"Không ngờ Giang đổng lại hài hước như vậy, xem ra không giống với những tin đồn ngoài kia"
Khi anh ta dứt lời, Ôn Noãn bên cạnh cũng đã lấy lại tinh thần.
Cô lịch sự hướng người đàn ông ngồi trong xe cúi đầu chào, cũng đồng ý với quyết định của Lục Tư Minh, từ chối ý tốt của Giang Yến.
Lý do rất đơn giản.
Bọn họ cùng Giang Yến không thân thiết, hơn nữa trên người cô và Lục Tư Minh lại ướt, không thể làm bẩn xe Giang Yến được.
Lát nữa đón taxi trở về, chỉ cần đưa thêm tiền cho tài xế là được. Vẫn tốt hơn việc làm bẩn một chiếc xe sang trọng.
Giang Yến cũng không cưỡng cầu, anh mang lại cho Ôn Noãn cảm giác anh luôn là một người rất dễ nói chuyện.
Lịch sự, dịu dàng, biết dừng lại đúng lúc.
Trong bóng đêm, mưa cũng nhỏ dần.
Chiếc Bentley nhanh chóng lái khỏi tầm nhìn của Ôn Noãn và Lục Tư Minh, cuối cùng ánh sáng đỏ từ đèn chiếu hậu cũng không thấy nữa.
Hai người căng chiếc ô, cả người ướt át nép sát vào nhau.
Dù vậy, Ôn Noãn vẫn cảm thấy thật ngọt ngào.
Đáng tiếc Lục Tư Minh lại không cảm thấy như vậy, chiếc Bentley lái đi rồi nụ cười ứng phó trên gương mặt anh ta lập tức tan rã. Cả khuôn mặt trùng xuống, sắc mặt nặng nề, hơi có chút khó coi.
Mãi cho đến khi Ôn Noãn đề nghị ngồi taxi trở về, vẻ mặt anh ta mới hòa hoãn đôi chút, ôm lấy bả vai cô đáp lời "Được"
Đêm mưa rất khó đón xe, mặc dù đang ở cửa ra vào của khách sạn Crystal, Ôn Noãn và Lục Tư Minh cũng phải đợi hơn mười phút.
Trong khoảng thời gian này, Lục Tư Minh trò chuyện với Ôn Noãn về Giang Yến.
"Giang Yến đó, chính là dựa vào số phận của bản thân tốt, đầu thai vào một gia đình giàu có"
"Nếu không anh ta dựa vào cái gì mà vênh váo, tự đắc trước mặt anh?"
"Vừa rồi em cũng nhìn thấy anh ta có bao nhiêu giả tạođúng không, dựa vào bản thân có tiền, liền muốn đả kích người khác, còn nói anh không bình thường?"
"Ha.. ha, anh nghĩ người không bình thường chính là anh ta"
"Từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, lại bị suýt chết dưới tay những kẻ bắt cóc, nghe nói anh ta bị tra tấn rất dã man"
"Loại người này, ít nhiều gì cũng có bệnh nặng trong người"
Lục Tư Minh dường như rất để ý chuyện Giang Yến nói Ôn Noãn bình thường hơn anh ta. Hoặc cảm thấy bản thân mất mặt trước Ôn Noãn cho nên những lời nói ra vẫn luôn công kích Giang Yến.
Từ hoàn cảnh gia đình, danh tiếng địa vị, thậm chí là ngoại hình.
Thậm chí việc Giang Yến lúc còn nhỏ bị bọn bắt cóc tra tấn đến mức thiếu chút nữa phế luôn đôi chân cũng bị đem ra chế giễu.
Ôn Noãn nghe xong chân mày nhíu chặt, trước khi lên xe, rốt cuộc cô cũng bênh vực Giang Yến hai câu.
Giọng nói nhẹ nhàng, từ ngữ cũng phù hợp
"Giang tiên sinh nhìn qua có vẻ lạnh lùng, không phải là người xấu"
"Anh ấy vừa rồi còn cố ý để trợ lý đem bản hợp đồng đã ký mang qua đây cho anh không phải sao?"
Dứt lời, Ôn Noãn lại bồi thêm một câu: "Em nghĩ sự kiêu ngạo của anh ấy đã khắc trong xương, là bẩm sinh như vậy"
"Cũng không có giả tạo"
Lúc cô nói những lời này, Lục Tư Minh vừa mở cửa ghế sau của xe taxi. Trước đây, anh ta luôn để Ôn Noãn lên xe trước, bản thân sẽ che chắn phía sau.
Nhưng lời Ôn Noãn vừa nói khiến anh ta vô cùng không vui, nghe xong cũng chỉ nhếch mép cười nhạo rồi lên xe trước.
