rất thích.
"Kỳ thật trước kia anh cũng nghĩ rằng anh cả và chị Tinh Nguyệt là một đôi."
"Hai người bọn họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, sau khi kết hôn chị Tinh Nguyệt còn có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh cả, điều đó rất tốt."
Giang Phàm thì thầm, giọng nói tương đối thấp, chỉ có Giang Nhu ở gần anh nhất mới có thể nghe rõ.
Vốn dĩ chỉ là nói chuyện phiếm, dù sao Giang Yến và Ôn Noãn cũng đã lãnh chứng nhận kết hôn.
Giang Phàm chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Giang Nhu lại vô cùng nghiêm túc.
"Anh nói bậy bạ gì đó, anh cả và chị dâu mới là một đôi đẹp nhất."
"Hãy nhìn vào sự chênh lệch chiều cao đáng yêu giữa bọn họ, nhìn vào bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng khi họ ở chung một chỗ đi."
"Tuy rằng chị Tinh Nguyệt cũng rất tốt nhưng em càng thích Ôn Noãn hơn, chị ấy rất đáng yêu, luôn sống chân thành, lúc nào cũng dịu dàng và lương thiện."
Giang Phàm cào cào mũi.
"Anh không nói là Ôn Noãn không tốt, không phải chúng ta đang khách quan thảo luận xem ai thích hợp với anh cả hơn sao?"
"Trái lại, bàn về thân phận địa vị hay phương hướng sự nghiệp, chị Tinh Nguyệt đều thích hợp với anh cả hơn, không phải sao?"
"Hơn nữa, chị Tinh Nguyệt cũng rất dịu dàng trí thức, cá nhân anh nghĩ rằng khí chất chị ấy và anh cả hợp nhau hơn, đứng cùng nhau thì giống người cùng một thế giới hơn".
"Dù tốt thế nào thì anh cả cũng không thích chị ấy."
"Hai người họ đã quen biết nhiều năm như vậy, nếu anh cả thích thì đã sớm xuống tay rồi."
"Anh nhìn anh cả đối với Ôn Noãn xem, rất nhanh đã xuống tay."
Giang Nhu nghĩ đến việc Giang Yến vì Ôn Noãn mà thay đổi tác phong hành động như trở thành một người khác, liền nhịn không được mà mỉm cười.
Thích một người, có muốn giấu cũng không giấu được.
Luôn có một ít tình ý sẽ vô thức bộc lộ ra trong lời nói và hành động, đó gọi là cầm lòng không đậu, chân tình biểu lộ.
Lời này của Giang Nhu đúng thật khiến người khác không thể phản bác.
Bởi vì bằng mắt thường cũng có thể thấy sự tương phản giữa Giang Yến và Giang Phàm, đặc biệt là nụ hôn bị anh cắt đứt ở cửa vào đêm hôm đó.
Trước khi xảy ra sự việc đêm hôm đó, Giang Phàm từng nghi ngờ xu hướng giới tính của anh trai mình.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi anh lại đè con gái nhà người ta lên tường mà hôn, tận tình chủ động như vậy, xem ra đã sớm đói khát khó mà nhịn được.
Cõ lẽ đúng như lời Giang Nhu đã nói, tình yêu đích thực chính là mắt thường có thể nhìn thấy một người có thể vì một người khác mà thay đổi.
Thích một người là không thể che giấu, anh cả thật sự rất thích Ôn Noãn, về cơ bản anh ấy cũng không có ý định che giấu phần tình cảm này.
"Ba, con nghĩ với thân phận của A Yến, vẫn nên tìm một người vợ môn đăng hộ đối thì sẽ thích hợp hơn."
"Lần này nó trở về ba vẫn nên thuyết phục nó lần nữa, qua lời nói của Tinh Nguyệt con đã thăm dò được con bé vẫn nguyện ý gả cho A Yến."
Lúc Giang Khải Minh nói những lời này, Tống Tinh Nguyệt đã đi vệ sinh.
Lời nói của ông ta cắt ngang cuộc trò chuyện to nhỏ của Giang Phàm và Giang Nhu.
Hai người đồng loạt nhìn về phía ông ta, dường như cả hai đều không ngờ rằng Giang Khải Minh lại thẳng thắn như vậy, trắng trợn muốn Giang lão gia tác hợp cho Giang Yến và Tống Tinh Nguyệt thành đôi.
Ngay khi Giang Nhu định lên tiếng giúp Giang Yến phản đối, hiên nhà bên kia đã truyền đến tiếng bước chân chầm chậm ổn định.