Ôn Noãn cũng không giận anh ta, thu ô lại ngồi lên xe.
Mới vừa ngồi yên ổn đã nghe giọng nói quái dị của Lục Tư Minh
"Rốt cuộc em là bạn gái của anh hay bạn gái của anh ta?"
"Như thế nào khuỷu tay lại hướng ra ngoài, nói giúp cho người ngoài?"
"Hay là thấy người ta có tiền có quyền muốn đứng núi này trông núi nọ"
Lục Tư Minh nghiến răng nghiến lợi nói hết câu cuối cùng, tức giận quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, chờ Ôn Noãn đến dỗ anh ta.
Nhưng Ôn Noãn cũng không có dỗ dành anh ta, hai mày cô cau chặt, có chút tức giận. Cô chỉ nói vài câu đúng sự thật, ngay cả khi Lục Tư Minh nói khuỷu tay cô hướng ra ngoài cô cũng có thể cảm thấy ngọt ngào tự nhủ đó là do anh ta đang ghen.
Nhưng không ngờ, Lục Tư Minh lại dùng cụm từ "đứng núi này trông núi nọ" để đánh giá con người cô.
Cô không ngốc, cô hiểu rõ ý tứ lời nói của anh ta. Đơn giản là anh ta nghi ngờ tình cảm của cô dành cho anh ta.
Điểm này cô không thể nhịn được.
Cho nên trên đường trở về, cô không nói câu nào với Lục Tư Minh.
Suốt quãng đường, cả hai người đều quay đầu sang một bên, tự nhìn cảnh đêm đang lướt qua bên cửa sổ phía mình. Cho tới khi chiếc taxi đi vào tiểu khu, yên ổn dừng lại dưới lầu.
Ôn Noãn trả gấp đôi tiền xe, Lục Tư Minh cau mày hỏi nhiều một câu. Cục diện bế tắc giữa hai người lúc này mới bị đánh vỡ
"Tại sao phải trả gấp đôi tiền? Vì nhiều tiền?"
Người đàn ông cố nín nhịn xuống xe mới hỏi.
Ôn Noãn không hé răng, lúc tức giận cô luôn như vậy, vì sợ lời nói của bản thân sẽ làm tổn thương Lục Tư Minh.
Có lẽ Lục Tư Minh cũng nhận ra cô có gì đó không ổn, lúc bước vào thang máy, anh ta chủ động nắm tay Ôn Noãn. Giọng nói nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều
"Xin lỗi Noãn Noãn, lúc nảy là anh nói sai. Anh thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của Giang Yến, cũng thấy thật có lỗi với em"
"Em nói xem, cũng đều là người như nhau, vì cớ gì anh ta lại được đầu thai vào gia đình tốt như thế, còn chúng ta lại phải trải qua cuộc sống khốn khổ như vậy.."
Sau khi than ngắn thở dài, than trời trách đất, Lục Tư Minh cùng Ôn Noãn mười ngón tay đan vào nhau. Anh ta đường như đã suy nghĩ thông suốt, tự cổ vũ chính mình
"Anh nhất định sẽ cố gắng gấp bội, để Noãn Noãn nhà chúng ta được ngồi siêu xe, được sống trong biệt thự sang trọng càng sớm càng tốt"
"Đi theo anh cùng nhau hưởng phúc!"
Ôn Noãn bị lời thề đầy chí khí hào hùng của anh ta chọc cười. Trái tim mềm mại bối rối
"Thật lòng em không quan tâm những thứ này. Em chỉ muốn cùng người mình yêu sống bên nhau, có một mái nhà"
Lục Tư Minh luôn biết Ôn Noãn muốn có một mái ấm.
Nhưng tiếc là anh ta muốn định cư tại thành phố S, nhưng giá nhà đất và các hạn ngạch đều là việc khó khăn.
Mặc dù Ôn Noãn không để ý đến diện tích cùng vị trí địa lý của ngôi nhà, nhưng Lục Tư Minh để ý.
Vì vậy, sau khi nghe những lời của Ôn Noãn, anh ta cũng chỉ cười cười, cũng không tiếp lời.
* * *
Lục Tư Minh đã ký tên vào danh sách anh ta hằng mong ước.
Sau khi nhận được tiền thưởng và hoa hồng trong tháng tiếp theo, anh ta nghỉ phép bốn ngày cùng Ôn Noãn đi đến Ireland du lịch. Nói là muốn mang Ôn Noãn đi thư giản, mong cô có thể sớm gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng.
Trước khi đến chuyến du lịch, Ôn Noãn thường xuyên đến văn phòng của Giang Phàm để tiếp thu trị liệu.
Cô cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, Giang Phàm đã dùng mặt mũi của Giang Yến và Từ Thành Ngạo mà giảm chi phí trị liệu cho cô.
Cho nên chi phí của chuyến du lịch lần này Ôn Noãn cũng không trợ giúp được gì cho Lục Tư Minh.
Tuy rằng Lục Tư Minh không cần cô gánh vác chi phí cho chuyến du lịch nhưng Ôn Noãn vẫn kiên quyết chịu trách nhiệm tiền vé máy bay.
Cô nghĩ rằng trước khi kết hôn, quan hệ kinh tế giữa những người yêu nhau nên phân biệt rõ ràng, không nên phức tạp hóa.
Theo ý định của Lục Tư Minh, Ôn Noãn đã đặt vé máy bay chín giờ sáng.
Ngày xuất phát, sáu giờ sáng hai người liền rời giường. Lúc đến sân bay thời gian còn rất sớm.
Kỳ thật chuyến du lịch lần này Ôn Noãn ngầm có kế hoạch của riêng mình.
Trong khoảng thời gian này, cô được Giang Phàm chữa trị, tâm tư cũng cởi mở rất nhiều. Như lời Giang Phàm đã nói, nếu muốn vượt qua chướng ngại vật, trước tiên phải đối mặt với chúng.
Có thể thử các phương pháp khác nhau, ví dụ như trước khi thân mật, hãy tạo không gian ấm áp, lãng mạn và đẹp đẽ. Giúp giảm bớt sự sợ hãi, hỗ trợ bản thân vượt qua rào cản trong lòng mình dễ dàng hơn.
Kế hoạch trong chuyến du lịch lần này của Ôn Noãn là sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ với Lục Tư Minh.
Cô hiểu rõ Lục Tư Minh không phải người theo chủ nghĩa tình yêu thuần khiết, anh ta cũng có nhu cầu, không nên vì vấn đề bản thân mình mà buộc anh ta phải chịu đựng hành hạ bản thân.
Theo gợi ý của Giang Phàm, Ôn Noãn cũng có xem qua một số video phim nhựa có liên quan mang vẻ đẹp duy mỹ, thuận theo tự nhiên. Để cảm nhận được sự tốt đẹp của quan hệ nam nữ trong tình yêu đích thực.
Cô đang cố gắng vượt qua những trở ngại và phấn đấu để có được hạnh phúc.
Chuyến du lịch này, Ôn Noãn rất có lòng tin.
Ít nhất thì dạo gần đây cô hay suy nghĩ đến những việc liên quan đến phương diện kia, cảm xúc bày xích đã giảm đi không ít.
Thu lại suy nghĩ của mình, Ôn Noãn nhìn Lục Tư Minh đang ăn bánh quy bên cạnh mình, lấy khăn giấy lau đi vết tương ớt trên khóe miệng anh ta.
"Em đi nhà vệ sinh một lát, rất nhanh sẽ quay lại"
Dứt lời Ôn Noãn đứng dậy rời đi.
Sáng nay cô đã trang điểm, Giang Phàm nói là một cô gái nếu như xinh đẹp hơn thì hẳn là cô sẽ tự tin hơn.
Trang điểm đẹp, mặc quần áo đẹp, đừng cô phụ vẻ đẹp của bản thân, học cách thích nghi với ánh mắt của người khác..
Ôn Noãn đã làm theo.
Vì thế, thời gian đi làm lúc nào rảnh rỗi cô liền tìm chị Trương học kỹ thuật trang điểm cùng cách phối quần áo. Sáng nay cô thức sớm chăm chút gọn gàng, quả nhiên ánh mắt Lục Tư Minh sáng lên.
Đối với Ôn Noãn trang điểm cũng giống như một cách ngụy trang. Ngắm mình trong gương với lớp trang điểm tinh tế, cô rất khó để phân biệt được cảm xúc của bản thân.
Trên đường đến nhà vệ sinh, Ôn Noãn giành được tỷ lệ quay đầu siêu cao.
Cô cảm thấy bản thân như đi trên lưỡi dao, trái tim cũng đặt trên chảo dầu, lòng tràn đầy lo lắng, vô thức cảnh giác, gian nan nhẫn nhịn đi tới nhà vệ sinh.
Ôn Noãn đi tẩy trang, tỷ lệ quay đầu cao khiến cô vô cùng khó chịu và bất an. Nếu như không phải vì bất tiện, cô thậm chí còn muốn thay luôn quần áo trên người.
Luôn cảm thấy mặc váy thật không an toàn.