Sau đó Giang Yến trong bộ tây trang giày da ôm một người phụ nữ duyên dáng mặc bộ sườn xám màu trăng non với những gợn sóng nước, xuất hiện trước mắt mọi người.
Người đàn ông vai rộng eo thon, khí chất uy nghiêm, đôi mắt phượng sâu không thấy đáy của anh liếc nhìn Giang Khải Minh đang ngồi trên ghế sô pha bên kia.
Môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, thanh âm trong trẻo.
"Chú hai đây là muốn tôi phạm vào tội trùng hôn sao?"
Ôn Noãn được người đàn ông siết nhẹ vòng eo, hôm nay đã thay đổi phong cách thường ngày, tóc đen được búi cao, cài một chiếc trâm ngọc.
Bộ sườn xám ôm sát màu trăng non tôn lên vóc dáng thướt tha mà ngày thường không được phô bày rõ ràng.
Chiếc áo choàng được đan cùng màu xanh biếc với bộ tây trang của người đàn ông bên cạnh, làm tăng thêm chút khí chất dịu dàng đoan trang cho cô.
Giang Nhu kinh ngạc đến mức suýt không kìm được tiếng than nhẹ.
Giang Phàm bên cạnh cũng không khác là bao, anh âm thầm rút lại những lời bản thân vừa nói trước đó thảo luận với Giang Nhu.
Anh thật sự không ngờ Ôn Noãn lại dẻo dai mạnh mẽ đến vậy!
Đúng là người cậy áo, ngựa cậy yên, thay quần áo trang điểm nhẹ là khác hẳn ngày thường.
Sắc mặt Giang Khải Minh hơi thay đổi, ông ta không nghĩ Giang Yến sẽ xuất hiện vào lúc này.
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ bị anh ôm eo, mày cau lại.
"Thời buổi này, ly hôn rồi kết hôn cũng không phải chuyện gì mới mẻ."
"A Yến, tại sao con lại là người không có não như vậy."
Nụ cười trên môi Giang Yến lại trở nên lạnh lùng hơn.
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của chú hai Giang Khải Minh, bàn tay đặt trên eo Ôn Noãn siết chặt hơn một chút.
"Tại sao hôn nhân của chính mình mà tôi lại không được làm chủ?"
Giang Khải Minh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng giọng nói già nua của Giang lão gia đã cắt ngang suy nghĩ của ông ta.
"Được rồi được rồi, A Yến có thể suy nghĩ thông suốt đồng ý kết hôn, đó cũng là tổ tiên Giang gia tích đức."
"Nó thích ai muốn cưới ai cũng là chuyện của nó, con cũng đừng nhọc lòng về điều đó."
Những lời này của Giang lão gia không thể nghi ngờ chính là liều thuốc an thần cho Ôn Noãn.
Bàn tay cầm túi xách của cô cuối cùng cũng nới lỏng một chút, nhịp tim vốn đang tăng nhanh vì căng thẳng cũng dần chậm lại.
Ông nội của Giang Yến có vẻ từ ái hơn so với cô tưởng tượng.
"Cảm ơn ông nội đã hiểu!"
Độ cong bên môi của Giang Yến tự nhiên cũng tăng lên.
Ánh mắt sau khi rời khỏi người chú hai, cũng lập tức ôn hòa lại.
Anh rũ mắt nhìn gương mặt Ôn Noãn với những đường cong rõ ràng và mềm mại, thuận thế giới thiệu.
"Đây là Ôn Noãn, cháu dâu của ông."
"Noãn Noãn, mau gọi ông."
Câu nói này, Giang Yến hạ giọng, cúi đầu nói vào tai Ôn Noãn.
Hơi thở ấm áp của anh phả lên vành tai cô gái, ngay lập tức chúng bị anh làm cho ửng đỏ.
Ôn Noãn cúi người, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại dễ nghe.
"Ông nội.."
Đôi mắt hạnh chăm chú nhìn Giang lão gia, lo lắng đến mức trái tim của cô như dâng lên tới cổ họng.
Giang lão gia cũng đang đánh giá cô, sau một lúc lâu mới gật đầu, cười hiền từ.
"Ôn Noãn, thật là một cái tên hay!"
"Người cũng rất ngoan ngoãn, rất xứng đôi với A Yến nhà chúng ta."
Nhịp tim của Ôn Noãn dừng lại một giây, cô vô thức ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Không ngờ Giang Yến vẫn luôn nhìn cô, đôi mắt phượng đầy dịu dàng chứa đựng ý cười, tình cảm cuồn cuộn.
Giọng anh trầm hơn một chút, khàn đi không ít.
"Ông nội sáng suốt!"
Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại như bị lửa thêu đốt, lọt vào tai Ôn Noãn như thêu đốt trái tim cô.
Đặc biệt là ánh mắt Giang Yến khi nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng sâu thẳm, giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động ở đáy biển sâu, có thể nhấn chìm Ôn Noãn trong nháy mắt.
Khuôn mặt trắng như sứ của cô gái dần trở nên đỏ bừng, sự khẩn trương lại bị sự hoảng loạn lấn át, nhịp tim đập nhanh không rõ lý do.
Cô vội quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Giang Yến nữa.
Bàn tay của người đàn ông ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, cố ý trêu chọc.
Ôn Noãn càng ngượng ngùng hơn.
May mắn là rất nhanh sau đó Giang Yến đã phá vỡ bầu không khí ái muội này.
Anh bảo người giúp việc mang lễ vật vào, trong đó chiếc khăn quàng cổ mà Ôn Noãn đan tặng cho Giang lão gia được đề xuất đầu tiên.
Ôn Noãn lần thứ hai rơi vào lo lắng, cô sợ Giang lão gia sẽ xem thường món quà của mình.
Kết quả là ông lật xem chiếc khăn rất lâu, sau đó mỉm cười với Ôn Noãn, vô cùng từ ái và chân thành.
"Tay nghề của Noãn Noãn sắp đuổi kịp bà của A Yến rồi, thật là một cô bé cẩn thận lại ngoan ngoãn."
"Đã nhiều năm rồi ông không nhận được lễ vật nào chu đáo như vậy."
"Ông nội, lời này của ông thật làm tổn thương trái tim bé nhỏ của con."
Giang Nhu bĩu môi.
"Bức tranh thư pháp con tặng ông cũng phí rất nhiều tâm tư mới có thể thuyết phục được đại sư phụ kia ra tay."
Giang Phàm cũng ồn ào theo, chiếc kính đọc sách mà anh tặng cho ông nội cũng là tìm thợ nổi tiếng đặt làm theo yêu cầu.
Ông nội cũng quá thiên vị rồi!
Hai người bọn họ ầm ĩ một trận, bầu không khí trong phòng khách lập tức dịu đi rất nhiều, trở nên giản dị và hài hòa.
Ôn Noãn có cảm giác như trút được gánh nặng, trộm nhìn Giang Nhu và Giang Phàm mỉm cười với họ, đường cong bên môi rất dịu dàng và ngọt ngào.
Khoé mắt Giang Yến vẫn luôn dừng trên người Ôn Noãn, anh thất thần giây lát, trong lòng dâng trào niềm vui sướng.
Nếu không phải anh vẫn còn chút lý trí để kiềm chế thì lúc này anh đã nghiêng người hôn cô rồi.
Sau khi áp chế sự xúc động nhất thời kia thì Giang Yến lại nghĩ, hay là anh kiếm cớ đưa Ôn Noãn đến một nơi vắng vẻ trộm hôn cô một chút.
Vừa rồi cô cười đến mức quá phạm quy rồi.
Thật muốn ôm cô vào lòng yêu thương thật tốt.
* * *
Tống Tinh Nguyệt xuất hiện đúng lúc, phá vỡ bầu không khí gia đình hòa thuận trong phòng khách.
Ánh mắt đầu tiên của cô đã nhìn thấy Giang Yến đang ngồi trên ghế sô pha.
Anh mặt một bộ vest kẻ sọc màu xanh biển, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, ngũ quan hình dáng lập thể có chiều sâu.
Sở hữu khuôn mặt hoàn hảo nhất thế giới cùng dáng người chuẩn mực trời ban.
Tuy thần sắc người đàn ông trông ôn hòa, nhưng trên người lại có sự uy nghiêm của những kẻ bề trên đã chinh phạt nhiều năm trên thương trường.
Chỉ cần ngồi trên ghế sô pha không nói một lời nào, cũng có thể khiến người khác liếc mắt một cái đã chú ý đến, cũng bất giác rụt rè và khuất phục.
Tuy Tống Tinh Nguyệt là đệ nhất trong vòng danh viện, cũng không nhịn được sinh lòng ngưỡng mộ, lộ ra sự thẹn thùng như một cô bé.
"Em đã nói tại sao lại bỗng nhiên trở nên sôi nổi như vậy, hóa ra là A Yến đã đến rồi."
Người phụ nữ ổn định lại cảm xúc hỗn loạn của mình một chút, chậm rãi dẫm lên giày cao gót bước đến gần.