Khi Ôn Noãn từ nhà vệ sinh bước ra, Giang Yến đang bị một người phụ nữ chặn trước bồn rửa tay.
Khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú của người đàn ông phủ một tầng lạnh lùng xa cách, lông mày cau lại mơ hồ cho thấy sự thiếu kiên nhẫn của anh ấy.
Nhưng người phụ nữ đứng cản đường anh vẫn còn đang lải nhải
"Giang Yến, em đã theo anh suốt một quãng đường rồi, hôm nay anh nhất định phải mang em theo cùng"
"Xin lỗi cô Lý, tôi đi công tác, không phải đi du lịch"
"Em không quan tâm, anh đi đâu em sẽ theo đến đó, anh có vào nhà vệ sinh nam thì em cũng theo vào! Dẫu sao thì chú hai anh cũng đã nói em là đối tượng thích hợp với anh nhất, em muốn kết hôn với anh!"
Giang Yến cau mày càng chặt hơn.
Vô tình nhướng mày, anh nhìn thấy Ôn Noãn vừa vặn vòi nước trước bồn rửa tay.
Ngạc nhiên trong giấy lát, người đàn ông quyết định nhanh chóng một dao chặt đứng mớ rắc rối trước mặt
"Cô Lý, ngoài cha mẹ quá cố và bản thân tôi thì không ai có thể kiểm soát hôn nhân của tôi"
"Về phía chú hai tôi sẽ giải thích rõ ràng, chúc cô Lý sớm tìm được hôn sự như ý"
Trong lúc anh nói chuyện, Ôn Noãn đã rửa tay xong và tắt vòi nước.
Mặc dù đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa hai người bọn họ, cô vẫn coi như không có chuyện gì, dưới tầm mắt của Giang Yến trực tiếp bước ra ngoài.
Cô Lý kia vẫn không chịu bỏ qua.
Dường như cô ấy quyết tâm phải kết hôn với Giang Yến, như thể Giang Yến đã là vật sở hữu của cô ấy. Ôn Noãn thử đứng ở lập trường bản thân suy nghĩ một chút, liền thấy phiền thay Giang Yến.
Sau khi đã nói rõ ràng anh ấy không hứng thú với đối phương, nhưng bên kia vẫn giữ hành vi lì lợm la liếm như cũ, thật sự khiến người khác phiền chán.
Vì vậy, người phụ nữ chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Giang Yến đột nhiên dừng lại.
Một giây tiếp theo, cô quay lại và nhìn về phía người đàn ông, Giang Yến chưa kịp thu hồi tầm mắt, hai người cùng nhìn nhau.
Ngay lập tức, có một gợn sóng nổi lên trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, nhưng nhanh chóng dịu đi trước khi bị người khác nhận ra.
Anh chỉ nhìn Ôn Noãn đang xoay người lại, cô cũng đang nhìn anh.
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của người đàn ông không đặt trên người mình, cô Lý kia ghé mắt, nhìn theo tầm mắt của Giang Yến thì thấy cô gái đứng cách đó không xa.
Cô gái khuôn mặt như hoa lê, xinh đẹp thanh tú, lại có chút dịu dàng khiến người ta thương tâm.
Đôi mắt hạnh như có ánh sáng mờ ảo, bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, luôn có cảm giác hoảng loạn như sợ bị người ta xuyên thấu tim.
Sau một lúc im lặng, Ôn Noãn đã hạ quyết tâm.
Dựa và việc Giang Yến ký hợp đồng giúp Lục Tư Minh lấy được tiền thưởng và hoa hồng, để cô và Lục Tư Minh có thể ra ngoài du lịch. Ôn Noãn dẫm lên giày cao gót, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ thoát tục trong bộ váy màu đỏ ba phần kiều bảy phần mị, mười phần khí thế bước về phía Giang Yến.
Đến vị trí còn cách họn họ một bước, Ôn Noãn đứng lại. Cô tùy ý phất tay vén lọn tóc đen lòa xòa trên ngực, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Giang Yến
"Có cần giúp đỡ không, anh Giang?"
Ánh mắt cô gái lộ ra sự kiên định và căng thẳng.
Tầm mắt Giang Yến rơi vào hai đốt ngón tay trắng nõn đang móc chặt vào nhau của cô, có thể thấy rằng cô gần như đã lấy hết can đảm để quay lại hỏi anh.
Bất giác, khóe môi người đàn ông mở ra một đường vòng cung dịu dàng.
Thậm chí giọng nói còn mang vài phần ý cười, từ tính dễ nghe
"Cảm ơn cô Ôn"
"Tôi rất cần sự giúp đỡ của cô"
Editor: Chương sau anh Lục hiện nguyên hình nha mọi người ơi!