Trong khoảng thời gian đó, ánh mắt Tống Tinh Nguyệt theo bản năng quét về phía cô gái bên cạnh Giang Yến, từ từ đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, cô gian nan duy trì nụ cười trên môi.
Khi nhìn thấy Tống Tinh Nguyệt, Giang Yến khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.
Sau đó giọng nói lạnh lùng hỏi Giang Khải Minh.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là bữa cơm gia đình, không mời khách?"
Tống Tinh Nguyệt trong tâm rét lạnh trước lời đuổi khách không chút che giấu của người đàn ông.
Nụ cười trên mặt lúc này đông cứng lại, có chút ngượng ngùng.
Giang Khải Minh mắt nhìn Tống Tinh Nguyệt, hắng giọng.
"Tinh Nguyệt có chỗ nào giống người ngoài?"
"Cô ấy là cháu dâu do lão phu nhân nhìn trúng, cùng con từ nhỏ lớn lên, dĩ nhiên xem như người một nhà."
Giang Yến nhếch môi cười, tầm mắt hướng về phía Giang Phàm.
"Hóa ra hôm nay chú hai đến là muốn mai mối cho em!"
Giang Phàm vô cớ bị chơi xỏ: "..."
Cẩn thận ngẫm lại, hiện tại Giang Yến đã kết hôn, đàn ông độc thân trong nhà cũng chỉ còn mỗi mình Giang Phàm.
Chú hai muốn nhắc đến cháu dâu, dĩ nhiên anh cả cũng không phải không thể trực tiếp xuyên tạc ý tứ.
Dựa! (*)
Bầu không khí xấu hổ này chỉ thật sự chấm dứt khi quản gia đến thông báo cơm đã chuẩn bị xong.
Tuy rằng là bữa cơm gia đình nhưng Tống Tinh Nguyệt đã vào cửa, lại vì giao tình của Giang lão gia và Tống lão gia nên rất khó để đuổi người.
Cho nên cô cũng ở lại dùng cơm trưa.
Toàn bộ quá trình Giang Nhu đối với cha cô vô cùng bất mãn, cô cảm thấy lần này cha mình thật sự quá đáng.
Mặc kệ nói thế nào, anh cả và Ôn Noãn đã lãnh chứng nhận kết hôn, Ôn Noãn mới là chị dâu danh chính ngôn thuận.
Biết rõ người ta hôm nay tới ra mắt ông nội, còn cố ý mang theo Tống Tinh Nguyệt đến đây chiếm hết nổi bật, đây không phải là vội vàng tìm cách đối phó Ôn Noãn sao?
Giang Nhu âm thầm tức giận, nhưng cũng có chút lo lắng cho Ôn Noãn.
Sự thật chứng minh, tất cả lo lắng đều là dư thừa.
Có Giang Yến ở đây, Ôn Noãn sẽ không có chút tổn thương nào.
Cô chỉ cần biết được anh nâng niu trong lòng bàn tay, thời thời khắc khắc cưng chiều.
Thế cho nên trong suốt bữa cơm, mọi người trên bàn ăn đều nhìn thấy Giang Yến cưng chiều vợ, vì Ôn Noãn phân chia các loại thức ăn, trong mắt chỉ có mỗi mình cô.
Ngay cả khi trò chuyện cùng ông nội, khoé mắt Giang Yến vẫn dõi theo từng hành động của Ôn Noãn.
Nếu không thì anh đã không kịp thời rót trà lúc cô bị khô miệng.
Bữa cơm này mọi người đều ăn đến no căng, dù sao thì Giang Yến cũng dồn đầy thức ăn cho chó.
Vì thế Giang Nhu ngược lại bắt đầu lo lắng cho Tống Tinh Nguyệt, hành động của Giang Yến đối với một người phụ nữ thầm ngưỡng mộ anh thì không khác gì một dao giết người.
Có lẽ trái tim Tống Tinh Nguyệt lúc này đã vỡ nát, máu chảy đầm đìa.
* * *
Sau khi ăn trưa, Ôn Noãn được Giang lão gia chỉ định dìu ông lên lầu.
Giang Yến có ý định đi theo, nhưng bị ông từ chối.
Anh cau mày, nhưng dưới ánh mắt trấn an của Ôn Noãn đã đồng ý thỏa hiệp.
Ôn Noãn biết Giang lão gia đây là có chuyện muốn nói riêng với cô.
Cô cũng biết rằng bài kiểm tra này phải tự mình vượt qua.
Giang Yến vì cô đã làm rất nhiều chuyện, luôn dịu dàng che chở bảo vệ cô, Ôn Noãn không phải không cảm nhận được.
Vì vậy cô nguyện ý vì anh mà sẵn sàng tiến thêm một bước.
Sau khi Ôn Noãn và ông nội lên phòng làm việc trên lầu, Giang Yến đi đến nhà kính ở sân sau.
Anh nghe quản gia nói, những cây hoa hồng xanh được ông nội chăm sóc cẩn thận đang nở rộ, vì vậy nghe theo lời xúi giục của Giang Nhu, định cắt một bó tặng cho Ôn Noãn.
Xem như là phần thưởng dành cho cô vì đã can đảm một mình đối mặt với ông nội.
Nhà ấm trồng hoa yên tĩnh, Giang Yến chuyên tâm chọn lựa cắt những thành phẩm tốt nhất.
Đồng thời cũng có thể phân tán sự chú ý, làm anh không suy nghĩ đến ông nội sẽ nói gì với Ôn Noãn.
Liệu ông nội của anh có làm khó Ôn Noãn hay không.
Sau khi Giang Yến cẩn thận chọn lựa và cắt bốn hoa hồng xanh, Tống Tinh Nguyệt chậm rãi bước vào nhà ấm trồng hoa.
Người đàn ông lơ đãng ngước mắt lên thoáng nhìn thấy cô, theo bản năng muốn giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng Tống Tinh Nguyệt không cho anh cơ hội, cô mỉm cười tiến lại gần.
"Đã lâu không gặp, chúng ta trò chuyện một lát nhé!"
Giang Yến đầu cũng không ngẩng lên, anh chọn hoa hồng thứ năm và bắt đầu cắt nó.
"Nói chuyện gì?"
Tống Tinh Nguyệt: "Anh hẳn là biết, vì sao chú hai của anh lại mời em đến dùng bữa cơm gia đình."
"Anh cũng nên biết, trong lòng ông ấy đang tính toán điều gì."
Người đàn ông thấp giọng ừ một tiếng, cũng không phủ nhận.
Nhưng anh không có ý định tiếp tục nói về chủ đề này.
Điều này khiến cho Tống Tinh Nguyệt có chút nôn nóng.
"Em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ giúp Giang Khải Minh đoạt quyền."
"Em chỉ muốn mượn tay của ông ấy để kết hôn với anh."
"Sau khi chúng ta kết hôn, tập đoàn Tống thị sẽ chỉ giúp đỡ anh, anh hiểu không Giang Yến?"
Cô cho rằng Giang Yến đang băn khoăn về mối quan hệ giữ nhà họ Tống và Giang Khải Minh, vội vàng muốn chứng minh lập trường của mình.
Đáng tiếc là Giang Yến không dao động, đến mí mắt cũng không nhấc lên.
"Cô Tống, tôi đã kết hôn."
"Kết hôn cũng có thể ly hôn, không phải sao?"
"Anh biết là em sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt như thế."
Người phụ nữ cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không cam tâm từ bỏ thể diện.
"Giang Yến, anh từ chối em, đồng nghĩa với việc từ chối toàn bộ tập đoàn Tống thị, anh có hiểu không?"
"Giang Khải Minh đã nói qua với ba em, ông ấy có ý định gả Giang Nhu cho Tống Dương."
"Anh biết đó, em trai em rất thích Giang Nhu, ba mẹ em cũng rất thương yêu em trai em."
"Nếu Giang Nhu gả vào nhà họ Tống, anh cảm thấy tập đoàn Tống thị có thể cự tuyệt những âm mưu bất lương của Giang Khải Minh sao?"
Giang Yến dừng động tác cắt hoa, anh cau mày một lúc lâu rồi quay sang nhìn Tống Tinh Nguyệt.
Sắc mặt không thay đổi.
"Đã làm phiền cô Tống lo lắng."
"Tôi vẫn nói câu nói kia, tôi đã kết hôn."
"Có lẽ tôi phải nói rõ ràng một chút."
"Tôi rất yêu vợ mình!"
* * *
(*) Dựa: Mình không tìm được từ tiếng Việt nào sát nghĩa nên quyết định để nguyên văn theo tiếng Trung. Đoạn này ý của Giang Phàm muốn cảm thán Giang Yến rất biết cách lợi dụng sơ hở để lật ngược ám chỉ trong lời nói của Giang Khải Minh.
22h59, sắp giao thừa rồi, chúc các bạn đọc giả "Năm mới vui vẻ!" - 新年快乐.